Cổ Lạc Nhi vui không kiềm được.
Bên kia bờ sông truyền đến tiếng vỗ tay.
“Lạc Nhi, tiến triển thần tốc quá.”
Cổ Lạc Nhi ngoảnh đầu, chỉ thấy Đông Phong Túy đang đứng ở bên kia sông, mỉm cười nhìn nàng.
“Đông Phong Túy, rất nhanh chúng ta sẽ được gần nhau.”
Cổ Lạc Nhi vẫy tay với hắn, nói cho hắn biết tin vui này.
Bởi vì, qua kiến thức học trên thư bản, và cả nhìn cử động của Liễu Thúy Yên, nàng đã nắm rõ tất cả trận pháp trong vườn.
Chỉ không biết những thứ ở trên sông.
Đông Phong Túy hỏi: “Sư phụ đâu? Sao bà ấy không ra đây?”
Kỳ lạ, Liễu Thúy Yên sao lại thả Cổ Lạc Nhi, tùy ý để nàng nói chuyện với mình?
Cổ Lạc Nhi vui vẻ.
“Sư phụ ra ngoài mua mấy thứ, không có ở nhà.”
“Thật sao? Lạc Nhi, ta rất nhớ nàng.”
Liễu Thúy Yên đi vắng, Đông Phong Túy thu hồi nghiêm chỉnh, bày tỏ nỗi nhớ với Cổ Lạc Nhi.
Cổ Lạc Nhi an ủi hắn.
“Đừng vội, chúng ta cũng sắp được gần nhau rồi. Hì, chàng chờ nhé, ta sẽ qua đó.”
Tính toán các cơ quan, nhanh chóng từ lương đình đi tới bờ sông.
Hai người đã lâu không được gần nhau như vậy.
Nhìn đối phương, không khỏi đều thấy ngây ngốc.
“Lạc Nhi, nàng gầy đi rồi.”
“Chàng cũng thế.”
“Sư phụ thật nhẫn tâm, mấy hôm trước trời mưa, bà ấy lại không chịu cho chàng vào trú mưa.”
“Bà ấy cũng không nhẫn tâm cho lắm, bà đã đưa ta áo mưa. Với lại, thạch thất bên kia có thể trú mưa.”
Cổ Lạc Nhi thở dài một hơi.
“Đáng tiếc, ta còn chưa biết về cơ quan trên mặt sông, nếu không là có thể qua đó rồi.”
Đông Phong Túy hơi nghiêng đầu nhìn Cổ Lạc Nhi.
Trong mắt ý cười tinh quái.
“Lạc Nhi, nàng có nhớ ta không?”
Mặt Cổ Lạc Nhi đỏ ửng, mạnh miệng nói: “Mới không nhớ.”
Đông Phong Túy bất mãn trừng mắt nàng.
Nàng rõ ràng nhớ hắn, nhưng nàng chưa bao giờ chịu thừa nhận, không chịu nói nhớ hắn hay đại loại mấy lời êm tai gì cả.
“Nàng thật sự không nhớ ta?”
Đông Phong Túy ra vẻ đau lòng.
Cổ Lạc Nhi khó khăn lắm mới được nhìn hắn ở khoảng cách gần, tâm tình kích động, nhất thời không phát hiện Đông Phong Túy đang gạt nàng.
Tin là thật, nghĩ là hắn thật sự đau lòng.
Vội vàng nói: “Thực ra, không phải mà.”
“Hả? Thế là gì?”
Đông Phong Túy ngẩng đầu, ánh mắt sáng rực chăm chú nhìn Cổ Lạc Nhi.
Cổ Lạc Nhi rất ngượng ngùng nói: “Nhớ.”
“Nói to một chút, ta không nghe thấy.”
Cổ Lạc Nhi lớn tiếng nói.
“Ta nhớ chàng. Mỗi giờ mỗi khắc đều nhớ chàng, nhớ đến mức cơm ăn không ngon, ngủ không yên giấc.”
Từ khi Lãnh Dạ bắt cóc nàng, đã hơn một tháng .
Hơn một tháng chưa được ở chung với Đông Phong Túy một cách hoàn chỉnh.
Đêm ở phía sau núi thì có là gì? Căn bản không thể bổ khuyết tương tư trong lòng.
Đông Phong Túy trông thấy khóe mắt nàng lóng lánh lệ quang, tự trách không thôi.
Hắn rõ ràng đã biết nàng nhớ hắn, vì sao vẫn còn ép buộc nàng.
Lại không khống chế được bản thân, từ trên sông bay vọt tới, kéo Cổ Lạc Nhi lại, hôn lên nước mắt trên mặt nàng.
Thực ra, vừa rồi Cổ Lạc Nhi mới xuất hiện ở lương đình, hắn đã định nhào tới ôm lấy nàng.
Nhưng mà, không biết thế nào, chân mảy may không thể di chuyển được.
Hắn chỉ có thể ngừng thở, ngơ ngác nhìn nàng.
Đây gọi là cận hương tình canh khiếp sao? (1)
Đừng thấy vừa rồi hắn có vẻ rất thong dong, nhưng trong lòng lại cực kỳ khẩn trương.
Giống như một thiếu niên chưa trải qua tình trường, muốn thổ lộ với người trong lòng, nhưng lại không dám nói ra khỏi miệng.
Ai nói hắn không biết ngượng ngùng?
Cổ Lạc Nhi ôm chặt lưng Đông Phong Túy, tìm kiếm môi hắn, chủ động hôn lên.
Đông Phong Túy ôm lấy Cổ Lạc Nhi, trong lòng kích động không thôi.
Giờ đây mỹ nhân chủ động hiến hôn, nửa phần lý trí còn lại cũng mất sạch.
Cuồng nhiệt đáp lại nàng.
Hắn muốn đền bù tất cả thiếu hụt hơn một tháng nay.
Một lúc sau, hai người mới hổn hển tách ra.
Cổ Lạc Nhi dựa vào lồng lực Đông Phong Túy, từ từ nhắm hai mắt, trong lòng đều là hạnh phúc.
Thật không nghĩ tới, bọn họ hôm nay lại có thể ôm nhau ở cùng một chỗ.
Còn tưởng rằng, phải đợi thêm một thời gian ngắn nữa.
Thật sự là quá tốt, sư phụ cũng đã không thể ngăn cản bọn họ.
À mà? Bọn họ ôm nhau ở cùng một chỗ?
Cổ Lạc Nhi hậu tri hậu giác nghĩ đến một vấn đề.
Đông Phong Túy sao lại chạy qua được bên bờ sông này?
Hắn đã phá giải được trận pháp trên sông rồi?
Thì ra, hắn đã có thể phá trận pháp, vì sao vừa rồi không qua đây, còn lừa gạt nàng nói những lời điên khùng kia?
Được lắm, cái tên này, lại lừa gạt nàng.
Cổ Lạc Nhi ngẩng phắt đầu, ánh mắt mang hơi hướm nguy hiểm.
“Chàng lừa ta? Chàng đã sớm phá giải trận pháp trên sông rồi?”
Đông Phong Túy cảm thấy không ổn, vội vàng nghĩ cớ.
“Lạc Nhi, thực ra, ta vừa mới tìm ra một đầu mối. Vừa rồi đang định cân nhắc, nhìn thấy nàng, kìm không được liền chạy sang. Lạc Nhi, mị lực của nàng thật ghê gớm, nàng xem, nàng vừa xuất hiện, những cơ quan này liền không hoạt động.”
“Phải không?”
Cổ Lạc Nhi híp mắt.
“Vậy chúng ta thử lại lần nữa, xem những cơ quan này có hoạt động nữa không.”
Làm bộ xắn tay áo lên.
“Lạc Nhi, nàng muốn thế nào?”
Cổ Lạc Nhi từng bước một tiến sát.
Đông Phong Túy từng bước một lui về phía sau.
Đông Phong Túy quay lưng về phía bờ sông , lui về phía sau hai bước, bỗng hụt chân, thiếu chút nữa rơi xuống sông.
Hắn khẩn trương ổn định thân hình.
Không đợi hắn đứng vững, Cổ Lạc Nhi mạnh mẽ đẩy vào ngực hắn.
Đông Phong Túy rốt cuộc không đứng vững được, cả người đổ về phía sau.
Dựa vào khinh công của hắn, lúc này hoàn toàn có thể mượn lực từ lá bông súng, lại một lần nữa bay lên bờ.
Nhưng Đông Phong Túy vốn không định tự cứu, thuận theo Cổ Lạc Nhi ngã xuống sông.
Bọt nước tung trắng xóa.
Cổ Lạc Nhi đang giận, hắn phải để nàng bớt giận mà.
Cổ Lạc Nhi đúng là tức giận, chỉ là, nàng hoàn toàn không muốn để Đông Phong Túy rơi xuống nước.
Nàng rất rõ ràng khinh công của hắn, biết rằng nếu đẩy nhẹ như vậy, căn bản sẽ không làm thương tổn hắn chút nào.
Nhưng Đông Phong Túy vẫn cứ rơi xuống sông.
Mắt thấy hoa súng trên sông nhanh chóng di chuyển, chuẩn bị cuốn Đông Phong Túy vào trong trận pháp.
Cổ Lạc Nhi vội vươn tay ra, đưa cho Đông Phong Túy.
“Nhanh, nhanh bắt lấy ta, ta kéo chàng lên.”
Đông Phong Túy chỉ ngã ở ven sông, cách Cổ Lạc Nhi rất gần.
Nghe vậy vội nắm lấy tay nàng.
Cổ Lạc Nhi vừa dùng lực, kéo hắn lên.
Đông Phong Túy toàn thân ướt đẫm, ngay cả tóc cũng đang nhỏ nước.
Nhưng trên gương mặt hắn tràn đầy ý cười.
“Lạc Nhi, vẫn giận phải không?”
Cổ Lạc Nhi tức giận nói: “Chàng đúng là tên gạt người, tên vô lại đểu cáng.”
Hắn đúng là đã có tiền án.
Nhớ ngày đó, nàng còn chưa biết hắn chính là Đạp Tuyết công tử, hắn cũng đã như vậy.
Lần kia nàng không cẩn thận đạp hắn một cước, đạp hắn xuống dưới giường.
Hắn rõ ràng có thể tự đứng vững, hắn có thể không sao cả, nhưng vẫn muốn ngã xuống giường.
Còn lừa gạt nàng nói rằng ngã bị thương ở lưng.
Làm hại nàng đấm bóp cho hắn cả một nửa buổi tối.
Rất đáng hận mà.
Đông Phong Túy cực kỳ vô tội nói: “Ta chỉ vô lại với một mình nàng.”
Chỉ một câu, khiến bực bội trong nàng lại trở về không.
Thôi quên đi, gặp phải hắn, đời này của nàng coi như xong rồi.
Lúc này đã là đầu hạ, thời tiết cũng không lạnh lắm.
Nhưng toàn thân ướt đẫm, ít nhiều cũng cảm thấy lạnh.
Cổ Lạc Nhi liếc nhìn y sam trên người Đông Phong Túy, nói với hắn: “Chàng ở đây, chớ lộn xộn, ta sẽ nhanh chóng quay lại.”
Xoay người đi vào trong phòng, rất nhanh đã mang một bộ y phục ra ngoài.
Đưa cho Đông Phong Túy.
“Này, chàng thay đi.”
Đông Phong Túy sửng sốt nhận lấy y phục, ướm lên người.
Y phục làm từ lụa trắng, khá giống với y phục trên người hắn, kích cỡ cũng rất vừa vặn.
Chỉ là chế tác hơn thô, cũng không thêu trang trí.
“Lạc Nhi, là nàng làm?”
Đông Phong Túy như lấy được chí bảo mà cầm y phục trong tay.
Cổ Lạc Nhi có chút xấu hổ.
“Không phải đâu, ta sao biết may y phục.”
Nàng trước giờ toàn mặc y phục có sẵn, làm sao thêu được những thứ này.
Hơn nữa, mấy ngày nay cả ngày nàng chăm chỉ học tập, nào có công phu để may y phục, lãng phí thời gian.
Gương mặt Đông Phong Túy hơi thất vọng.
“Còn tưởng rằng nam cày ruộng nữ dệt lụa, là nàng làm cho ta. Ôi, thật là khiến người thất vọng.”
Cổ Lạc Nhi đáp: “Chàng đừng thất vọng, đây là sư phụ làm. Từ khi chàng bắt đầu trồng rau, sư phụ liền may cho chàng y phục này. Thực ra, sư phụ rất tốt.”
Đông Phong Túy nhớ lại sự chăm sóc của Liễu Thúy Yên mấy ngày nay, gật đầu công nhận.
“Bởi trước đây bà ấy chịu vết thương lòng, cho nên tính tình mới trở nên có chút cổ quái.”
“Đúng vậy, cho nên, chàng đừng giận bà ấy.”
“Ta đâu có giận bà. Bà chịu dạy võ công cho nàng và toán pháp cơ quan, ta cảm kích còn không kịp nữa là.”
“Hừ, bà ấy dạy ta, nhưng không dạy chàng, chàng cảm kích cái gì chứ?”
(1): Cận hương tình canh khiếp được rút ra từ Độ Hán Giang của Tống Chi Vấn.
Tống Chi Vấn quê ở Quắc Châu, bị biếm đi làm quan ở Lĩnh Ngoại vì tội kết bè đảng với Trương Dịch Chi. Xa nhà, cả năm không tin tức, lập xuân rồi mới tìm về thăm quê, tới gần làng, lại sợ không dám hỏi thăm người qua đường (ngộ nhỡ hỏi mà người ta báo tin dữ, tin xấu, thì biết làm sao)!
Hiện nay thường dùng hai câu thơ:
Cận hương tình canh khiếp
Bất cảm vấn lai nhân
để hình dung kẻ tha phương xa cách cố hương đã lâu nay được quay về, cảm xúc phức tạp.
Cũng như Đông Phong Túy, lâu ngày không được gặp Cổ Lạc Nhi, cảm xúc của chàng mới rối bời như vậy.