Dùng một thân phận khác xuất hiện một lần nữa trên đời này.
Tịch Nhan chưa bao giờ nghĩ tới bản thân mình lại gặp chuyện thú vị như vậy, dù cho có một số người biết nàng là ai, nhưng trước mặt nhiều người nàng lấy một bộ mặt hoàn toàn mới xuất hiện.
Trước mặt người khác hắn gọi nàng là Vi Chi, một cái tên thanh nhã đến mức tận cùng, nhưng Tịch Nhan không hiểu sao lại không thích nó được.
Cũng có lẽ, nàng cùng cái tên đó không quan hệ với nhau.
Về việc lấy họ nào, hai người lại xuất hiện ý kiến bất đồng với nhau. Bởi vì Tịch Nhan từ trước mang họ “Hoa” là theo họ mẹ, hắn thử thăm dò nàng nên theo họ cha là “Lăng“, nhưng chỉ vừa mới đề cập tới, Tịch Nhan đã sầm mặt xuống, suốt nửa ngày không cùng hắn nói một câu, nhưng mà đến buổi chiều, nhìn vẻ mặt đạm mạc của hắn, nàng lại nhịn không được cùng hắn nói chuyện.
Đến cuối cùng, nàng chỉ nói mình theo họ Hoàng Phủ, suốt một buổi chiều vẻ mặt hắn không chút thay đổi bấy giờ mới biến hóa, khóe miệng gợi lên ý cười thản nhiên, đem nàng ôm vào trong lòng: “Thôi, theo họ gì thì có gì quan trọng? Đến lúc đó tùy ý nói với phụ hoàng cũng được.”
Tịch Nhan không hiểu sao cảm thấy có chút ủy khuất, há mồm cắn cằm hắn một ngụm. Hàng mi dài của hắn hơi rủ xuống, không cần phải tốn nhiều khí lực dễ dàng đặt nàng ở dưới thân, hung hăng nằm đè lên.
Đi suốt một tháng bọn họ mới trở lại kinh thành, thế nhưng tới kinh thành trước bọn họ là tin tức nóng hổi -- Thất gia phong thần tuấn lãng, phong thái như thần tiên từ bên ngoài mang về một nữ tử quốc sắc thiên hương, nghe nói đẹp đến mị hoặc chúng sinh, khuynh đảo thành trì.
Vì thế, vào ngày bọn họ trở lại kinh thành, hai bên đường vào thành cơ hồ chật ních đám đông người vây xem, đều muốn nhìn thấy phong thái tuyệt thế của hai người bên trong xe ngựa.
Xung quanh ồn ào bát nháo, Tịch Nhan tránh trong xe ngựa lại cảm thấy bực mình, mà Hoàng Phủ Thanh Vũ chỉ lạnh nhạt ngồi im, lẳng lặng nhìn tấu chương trong tay, giống như ồn ào bên ngoài xe ngựa không thể tạo thành ảnh hưởng gì đến hắn.
Cũng may phủ hoàng tử được các thủ vệ phong tỏa, không cho dân chúng đến gần xem náo nhiệt, nhưng khi Tịch Nhan vịn tay Hoàng Phủ Thanh Vũ từ trên xe ngựa xuống, xung quanh im ắng đến mức chỉ nghe tiếng hít vào.
Những binh sĩ Bắc Mạc được huấn luyện mình đồng cốt thép, trong một khắc liếc nhìn nàng liền cúi đầu xuống, trong ánh mắt của tất cả đều không thể che dấu sự kinh diễm.
Mà tại đây, Tịch Nhan vẫn ngẩng đầu lên, hướng về phía các binh sĩ trước mặt mình mỉm cười.
Chỉ một thoáng, cảm giác khuynh đảo giang sơn đánh úp lại thật mạnh! Các binh sĩ cứng ngắt đứng yên tại chỗ, không thể nhúc nhích.
Hoàng Phủ Thanh Vũ hơi híp mắt, nhìn thấy Tịch Nhan còn đưa mắt sang hướng khác, liền vươn tay ra nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, kề sát vào bên tai nàng thấp giọng nói: “Nàng muốn phá tan phủ hoàng tử của ta hay sao?”
Tịch Nhan ngẩng đầu cười duyên nhìn hắn: “Ta có thể chứ?”
“Nàng có thể thử xem, bất quá......” Hắn nhẹ nhàng thổi khí bên tai nàng, cười nhẹ, “Ta sẽ không cho nàng cơ hội này.”
Dứt lời, tay hắn bỗng nhiên tăng thêm lực đạo, ôm lấy nàng tiến vào trong phủ.
Đường xá xa xôi, ngồi xe mệt nhọc, sau khi vào phủ, hắn liền mang Tịch Nhan đến viện của nàng. Tịch Nhan cũng biết hiện tại với thân phận của mình mà trở về nơi nàng ở trước kia là không thể được, bởi vậy liền tùy hắn. Ở trong viện nghỉ ngơi cả buổi chiều, hắn vẫn ở bên cạnh nàng.
Vào buổi chiều, trong cung đột nhiên truyền đến tin tức, triệu hắn vào cung.
Sau khi hắn rời phủ Tịch Nhan mới thức dậy, đi dạo lòng vòng trong viện của mình. Các thị nữ trong phủ bọn không rõ lai lịch của nàng, cũng không biết tính tình của nàng, bởi vậy đều giữ khoảng cách đi theo vị cô nương đẹp như tiên này, không dám đến gần tiếp xúc thân mật.
Tịch Nhan chậm rãi thong thả bước đi, nhìn những thứ trong này nàng rất quen thuộc, trong lòng muôn vàn cảm khá không thể nào kể ra. Bất giác đi đến viện nàng từng ở trước đó, hết sức sửng sốt liền vội đi vào nhìn một chút.
Nhưng mà, khi nàng vừa mới dợm bước đi vào viện, những tỳ nữ vốn luôn giữ khoảng cách với nàng đột nhiên thay đổi sắc mặt, vội vàng tiến về phía trước ngăn nàng lại: “Cô nương xin dừng bước.”
Tịch Nhan nghi hoặc quay đầu, đã thấy vài cái tỳ nữ trên trán đều là hãn chảy ròng ròng bộ dáng, do dự luôn mãi mới vừa rồi mở miệng:“Cô nương, này vườn không thể thiện nhập, cô nương vẫn là hướng nơi khác nhìn lại đi.”
Nghe vậy, trong lòng Tịch Nhan nổi lên hứng thú, nhíu mày cười nói: “Sao? Đây là vì sao?”
Các thị nữ nói không ra lời, chỉ vì đã hơn một năm nay, viện này là cấm địa trong phủ, mà chủ nhân của viện này cũng trở thành điều cấm kỵ không được phép nhắc đến. Nhưng lúc này đây, trước mặt vị cô nương nghe nói là tân sủng của Thất gia, ở trước mặt nàng họ phải đề cập đến vị Hoàng tử phi không rõ tung tích như thế nào đây?
Tịch Nhan không có được đáp án, nên cũng không chịu bỏ đi, cho đến khi tổng quản Thôi Thiện Duyên vội vàng chạy tới, nhỏ nhẹ khuyên nhủ: “Vi Chi cô nương, trời đã tối rồi, cô nương đi đường mệt nhọc, sao lại đứng nơi này giận dỗi, lỡ chẳng may bị cảm lạnh, Thất gia đau lòng thì biết làm sao?”
“Đau lòng?” Tịch Nhan cổ quái cười lạnh một tiếng, đôi mắt tà mị liếc nhìn tòa viện tĩnh mịch im ắng kia, “Ta thấy Thất gia càng đau lòng vị chủ nhân của viện này thì có? Thôi tổng quản, ngài nói phải không?”
“Cô nương sai rồi. Thất gia là người trọng tình, nhưng cũng rất để ý người. Thất gia đau lòng người nào nhất định người đó đáng giá để đau lòng, nếu Vi Chi cô nương đúng là người như vậy, thì đáng giá để Thất gia đau lòng.”
Lời nói của Thôi Thiện Duyên một phen tuy vô cùng khéo léo, nhưng lại lộ ra sự đưa đẩy, Tịch Nhan cảm thấy không còn hứng thú nữa, tâm tư bất hảo lúc nãy cũng thu trở về, hừ một tiếng, đi qua bên người hắn.
Bước chân bất giác đi về hướng Tây viện, nàng chợt thấy mi tâm Thôi Thiện Duyên trong phút chốc nhíu lại, tiến lên phía trước, bất động thanh sắc ngăn đem Tịch Nhan lại, khom người nói: “Hiện giờ trời đã tối, sương lạnh càng nhiều, cô nương nên về trước nghỉ ngơi?”
Hắn rõ ràng cố ý ngăn cản, trong lòng Tịch Nhan nhịn không được có chút kích động, lúc này mới nhớ lại, người ở trong Tây viện chính là Mẫu Đơn lúc trước nàng mang từ Bách Hoa Lâu về hầu hạ cho Hoàng Phủ Thanh Vũ!
Ngực nàng bỗng dưng thắt chặt lại, Tịch Nhan nhất quyết không chịu bỏ qua, cười nói: “Ta chỉ muốn đi Tây viện một chút cũng không được sao?” Dứt lời, nàng bất chấp Thôi Thiện Duyên ngăn cản, lập tức đi vào Tây viện.
Nhưng không ngờ được, thời gian đã muộn như vậy nhưng bên trong Tây viện vẫn còn sáng đèn. Tịch Nhan chậm rãi đi vào sảnh trước, đột nhiên nghe thấy một giọng nam quen thuộc truyền ra.
Ai......