Hoàng Phủ Thanh Vũ không đề phòng nàng đột nhiên lại có hành động như thế, thân mình lảo đảo một chút, suýt nữa ngã xuống giường, trong nhất thời liền thay đổi sắc mặt, một lần nữa đè lên thân thể của nàng, thấp giọng nói: “Nàng làm sao vậy?”
Tịch Nhan căm tức giơ chân đá vào người hắn, thế nhưng sức của nàng và hắn chênh lệch quá lớn, rốt cục vẫn là bại trận, cuối cùng nàng nhắm mắt lại, nằm yên dưới thân hắn, không nói không rằng.
Hoàng Phủ Thanh Vũ nhìn bộ dáng của nàng, vẻ mặt vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười: “Nói cho ta biết, rốt cuộc nàng làm sao vậy?”
“Chàng tự hỏi chính mình đi!” Hồi lâu sau, Tịch Nhan mới miễn cưỡng đáp một câu, tiếp theo lại nhịn không được hốc mắt đỏ lên, “Chàng đứng lên, đừng đè nặng ta.”
Vì thế hắn ôm nàng nằm xoay lại, đổi tư thế thành nàng nằm trong lòng hắn, Tịch Nhan nhân cơ hội này chống thân mình hắn nhảy xuống giường, xoay người liền chạy tới cửa phòng.
“Chạy cái gì?” Tay chân hắn thật nhanh nhẹn, chỉ trong nháy mắt liền chắn trước mặt nàng, Tịch Nhan đâm thật mạnh vào người hắn, mũi hắn bị nàng đâm vào sinh đau kêu lên, âm thanh của hắn mang theo sự tức giận.
Tịch Nhan giương mắt nhìn hắn, quả nhiên thấy trên mặt hắn xuất hiện vẻ mặt lạnh lẽo xa lạ, trong nhất thời, tâm nàng phát lạnh, vừa mới lui ra phía sau vài bước, lại bị hắn kéo vào trong lòng, ngữ khí của hắn dịu đi: “Tuy nói nữ tử vui buồn thất thường nhưng ta quả thật không biết Nhan Nhan cũng như vậy, rốt cuộc là vì sao?”
Tịch Nhan rốt cục tỉnh táo lại, vuốt vuốt mái tóc có chút hỗn độn của mình, hít sâu một hơi, nở nụ cười quyến rũ với hắn: “Thất gia coi như ta cố tình gây sự là được, sự thật cũng đang là như thế không phải sao?”
Ánh mắt thâm thúy của Hoàng Phủ Thanh Vũ chợt nổi lên thần sắc khác thường, thản nhiên nói: “Nàng không muốn ở cùng phòng với ta.”
“Không muốn.”
“Tốt lắm, tùy nàng.” Hắn rốt cục không ngăn cản cũng không dỗ dành nàng nữa, buông tay nàng ra, nghiêng người tránh nàng, sau đó đi thẳng ra ngoài cửa.
Trong phòng giờ chỉ còn lại có Tịch Nhan một mình đứng ở nơi đó, tim đập mạnh và loạn nhịp, kinh ngạc, thật lâu vẫn chưa hồi phục lại.
Đến buổi chiều, hai người quả thực phân phòng mà ngủ.
Tịch Nhan ngủ ở trên giường sạch sẽ mát mẻ, nhưng làm cách nào cũng ngủ không được, nàng nằm lăn qua lộn lại, trong đầu đều nhớ đến cái ôm ấp áp của Hoàng Phủ Thanh Vũ.
Ép buộc cả một đêm, lúc bình minh lên, Tịch Nhan bật dậy, gọi người tiến vào trang điểm cho mình.
Hạ nhân vào bẩm báo nói rằng Hoàng Phủ Thanh Vũ còn chưa thức dậy, Tịch Nhan nghe vậy, chỉ lạnh lùng cười: “Hắn có thức dậy hay không ta không quan tâm, ta muốn ra ngoài một chuyến!”
“Cô nương muốn đi ra ngoài?” Bích Khuê chần chờ một lát,“Cần phải bẩm cáo Thất gia trước đã.”
“Không cần.” Tịch Nhan lấy cây trâm nàng không thích từ trên đầu xuống, thuận tay ném lên bàn trang điểm, lạnh lùng nói, “Trước sau gì hắn cũng biết, cần gì phải bẩm báo.”
Sự thật là như thế. Vô luận Hoàng Phủ Thanh Vũ có biết hay không, phía sau nàng vẫn luôn có các thị vệ hộ tống, lúc nào cũng không xa không gần đi theo sau.
Xe ngựa từ phủ hoàng tử xuất phát, lập tức hướng tới cổng thành, đi gần một canh giờ, sắc trời ngày càng sáng rõ, người đi trên đường cũng dần dần đông hơn.
Cổng thành lúc nào cũng có người qua kẻ lại, bọn thị vệ giữ thành không dám có chút lơ là, đợi đến khi xe ngựa Tịch Nhan đi tới cửa thành, liền bị ngăn lại. Thị vệ muốn xem xét bên trong xe ngựa, Bích Khuê làm sao dám cho bọn họ công khai nhìn Tịch Nhan như vậy, tất nhiên là không thuận theo, trong lúc giằng co, Bích Khuê đột nhiên nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc, lập tức hô to: “Thập Nhất gia!”
Nơi này chính là con đường ra vào thành quan trọng do Thập Nhất phụ trách, hắn hôm nay vừa vặn tới tuần tra ở đây, không ngờ lại thấy xe ngựa phủ Hoàng Phủ Thanh Vũ, liền giục ngựa tiến lên xem, khi nhìn thấy Bích Khuê thì hắn dường như hiểu được điều gì, bàn cho bọn thị vệ lui ra, lúc này mới giở mành xa, nhíu mày nhìn về phía Tịch Nhan đang ngồi yên bên trong: “Thất tẩu muốn đi đâu vậy?”
Lúc bấy giờ, Tịch Nhan mới chậm rãi mở mắt ra, không mặn không nhạt đáp một câu: “Ra khỏi thành đi dạo một chút.”
Thập Nhất cười nói: “Thất tẩu muốn ra khỏi thành? Không biết Thất ca biết hay không?”
“Vậy thì sao?” Tịch Nhan trợn to mắt lên, không kiên nhẫn nói.
Thập Nhất bất đắc dĩ lắc lắc đầu: “Thất tẩu, tẩu cũng không phải không biết tẩu cùng thất ca...... Một năm trước không biết vì sao tẩu thoát được ra khỏi thành, từ đó biến mất vô tung vô tích, cũng từ đó đệ mới hiểu ra tính tình của Thất ca. Một lần cũng không sao, nếu xảy ra lần nữa, thì...... Đệ thật sự là không đảm đương nổi.”
Nghe vậy, Tịch Nhan bỗng cảm thấy không kiên nhẫn, chỉ chỉ thị vệ phía sau: “Đệ thấy không? Ta bất quá chỉ nghe nói tình cảm của Uyển Lam quận chúa cùng thất gia vô cùng tốt, nàng được an táng ở nghiã trang nên ta muốn đi bái tế một phen, đệ lại nhiều lần ngăn cản như vậy là có ý gì?”
“Uyển Lam?” Không biết vì sao, chỉ một thoáng Thập Nhất lại bày ra bộ dạng kinh hãi, ngay cả ánh mắt cũng rối loạn cả lên, “Thất tẩu, tẩu muốn đi bái tế Uyển Lam?”
Tịch Nhan liếc mắt nhìn hắn: “Không thể sao?”
Thập Nhất có miệng mà nói không nên lời, lo lắng một lúc lâu mới lên tiếng: “Vậy chờ đệ đi bẩm báo cho Thất ca, sau đó để cho Thất ca đưa Thất tẩu đi, được không?”
Tịch Nhan nhìn thấy bộ dạng của hắn, bỗng cảm thấy nghi ngờ, cười lạnh một tiếng nói: “Ta càng muốn giờ này khắc này đi nay, đệ thấy thế nào?”
Dứt lời liền thúc giục kia xa phu khởi hành.
Thập Nhất chỉ sợ ngăn nàng lại cũng nói không rõ ràng, bởi vậy cũng chỉ có thể để nàng đi, đợi cho xe ngựa vừa ra khỏi thành, mới vội vàng quay ngựa chạy về hướng phủ Hoàng Phủ Thanh Vũ.
Vừa vào cửa phủ, nhìn thấy trong phủ vẫn có không khí yên tĩnh, chỉ có trong viện của Hoàng Phủ Thanh Vũ, quản gia đi tới đi lui ở cửa một cách tiêu sái, nhưng bộ dáng của hắn là không dám đi vào quấy rầy.
“Thất gia đâu?”
Thôi Thiện Duyên vừa nhìn thấy hắn, lập tức giống như thấy cứu tinh tới: “Thập Nhất gia, Thất gia đêm qua trước khi nghỉ ngơi phân phó không được quấy rầy, đến giờ này ngài vẫn còn chưa thức dậy, nô tài cũng không dám --”
Thập Nhất không đợi hắn nói xong, liền vung tay áo, vội vàng đi vào trong phòng, liều lĩnh liền đẩy cửa phòng ra: “Thất ca.”
Ngoài ý muốn là trong phòng ngoài Hoàng Phủ Thanh Vũ cũng không có ai, hắn tựa vào đầu giường, lẳng lặng chơi đùa cùng với ngọc trâm trên tay. Dáng vẻ tựa hồ cả một đêm không ngủ.
Hắn nghe thấy tiếng nói mới ngẩng đầu lên: “Sao đệ lại tới đây?”
Thập Nhất thở hổn hển nói: “Chuyện lớn rồi. Thất tẩu đi đến nghĩa trang, nói muốn bái tế Uyển Lam!”
Thần sắc Hoàng Phủ Thanh Vũ bỗng dưng ngưng lại, tiếp theo nhanh chóng xoay người bật dậy.