Ái Phi Tuyệt Sắc Của Vương Gia Thần Bí

Chương 114: Q.1 - Chương 114




Đêm hôm đó, Hoàng Phủ Thanh Vũ không hồi phủ. Tịch Nhan một mình một người nằm trên giường lạnh như băng, nàng cảm thấy ngay cả chăn cũng lạnh lẽo, làn da nàng dường như không thể khống chế được cái rét lạnh căm căm này.

Mãi cho đến khi tan triều ngày hôm sau, Hoàng Phủ Thanh Vũ mới quay về phủ, vì cả đêm hắn không về phủ cho nên không mặc triều phục, trên người vẫn là bộ quần áo ngày hôm qua, trên quần áo tỏa ra mùi rượu, làm cho tất cả các tỳ nữ đều kinh ngạc.

Hắn không phải người thích uống rượu, nếu có uống cũng thưòng uống vừa phải mà thôi, nhưng hôm nay trên người lại tỏa ra mùi rượu như vậy, có thể nói là vô cùng bất thường.

Biết được Tịch Nhan lại vẫn chưa thức dậy, hắn hơi ninh mi: “Có phải thân thể nàng không khỏe không?”

“Sáng sớm nay, nô tỳ có đến thăm Vi Chi cô nương, nàng chỉ nói mình buồn ngủ, từ lùc đó cho đến bây giờ nô tỳ lại không dám làm phiền nữa.”

Hắn cảm thấy có điều không ổn, vội vàng thay đổi quần áo rồi nhanh chóng đến phòng Tịch Nhan, trong phòng tràn đầy mùi thơm, hô hấp của nàng nhẹ đến nỗi không thể nghe được.

Đi đến bên giường, hắn phát hiện sắc mặt nàng ửng hồng, mày nhíu chặt, sắc mặt nàng cực kỳ không thoải mái, hắn đưa tay ra thăm dò mới phát hiện nàng đang bị sốt cao.

Vì thế hắn vội gọi ngự y trong cung đến xem bệnh của nàng, kê toa, bốc thuốc, sau khi làm xong mọi chuyện thì cũng đã qua buổi trưa .

Hắn ngồi ở bên giường nhìn nàng, trong đôi mắt một đêm chưa ngủ che kín tơ máu, nhưng vẫn không dời tầm mắt khỏi người nàng dù chỉ một lát.

Trong khoảng thời gian này, nàng đã gầy đi nhanh chóng, dung nhan một càng ngày càng trắng bệch, bộ dáng của nàng thật sự làm cho người ta đau lòng.

Nhưng là không chỉ có là đau lòng mà thôi.

Hắn rõ ràng nghe được thanh âm trong lòng mình. Dường như có chuyện gì đó đã vượt qua sự mong đợi của hắn, vượt qua kế hoạch của hắn, nhưng mà hắn không có cách nào khắc chế.

Thật ra, không nên như vậy.

Thật ra, hắn lúc đầu chỉ xem nàng đơn thuần là một nữ tử mà thôi, một giai nhân tuyệt sắc, nhan sắc của nàng làm cho tất cả nam nhân đều động tâm. Vì thế, hắn thích, khát vọng, muốn chiếm lấy nàng là điều đương nhiên.

Nhưng bắt đầu từ khi nào, mọi chuyện lại trở nên bất thường như vậy?

Một năm trước? Hai năm trước? Ba năm trước? Bốn năm trước? Năm năm trước?

......

“Thất gia!”

Thanh âm Thôi Thiện Duyên lộ ra sự lo lắng bất thường, phá vỡ sự trầm tư của hắn: “Chuyện gì?”

“Thái Hậu, lão nhân gia đã đến đây.”

Thái Hậu nhiều năm qua chưa từng rời khỏi Lăng Tiêu sơn lại tự mình đến phủ Thất hoàng tử, chuyện này cũng đủ làm kinh động mọi người. Trong phủ, mọi người đều nín thở ngưng thần, chờ đợi phân phó, nhưng chỉ thấy từ trên xe ngựa bước xuống là một phụ nữ trung niên xinh đẹp, khí chất cao quý, ung dung, tiến lên kéo tay Hoàng Phủ Thanh Vũ giống như hai bà cháu gặp nhau bình thường, nói vài câu liền đi vào chính sảnh.

“Ta nghe nói trong phủ của con có một vị tuyệt sắc mỹ nhân, sao không cho Hoàng tổ mẫu nhìn một chút?” Thái Hậu vừa đảo chén trà trong tay vừa hỏi.

Hoàng Phủ Thanh Vũ cười khẽ một tiếng: “Hoàng tổ mẫu vì điều này mà đến sao?”

“Bao nhiêu năm chưa thấy qua giai nhân tuyệt sắc, con lại dấu không cho ta gặp, nên ta phải tự mình đến xem như thế nào.” Thái Hậu đưa chén trà trong tay cho hắn, “Con cũng thật là đứa nhỏ không hiểu chuyện. Tháng sau con sẽ cùng nàng thành thân, sao lại để cho nàng ở lại trong phủ như vậy? Nếu chuyện này truyền ra ngoài, chẳng phải sẽ bị người trong thiên hạ chê cười sao?”

Hoàng Phủ Thanh Vũ thu lại ý cười: “Không biết Hoàng tổ mẫu lần này là vì ai mà đến?”

“Con cho là vì ai?”

“Là vì Thập Lục thúc sao?” Hoàng Phủ Thanh Vũ cười lạnh một tiếng.

Thái Hậu khẽ thở dài: “Lão Thất a, từ bao giờ con trở nên không hiểu chuyện như thế? Tử Ngạn không phải là con ruột do ta sinh ra, ta cũng chỉ thấy đứa nhỏ đó thuần lương, từ nhỏ lại chịu nhiều đau khổ như vậy mới để hắn ở bên cạnh mình. Nay con lại nghĩ Hoàng tổ mẫu vì hắn mà làm chuyện bất lợi cho con sao?”

Ánh mắt Hoàng Phủ Thanh Vũ vẫn thản nhiên như trước, không nói được lời nào.

“Hãy cho nàng theo ta lên núi đi, nay nàng đã biết tất cả mọi chuyện, nếu để nàng ở lại trong phủ giận dỗi như vậy cũng không giải quyết được chuyện gì, chi bằng các con tách ra một thời gian, để cho nàng bình tĩnh nghĩ lại rõ ràng, cũng không phải là chuyện không tốt.”

“Không.” Thanh âm của hắn trong trẻo nhưng lạnh lùng, quả quyết cự tuyệt.

“Lão Thất!”

“Hoàng tổ mẫu, người không hiểu nàng, hôm nay nếu tôn nhi cho nàng đi cùng người, về sau...... Không thể, với tính tình của nàng, sẽ không bao giờ có thể ......”

Thái Hậu ngồi thẳng lại, chiếc cổ tao nhã có chút cứng ngắc: “Ta không hiểu nàng, nhưng ta hiểu con. Lão Thất, nếu hôm nay để cho nàng tiếp tục ở lại bên cạnh con, con sẽ như thế nào đây? Sắc đẹp mê hoặc người, ta còn nghĩ rằng con có thể nhìn thấu thế sự, nhưng cuối cùng cũng không tránh được một chữ tình. Con đã quên những tính toán trong lòng mình sao? Con đã quên ngươi từng lập lời thề vì giang sơn xã tắc sao?”

Bóng đêm dần dần phủ xuống, gió lạnh từ ngoài tràn vào phòng, trong gió lạnh, Hoàng Phủ Thanh Vũ cảm thấy cả người cứng ngắc, máu trên người cũng trở nên lạnh lẽo giống vẻ mặt nàng nhiều ngày qua.

Lạnh thấu xương.

Thời điểm Tịch Nhan tỉnh lại, nàng phát hiện mình đang ở trong một gian phòng cực kỳ xa lạ, lụa mỏng tung bay, nhưng lại không có một chút ung dung, đẹp đẽ, quý giá như trong vương phủ. Nhưng trong sự xa lạ như vậy lại lộ ra một sự quen thuộc.

Nàng chần chờ ngồi dậy, theo bản năng liền quay đầu tìm kiếm khắp nơi, nhưng chỉ nhìn thấy căn phòng trống không, không có thân ảnh nàng quen thuộc.

Chỉ một thoáng, trong lòng ngoại trừ lạnh lão, còn có cảm giác cô độc đánh úp lại như dời non lấp biền, cơ hồ có thể dìm chết nàng.

Một tiếng “Chi nha” vang lên, cánh cửa gỗ cổ xưa bị đẩy ra, ngay sau đó xuất hiện trước mắt nàng là khuôn mặt ấm áp, thanh thuần của Tử Ngạn lộ ra vẻ kinh hỉ: “Nhan Nhan, nàng tỉnh rồi!”

Tịch Nhan kinh ngạc nhìn hắn, có chút thất thần.

Không bao lâu, phía sau Tử Ngạn lại xuất hiện thêm một người, Tịch Nhan tập trung nhìn vào, thì ra là Thái Hậu trong y phục trắng tao nhã, chỉ một thoáng, trong đầu nàng trống rỗng.

Thái Hậu, Tử Ngạn.

Nói cách khác, nơi này là Lăng Tiêu sơn. Khó trách nàng lại cảm thấy quen thuộc, đây là phòng ở trong chùa , rõ ràng là nàng quá ngốc, cùng với người kia, cả hai cùng nhau ngốc.

Trong lúc hoảng hốt, nàng như vẫn nhìn thấy rõ nỗi bất an vào đêm đó, đêm nàng bị đau đớn và khó chịu vì nguyệt sự, hắn đã chậm rãi vươn tay ra, bàn tay ôn nhu đặt lên bụng dưới đang đau của nàng, hành động âm thầm của hắn làm nàng ấm áp cả đêm.

Thì ra, đó không phải là giấc mộng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.