Nơi này là một gian nhà tranh cũ, miễn cưỡng cũng chỉ có thể che mưa che gió mà thôi.
Tịch Nhan hít sâu vào một hơi để có khí lực quay đầu nhìn về phía sau của mình, không có gì bất ngờ xảy ra, đập vào mắt nàng chính là khuôn mặt như ngọc của Hoàng Phủ Thanh Vũ, vẫn tuấn lãng như ngày nào.
Tựa hồ nhận ra được hành động của nàng, hắn chậm rãi mở mắt ra, đôi mắt tối đen như mực, sâu không lường được.
Tịch Nhan không phải là người chưa hiểu sự đời, tình trạng thân thể hiện tại nói cho nàng biết đã không có chuyện gì phát sinh, nhưng bây giờ nàng phải đối mặt với một kẻ xa lạ, ngoan tuyệt như hắn, nàng nên làm thế nào cho phải đây? Điều duy nhất nàng có thể cố gắng làm hiện giờ là làm cho bản thân không quá chật vật trước mặt hắn.
Nhưng bàn tay hắn lại vòng qua thắt lưng của nàng, vuốt ve qua lại ở trên lưng nàng, khẽ cười nói: “Cả người nàng đều đông cứng, ngoại trừ làm như vậy, ta không nghĩ ra cách nào để sưởi ấm cho nàng cả.”
“Phải không?” Tịch Nhan lãnh đạm cười hỏi lại một câu, “ Thân thể Thất gia quả thật cực kỳ ấm áp.”
Hoàng Phủ Thanh Vũ nở nụ cười sâu không lường được như cũ: “Thân thể của Nhan Nhan cũng trước sau như một làm cho người ta trầm mê.”
Đây chính là lời nói thật lòng. Mặc dù hắn không phải là kẻ trầm mê nữ sắc, nhưng cũng từng có không ít nữ nhân, thân thể Tịch Nhan quả thực có thể làm cho nam nhân trầm mê.
“Nếu đây là lời ca ngợi của Thất gia, như vậy ta sẽ tiếp nhận.” Khóe mắt Tịch Nhan giật giật, nhưng trên mặt vẫn bảo trì nụ cười thản nhiên như trước, bất động thanh sắc thoát khỏi cánh tay hắn, kéo trung y của hắn khoát lên trên người, sau đó đứng dậy lấy quần áo của mình, mặc vào từng cái từng cái một, rồi mới đưa trung y trả lại cho hắn.
Lúc này Hoàng Phủ Thanh Vũ mới chậm rãi ngồi dậy, chậm rãi bắt đầu mặc quần áo của mình, đồng thời nhìn nàng: “Ở trên núi này, Nhan Nhan dường như rất tốt?”
“Đúng, thật tốt.” Tịch Nhan thản nhiên nói,“Trước nay chưa bao giờ tốt như vậy.”
“Như thế ta cũng yên tâm.” Hắn có ý ám chỉ, mỉm cười nói một câu, đứng dậy muốn kéo tay Tịch Nhan.
Tịch Nhan Nhanh chóng khoát tay ra, tránh được tay hắn, đi thẳng ra cửa.
Ra khỏi cửa, đập vào mắt nàng là một mảnh màu trắng mờ mịt, thì ra là sáng sớm, Lạc Tuyết suốt một đêm giờ đã ngừng, giờ phút này đây, Lăng Tiêu Sơn được tuyết trắng điểm xuyết trông rất đẹp mắt.
Nhưng Tịch Nhan làm sao có tâm tư thưởng thức cảnh đẹp như vậy, ra khỏi cửa liền xăm xăm tiến vào trong tuyết, sau đó đứng lại để xác định phương hướng rồi mới đi về phía nhà tranh Tử Ngạn.
Hoàng Phủ Thanh Vũ vẫn đi theo phía sau nàng, không xa không gần, sắc mặt vẫn bình tĩnh, chỉ tiến về phía trước theo bước chân của nàng.
“Tử Ngạn!” Cuối cùng nàng cũng nhìn thấy gian nhà tranh của Tử Ngạn, từ xa xa Tịch Nhan đã gọi to lên, đồng thời chạy nhanh hơn về phía nhà tranh.
Cả một đêm không ngủ, Tử Ngạn đang ngồi yên lặng đến xuất thần trong phòng, hắn bỗng hoảng hốt khi nghe được thanh âm của Tịch Nhan, lúc đầu còn tưởng rằng bị ảo giác cho đến khi thanh âm kia lại truyền đến lần nữa, hắn mới hoàn toàn thanh tỉnh, nhanh chóng đứng dậy, đẩy cửa phòng bước ra.
“Nhan Nhan --” Hắn vui sướng gọi nàng, nhưng mà sau khi liếc mắt nhìn thấy Hoàng Phủ Thanh Vũ đi theo sau nàng, hắn bất chợt giật mình.
Nhưng Tịch Nhan cũng đã đi tới trước mặt hắn, giữ chặt tay hắn, trong ánh mắt tha thiết lại lộ ra vẻ mờ mịt cùng trong trẻo nhưng lạnh lùng: “Tử Ngạn, hôm qua ta để quên đồ trong vườn hoa, nhưng lại nghĩ không ra là cái gì, ngươi giúp ta nhớ lại xem.”
Tử Ngạn nhìn bộ dáng của nàng, lại ngẩng đầu nhìn Hoàng Phủ Thanh Vũ đứng ở cách đó không xa, trên mặt bỗng nhiên hiện ra sự phẫn nộ hết sức rõ ràng, vươn tay kéo Tịch Nhan vào trong phòng, đóng cửa lại.
“Nhan Nhan, chúng ta thành thân đi.”
Lúc Tịch Nhan vừa mới phục hồi tinh thần lại, liền nghe được những lời này của Tử Ngạn, chỉ một thoáng nàng cả kinh, sắc mặt trắng bệch, sau một lúc lâu mới nở nụ cười mỉa mai, hàm hồ nói: “Tử Ngạn, huynh vừa mới nói gì?”
Ánh mắt Tử Ngạn trở nên kiên định hơn bao giờ hết, Tịch Nhan chưa bao giờ nhìn thấy hắn như vậy, chỉ cảm thấy khiếp sợ, muốn lùi ra sau, lại hoảng hốt nhận ra mình đang dựa vào cửa, lui còn chỗ nào lui. Hai tay nàng đang bị Tử Ngạn giữ chặt, lúc này đây, nàng nghe được lời hắn nói một cách rành mạch: “Nhan Nhan, chúng ta thành thân đi.”
Tịch Nhan chỉ cảm thấy hoàn toàn không thể chấp nhận được, bày ra bộ dáng dở khóc dở cười: “Tử Ngạn, huynh đang nói bậy bạ gì vậy?”
“Ta không nói bậy, Nhan Nhan.” Thanh âm Tử Ngạn thấp xuống, nhưng gắt gao nhìn chằm chằm nàng, “Nàng không biết từ sau khi chia tay, ta không có ngày nào không nhớ tới nàng. Nhưng ta lại che dấu những tình cảm của ta đối với nàng, ta không dám, chưa bao giờ dám nói cho nàng, hoặc nói cho bất luận kẻ nào khác. Bởi vì nàng là Nhan Nhan, Nhan Nhan tốt nhất trên đời, ta không thể xứng với Nhan Nhan......”
“Nhưng thật ra là không phải, Nhan Nhan, cho đến khi nàng gả cho Lão Thất, ta mới biết được, thì ra người nàng muốn không phải là người tốt nhất trên đời, thì ra ta cũng có thể. Ta đã bỏ lỡ nàng một lần, lúc này đây, ta không muốn lại bỏ qua, ta không muốn làm cho bản thân cả đời phải sống trong hối hận!”
Những lời hắn nói rõ rang rất chân tình, tha thiết, nhưng Tịch Nhan lại cảm thấy khổ sở, trong mắt dần dần tích đầy nước mắt, khẽ lắc đầu nhìn hắn, thấp giọng thì thào: “Không, Tử Ngạn...... Không......”
“Nhan Nhan, ta không muốn nhìn nàng tiếp tục thống khổ như vậy nữa.” Tử Ngạn giơ tay ôm lấy mặt nàng, nhẹ giọng nói, “Quên hắn đi, hãy để cho ta chiếu cố nàng, quãng đời còn lại hãy để cho ta chiếu cố nàng, được không?”
“Không thể, không thể như vậy......” Tịch Nhan không biết mình vì sao lại khóc, nhưng nước mắt không rơi xuống được, “Tử Ngạn, huynh tốt như vậy, tinh thuần như vậy, huynh không nên đối với ta như vậy......”
“Nhan Nhan, nàng thành toàn cho ta, cũng là thành toàn cho chính mình, chẳng lẽ không được sao?” Hắn đang ôm lấy mặt của nàng, tha thiết nói với nàng, “Ta có lẽ không thể cho nàng những thứ tốt nhất trên đời, nhưng ta sẽ cố gắng hết sức mình, chỉ cần nàng muốn, ta sẽ cho nàng tất cả những gì ta có. Ta sẽ đối xử với nàng tốt cả đời, cả đời, cho dù là ta chết , ta cũng sẽ tiếp tục đối xử tốt với nàng...... Chỉ cần nàng nguyện ý, hãy để cho ta đối xử tốt với nàng......”
Tịch Nhan bật khóc không thành tiếng, bất giác nàng ngã vào lòng hắn bật khóc.
Bên ngoài gian nhà tranh, không biết từ khi nào đã không còn bóng người, chỉ còn lại tiếng gió núi gào thét, lạnh lùng thổi qua.