Ái Phi Tuyệt Sắc Của Vương Gia Thần Bí

Chương 120: Q.1 - Chương 120




Suốt một ngày một đêm, Tịch Nhan bị nhốt ở trong phòng, đối diện với căn phòng u tối, lúc khát chỉ có thể uống trà lạnh, lúc đói chỉ có thể ăn thức ăn ngày hôm trước còn lại cho đỡ đói. Lúc thân thể dần dần xuất hiện tình trạng không thoải mái, nàng biết mình không thể tiếp tục ngồi yên được nữa.

Nàng dán thân mình vào cửa, nín thở nghe động tĩnh bên ngoài, rốt cuộc nghe được những tiếng bước chân rất nhỏ vang lên, nàng khẽ khàng gọi: “Tử Nhi?”

Tiếng bước chân dừng lại ngoài cửa.

“Tử Nhi, ngươi thả ta ra ngoài đi.”

“...... Không được, Vi Chi, ta không thể, Thái Hậu sẽ không tha thứ cho ta......”

“Không, Thái Hậu ăn chay niệm phật, tất nhiên sẽ không trách tội ngươi. Thập Lục gia ngày thường đối đãi các ngươi như thế nào, ngươi biết rõ ràng hơn ta. Hôm nay nếu ngươi không để ta đi ra ngoài, Thập Lục gia chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ, ngươi có thể trơ mắt nhìn hắn chết đi hay sao?”

Sau một lúc trầm mặc, bên ngoài cuối cùng truyền đến tiếng khoá cửa, trong lòng Tịch Nhan mừng rỡ, bất chấp thân thể đang không khoẻ, đứng dậy, quả nhiên nhìn thấy Tử Nhi mở cửa phòng ra. Tịch Nhan không kịp nói thêm điều gì, xoay người lấy áo khoác đi ra ngoài cửa.

“Vi Chi, cô chỉ là một nữ tử, làm sao có biện pháp gì có thể cứu Thập Lục gia?”

Tịch Nhan dừng lại một chút, đem áo khoác phủ trên người, âm thanh lạnh lùng nói: “Ta sẽ có biện pháp .”

Trời đang đổ tuyết rất lớn, đường xuống núi cực kỳ khó đi, gió thổi mạnh, Tịch Nhan bước từng bước đi quả quyết trong tuyết. Thân mình không khoẻ càng ngày càng rõ ràng, nàng cơ hồ khó nén được đau đớn, muốn dừng chân một lát, nhưng thân mình càng ngày càng cứng ngắt, cuối cùng vẫn không dám dừng lại, cố nén đau nhức tiếp tục xuống núi.

Vào đến thành, nàng không dám làm gì cả, chỉ có thể tìm một y quán gần đó, vừa vào cửa y quán liền té ngã.

Người trong y quán tất nhiên là rất kinh hãi, cuống quít nâng nàng vào bên trong y quán, khi đại phu bắt mạch cho nàng nhịn không được phải nhíu mày.

Khi Tịch Nhan tỉnh lại, lúc này ánh đèn sáng trưng, trong phòng tràn ngập mùi thuốc, nàng loáng thoáng nghe được tiếng nói chuyện từ phòng ngoài.

Tịch Nhan cố gắng chống đỡ cơ thể ngồi dậy, thì ra là người trong y quán đang dung cơm, vừa nhìn thấy nàng đi ra, một cậu bé học việc lập tức đứng lên, há miệng sau một lúc lâu chỉ thốt ra được một câu:“Cô nương tỉnh rồi.”

Đại phu tuổi tác đã cao liếc mắt nhìn hắn, cũng đứng dậy: “Phu nhân mời ngồi.”

Tịch Nhan trong lòng căng thẳng, gắt gao nắm chặt tay, sau một lúc lâu mới nói: “Đa tạ tiên sinh.”

Đại phu gật gật đầu, múc một chén canh cho Tịch Nhan: “Phu nhân nên bảo trọng thân thể.”

Tịch Nhan không nói gì thêm, nâng bát canh nóng lên, đem khuôn mặt vùi vào làn hơi ấm nóng đang lan tỏa mông lung, một

lúc lâu sau mới uống xong chén canh, buông bát xuống, từ bên hông lấy ra một ít bạc vụn: “Đa tạ tiên sinh cứu giúp, cáo từ.”

Ra khỏi y quán, lúc này trời đất đều lâm vào mờ mịt, Tịch Nhan đứng trong cái lạnh như băng tuyết, ánh mắt trống rỗng sau một lát, cuối cùng hạ quyết tâm đi về một hướng.

Nhưng nàng đi không phải là hướng của Thất gia phủ, mà là Cửu gia phủ.

Khi nhìn thấy nàng, Hoàng Phủ Thanh Thần không hề che dấu sự kinh ngạc, nhưng ngay lập tức khuôn mặt trở nên lạnh như băng, lạnh lùng liếc mắt nhìn Tịch Nhan: “Không thể tưởng được ngươi sẽ tìm đến ta.”

“Ta cũng không còn nơi để đi mà thôi.” Sắc mặt Tịch Nhan vẫn còn tái nhợt, nhưng ngữ khí lại vô cùng thoải mái, “Ta biết ngươi cho tới bây giờ không hoan nghênh ta, ngươi chắc cũng không muốn ta đi cầu xin Hoàng Phủ Thanh Vũ, cho nên ta mới tới tìm ngươi.”

Hoàng Phủ Thanh Thần thản nhiên nhấp một ngụm trà, ánh mắt đạm mạc: “Ta không hiểu ngươi nói cái gì.”

“Tử Ngạn bị bắt giam trong ngục, ta chỉ muốn cứu hắn thoát thôi.”

Hoàng Phủ Thanh Thần cười lạnh một tiếng, ngẩng đầu liếc nhìn Tịch Nhan: “Ngươi cho là là Thất ca vì ngươi mới làm như vậy sao?”

Trong giọng nói mang theo sự chế giễu không nể mặt, Tịch Nhan cũng không them chú ý: “Có lẽ ngươi sẽ nói cho ta biết chuyện này không liên quan đến hắn, nhưng điều đó không quan trọng. Ta muốn nói với ngươi là chỉ cần ngươi có thể giúp ta cứu Tử Ngạn, ta nguyện ý từ nay về sau rời xa Bắc Mạc, không bao giờ xuất hiện ở trước mặt Hoàng Phủ Thanh Vũ. Chẳng phải ngươi cũng không muốn ta ảnh hưởng tới tiền đồ của Thất ca ngươi sao?”

Hoàng Phủ Thanh Thần đứng dậy, cười lạnh nói: “Ngươi đừng tự đánh giá mình quá cao. Người đâu, tiễn khách.”

Mắt thấy hắn nhấc chân muốn đi, Tịch Nhan vẫn lạnh nhạt ngồi nói: “Ta mang thai rồi.”

Thân thể Hoàng Phủ Thanh Thần cứng đờ, quay đầu lại, ánh mắt nhìn Tịch Nhan bụng đăm đăm, sau một lát, mặt bộ cứng ngắc của hắn co rút lại, đánh một quyền thật mạnh vào mấy cái bàn trước mặt:

“Nếu như thế, ngươi ắt hẳn phải biết, nếu Thất ca là không tìm được ngươi, tuyệt đối sẽ không buông tay như vậy.”

“Cho nên ta mới tìm ngươi giúp đỡ. Ngươi là huynh đệ mà hắn tín nhiệm nhất, không phải sao?”

Hoàng Phủ Thanh Thần không nói gì thêm, sau một lát mới nói: “Đó chính là con của Thất ca.”

“Nhưng không ai biết.” Tịch Nhan cười lạnh nói tiếp, “Ngoại trừ hắn, ta, cùng ngươi.”

“Ngươi không muốn giữ lại nó sao?” Sắc mặt Hoàng Phủ Thanh Thần rõ ràng trở nên rất khó coi, chỉ một thoáng trên khuôn mặt tuấn lãng vô cùng âm trầm.

Tịch Nhan ngẩn ra, sắc mặt vốn không tốt lắm trở nên tái nhợt: “Ta muốn giữ lại nó. Chỉ cần có thể nhìn thất Tử Ngạn an toàn, ta sẽ xa chạy cao bay, một mình nuôi lớn nó.”

-----------------------------------------------

Từ đó, Tịch Nhan được Hoàng Phủ Thanh Thần giữ lại trong phủ, đây cũng được xem là một nơi tuyệt đối an toàn.

Chuyện cứu Tử Ngạn dường như rất thuận lợi, mỗi ngày đều có tiến triển, nhưng sắc mặt Hoàng Phủ Thanh Thần lại càng ngày càng ngưng trọng. Tịch Nhan không biết nguyên do, nếu nàng có hỏi hắn, tính tình hắn xưa nay vốn lạnh lùng, hắn lạnh lùng ngạo nghễ liếc nhìn nàng, chuyện gì cũng không nói.

Tịch Nhan ở lại trong phủ được mười lăm ngày, chuyện cứu Tử Ngạn có tiến triển rất lớn, nghe nói là tìm được chứng cứ chính xác Tử Ngạn bị người hãm hại. Tịch Nhan mừng rỡ, vội đi tìm Hoàng Phủ Thanh Thần chứng thực, nàng nhìn thấy sắc mặt hắn so với hai ngày trước càng khó coi hơn.

Nàng nhận thấy được điều gì đó bèn hỏi: “Hoàng Phủ Thanh Vũ hoài nghi ngươi sao?”

“Không biết.” Hắn lạnh lùng nói, “Nhưng hiện tại chứng cớ kia lại ở trong tay Thất ca, bất luận kẻ nào cũng đừng nghĩ sẽ lấy được.”

Tịch Nhan giật mình, cảm thấy trong chuyện này có chỗ nào đó bất thường .

“Cửu gia!” Khi đang nói chuyện, nội thị bên người Hoàng Phủ Thanh Thần đột nhiên xuất hiện ở cửa,“Trong cung có người đến đây, nói là có thánh chỉ muốn tuyên.”

Sắc mặt Hoàng Phủ Thanh Thần cực kỳ khó coi, không kiên nhẫn nói: “Thánh chỉ gì mà lại đến phủ ta tuyên.”

Nội thị ngẩng đầu liếc mắt nhìn Tịch Nhan không nói gì, Tịch Nhan cùng Hoàng Phủ Thanh Thần dường như đều hiểu được, sắc mặt đồng thời biến đổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.