Khóe miệng Tịch Nhan nở nụ cười, bỗng nhiên ngẩng đầu lên nhìn về phía hắn: “Ngươi không biết sao, con người có thói quen có mới nới cũ, một căn phòng dù rất thích nhưng ở lâu như vậy cũng sẽ có lúc chán ghét. Chỉ dựa vào sự phỏng đoán chủ quan của ngươi, làm sao biết được ta sẽ yêu thích chứ?”
Nhưng Hoàng Phủ Thanh Vũ không cười, chỉ là chậm rãi cúi thấp xuống, in dấu môi trên sườn mặt trắng nõn non mềm của nàng, giọng nói nhỏ nhẹ nhưng ngữ khí cũng vô cùng khẳng định: “Bởi vì, ta biết rõ.”
Môi hắn chậm rãi di chuyển trên sườn mặt của nàng, hôn giống như không hôn.
Tịch Nhan đột nhiên xoay đầu lại, lập tức in môi mình lên môi hắn, lưu luyến trằn trọc. Khi hắn còn chưa phục hồi tinh thần lại, nàng đã bắt đầu nhẹ nhàng dùng răng nanh nhay nhay môi dưới của hắn, khi thì dùng chiếc lưỡi thơm tho khẽ liếm trên môi hắn. Sau đó, lại chủ động đem chiếc lưỡi mình thâm nhập vào trong miệng hắn.
Ánh mắt Hoàng Phủ Thanh Vũ sâu thẳm, tùy ý cho nàng thong thả mà mềm nhẹ quấy rối trong miệng mình, không ngăn cản nhưng cũng hùa theo nàng.
Hồi lâu sau, nàng mới chậm rãi rời khỏi miệng hắn, ngẩng mặt lên, ánh mắt mềm mại như tơ lụa nhìn về phía hắn: “Ngươi thích không?”
Thần sắc Hoàng Phủ Thanh Vũ mờ mịt nhìn nàng, cũng không mở miệng nói gì.
Tịch Nhan khẽ nhếch mày: “Sao, thì ra ngươi không thích. Đây là tài nghệ ta học được từ một số sư phụ vài ngày trước đó, các nàng cũng hầu hạ nam nhân như vậy, ta còn tưởng rằng nam nhân trong thiên hạ đều thích, nhưng không nghĩ hôm nay lại gặp được một Liễu Hạ Huệ!”
Nàng vỗ tay nở nụ cười, sau đó liền lập tức trở về giường, bưng bát thuốc hắn đặt ở đầu giường lên, giống như có một tiếng trống cổ vũ làm tinh thần hăng hái thêm uống cạn một hơi. Kế tiếp lại tự mình đi chiếc bàn phía tây, tìm được hộp mứt hoa quả yêu thích, bỏ một viên vào trong miệng, làm tiêu tan cảm giác cay đắng trong miệng.
Nàng cứ tới tới lui lui như vậy, từ đầu đến cuối hắn dùng tư thái ung dung đứng ở cửa nhìn nàng, ngay cả chân mày cũng không chút biến hóa.
Thời gian trước, cơ thể nàng luôn bị nóng, cái nóng này cứ tra tấn làm nàng quá mức thống khổ, giờ khắc này đây, khi cơ thể nàng không còn bị khô nóng nữa, tinh thần theo đó cũng tốt hơn rất nhiều. Bất giác nhìn đến những khối băng đặt trong phòng, nàng bỗng nhiên nảy ra ý khác: “Ta muốn ăn sa băng.”
Hắn thản nhiên rũ mắt xuống, khẽ cười một tiếng: “Vừa mới uống thuốc, không được ăn linh tinh.”
Vừa dứt lời, bên ngoài bỗng nhiên vang lên tiếng đập cửa, có tỳ nữ mang một chén thanh cháo bước vào.
Tịch Nhan cảm thấy rất ngán, chỉ nhìn thoáng qua liền tiếp tục ăn hộp mứt hoa quả.
“Thời gian trước nàng ăn nhiều thức ăn lạnh đến nỗi làm tổn thương đến thân thể, trong khoảng thời gian này chỉ nên ăn cháo trắng dưỡng vị, nếu cảm thấy nhạt, thì bảo phòng bếp làm thêm hai món thanh đạm để ăn sáng cũng được.” Hắn vừa nói, vừa múc một muỗng cháo đưa tới bên miệng nàng.
Mi tâm Tịch Nhan nhíu lại, không kiên nhẫn đẩy tay hắn ra, chén cháo bị nghiêng đổ ra ngoài, vấy bẩn cổ tay áo của hắn.
“A.” Tịch Nhan kêu sợ hãi lên một tiếng, nhưng trong đôi mắt thể hiện rõ sự vui mừng không chút nào che dấu được, “Làm sao bây giờ, dơ rồi?”
Tỳ nữ bên cạnh vừa dâng lên chiếc khăn bông sạch sẽ lau vết cháo dính trên quần áo cho Hoàng Phủ Thanh Vũ, vừa cực kỳ thật cẩn thận liếc mắt nhìn Tịch Nhan một cái, ánh mắy có vẻ bất mãn.
Vẻ mặt Hoàng Phủ Thanh Vũ không có chút thay đổi ngay cả ánh mắt cũng như lúc trước, chỉ bình thản tiếp nhận chiếc khăn bông trong tay tỳ nữ, xoa xoa trong lòng bàn tay, đồng thời lên tiếng phân phó: “Mang một chén cháo khác đến đây.”
“Vương gia nên thay đổi quần áo trước đi” Tỳ nữ thật cẩn thận nói.
Tịch Nhan lấy tay chống cằm, bộ dáng giống như đang xem kịch vui: “Vị tỷ tỷ này thật cẩn thận. Hiện giờ ngươi không chỉ danh vị cao hơn, phủ đệ lớn hơn, ngay cả người bên cạnh cũng tiến bộ hơn. Cô nương tốt như vậy, sao không thu làm thiếp thất luôn?”
Chỉ một câu nói đã làm cho tỳ nữ kia chỉ một thoáng trắng bệch, cúi thấp người nói: “Nô tỳ đi mang cháo đến.” Dứt lời, vội vàng phóng nhanh ra khỏi cửa phòng.
Hoàng Phủ Thanh Vũ lúc này mới xoay đầu nhìn Tịch Nhan, đôi mắt sâu thẳm không thấy đáy không biết khi nào bỗng nhiên trở nên dị thường thanh minh trong trẻo.
Đây rõ ràng là dấu hiệu báo sắp có chuyện không hay xảy ra, trực giác Tịch Nhan mách bảo nàng nên tìm đường lui, nhưng ngay sau đó, đã bị hắn ôm chầm vào trong lòng. Một tay hắn vòng qua thắt lưng của nàng, một tay vỗ về chiếc gáy của nàng, cứ như vậy mà hôn xuống.
Hắn hôn môi luôn luôn ôn nhu, nhưng mà lúc này đây hoàn toàn không như thế, đôi môi của nàng bị hắn cắn mút sinh đau, nhịn không được khẽ nhíu mi. Chỉ trong thoáng chốc, bỗng chủ động đón ý nói hùa thuận theo hắn, chồm lên ngồi ở trên người hắn, chậm rãi đưa tay về phía đai lưng của hắn.
Hoàng Phủ Thanh Vũ bỗng dưng mở mắt ra, ánh mắt nóng bỏng gần như muốn bốc cháy, nhìn thấy một tia đắc ý hiện lên trong mắt Tịch Nhan, tay nàng càng trở nên lớn mật.
Cho đến khi bị hắn nắm tay giữ lại, Tịch Nhan mới ngừng động tác, rời khỏi môi hắn, khẽ cười trừng mắt nhìn: “Cơn giận của ngươi thật lớn.”
Khóe môi hắn cong cong, đợi nàng nói tiếp.
“Nhưng hiện thân mình ta không thoải mái, hơn nữa, ta cũng không nguyện ý......” Nàng cắn môi dưới, ánh mắt linh động nhìn hắn, “Ngươi sẽ bắt buộc ta sao?”
Thần sắc Hoàng Phủ Thanh Vũ vẫn như lúc ban đầu, thậm chí ngay cả ý cười nơi khóe miệng cũng không thay đổi, cánh tay đang ôm lấy thắt lưng của nàng chậm rãi buông ra.
Tịch Nhan vừa được tự do, lập tức đứng dậy từ trong lòng hắn, đi xuống giường ngồi xuống cạnh bàn.
Đúng lúc cửa phòng bị gõ hai tiếng, thanh âm nha hoàn ngoài cửa truyền vào: “Vương gia, Thôi tổng quản báo lại, Cửu gia đã đến đây.”
Hoàng Phủ Thanh Vũ lên tiếng trả lời, rồi đứng lên, nhìn Tịch Nhan nói: “Lát nữa ăn cháo xong thì nghỉ ngơi một lát đi.”
Tịch Nhan nhấc mắt lên, liếc nhìn hắn, không thèm trả lời.
Hắn xoay người đi ra ngoài, Tịch Nhan cũng xoay người trốn vào trong giường. Đợi đến lúc tỳ nữ lúc nãy mang cháo đến, nhưng gọi như thế nào cũng không thể gọi nàng dậy, chỉ có thể đặt cháo ở trong phòng, đứng hầu một bên.
Trong hoa viên, Hoàng Phủ Thanh Thần sóng vai cùng Hoàng Phủ Thanh Vũ chậm rãi đi tới. Nhìn thấy vẻ mặt Hoàng Phủ Thanh Vũ vẫn chưa giãn ra, rốt cuộc nhịn không được mở miệng nói: “Rốt cuộc huynh thiếu kiên nhẫn như vậy sao?”
Hoàng Phủ Thanh Vũ dừng bước lại, thuận tay bẻ một đóa hoa không biết tên gì: “Tình hình hôm qua thật sự quá mức nguy hiểm, ta không thể để một mình nàng ở lại phủ cũ.”
“Vậy Hoàng tổ mẫu bên kia huynh tính sao bây giờ?”
Hoàng Phủ Thanh Vũ đem đóa hoa kia đặt trên hòn giả sơn, cười nhẹ một tiếng: “Không phải còn có thời gian hai năm sao? Có lẽ, ngay từ đầu ta không nên chịu thua. Hai năm, cũng đủ phát sinh rất nhiều chuyện.”