Ái Phi Tuyệt Sắc Của Vương Gia Thần Bí

Chương 283: Q.1 - Chương 283




Quãng đường Tịch Nhan trở về Tây Càng, phảng phất sự gian nan như bước trên hành trình đến địa ngục.

Mỗi ngày, khi nghỉ ngơi vào buổi tối, trong giấc ngủ nàng hầu như đều trong trạng thái hoảng sợ, từ trong ác mộng bừng tỉnh. Có nhiều lần nàng chỉ mơ thấy Nam Cung Ngự, thấy hắn vì không tìm được thuốc chữa trị rồi cuối cùng lìa đời. Nhưng lại càng nhiều lúc, nàng mơ thấy Hoàng Phủ Thanh Vũ, cả Bất Ly nữa.

Trong mơ, Bất Ly luôn khóc, khóc rất lớn, mà trong giấc mơ Tịch Nhan cũng chỉ có thể cùng con bé khóc, khóc đến khi tỉnh lại, mới phát hiện mình đang tha hương, ở trên đất khách. Bên cạnh chẳng có người thân nào, cũng không thể nói là không có ai, đó là Thôi Thiện Duyên phụng mệnh Hoàng Phủ Thanh Vũ giao phong hưu thư cho nàng.

Hắn gửi nàng một bức thư thôi vợ, hắn bỏ nàng.

Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, dung nhan của Tịch Nhan ảm đạm chưa từng có, thường thường sau mỗi đêm, khi ra khỏi cửa, hai thị vệ hộ tống thấy dáng vẻ của nàng, đều bị nàng dọa đến nhảy dựng, nhưng sau đó lại yên lặng hộ tống nàng lên đường.

Thỉnh thoảng vào ban đêm, ngực nàng vẫn đau, đau như không cách nào chịu được. Hoàng Phủ Thanh Vũ để vào hành lý của nàng thuốc của Lý ngự y bào chế cho nàng, bên trong còn hé ra một tờ giấy, không nhìn ra bút tích của ai, chỉ căn dặn nàng khi nào thật sự không thể nào chịu được nữa thì hãy uống, nếu không sẽ để lại thương tổn lớn cho thân mình.

Nàng biết, nàng sao có thể không biết chứ? Hoàng Phủ Thanh Vũ đã sớm nói điều này với nàng, thuốc này, tuyệt đối không được dùng nhiều. Hắn nói sẽ không để nàng phải dùng loại thuốc này nữa, hắn chính là thuốc của nàng, hắn sẽ trị khỏi cho nàng.

Sau khi uống thuốc, cơn đau của Tịch Nhan tạm thời dịu xuống, rồi nàng cúi đầu khóc thành tiếng.

Nàng chẳng có gì cả, lần này, thật sự chẳng có gì cả.

Ngày về đến Tây Càng, ngay cả ý thức của mình nàng suýt chút nữa chẳng còn, cũng đã quên bảo hai thị vệ kia đưa nàng đến sơn trang của sư phụ, vì thế hai người đó lập tức đưa nàng về đến trước cửa cung, giơ lệnh bài trên người ra, nói với thị vệ trước cửa cung, trong xe ngựa thật sự chính là Quận chúa Hoa Tịch Nhan của bọn họ.

Thống lĩnh thị vệ gác cửa cung cười to lên, rồi tức khắc giận dữ: "Ở đâu mà lại có người vô liêm sỉ vậy chứ! Người trong thiên hạ đều biết Quận chúa Tịch Nhan đã hương tiêu ngọc vẫn từ mấy năm trước rồi, ai biết các ngươi tìm nữ tử đó ở nơi nào rồi đưa đến đây giả mạo quận chúa! Cũng không biết đã phạm tội lớn thế nào sao?"

Hai thị vệ kia đương nhiên đã được rất tốt, sắc mặt không chút thay đổi, chỉ mở cửa xe ngựa ra cho bọn họ nhìn.

Bất ngờ, lại nhìn thấy Tịch Nhan đã bất tỉnh trong xe ngựa.

Hai thị vệ nhất thời hoang mang, bèn leo lên xe ngựa, kiểm tra hơi thở của Tịch Nhan, rồi vội vàng ôm nàng xuống xe ngựa cho thông thoáng.

Những thị vệ gác cửa lúc vừa nhìn thấy nữ tử được ôm trong ngực, tức khắc cười to lên, chẳng ai tin tưởng đây là vị quận chúa từng khuynh đảo thiên hạ, từng được tôn sùng là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân quận chúa Tịch Nhan.

Nhưng chỉ có người thị vệ dẫn đầu hơi thay đổi sắc mặt, tiến lên nhìn qua, tức khắc nắm chặt chuôi kiếm trong tay, rồi ngay lập tức gọi một thủ hạ lại, ghé vào tai hắn dặn dò vài câu, nhìn thấy thủ hạ kia chạy nhanh vào trong cung, sau đó mới nhìn hai thị vệ hộ tống nói: "Hai vị huynh đệ trên đường vất vả rồi, xin đợi một chút"

Hai thị vệ kia lại giao Tịch Nhan trên tay thị vệ dẫn đầu rồi nói: "Nhiệm vụ của chúng tôi là hộ tống quận chúa hồi cung, nếu giờ đã hoàn thành, vậy xin cáo từ." Sau đó, hai người liền mau chóng xoay người lên xe ngựa, rời đi ngay.

Thị vệ dẫn đầu nhìn người trên tay hầu như đã gầy trơ xương, nên không trì hoãn thêm nữa, nhanh chóng ôm Tịch Nhan chạy như điên vào trong cung.

Đợi đến khi Tịch Nhan tỉnh lại, đã qua ba ngày, nàng đang ở một nơi, mà mình đã rất quen thuộc, là tẩm cung nàng từng ở trước đây -- Triêu Dương điện. Tịch Nhan chật vật ngồi dậy, bên ngoài lập tức có tiếng động, một cung nữ cẩn thận bước vào: "Quận chúa tỉnh rồi ạ? Nô tỳ sẽ đi bẩm với Hoàng thượng ...."

Tịch Nhan thấy dáng vẻ của nàng, giống như cực kỳ sợ mình, bất chợt cau mày: "Ngươi sao lại bày ra vẻ mặt này vậy? Ta đáng sợ lắm sao?"

Trước kia, các cung nữ trong cung tuy sợ nàng, nhưng chắc chắn không giống như thế kia.

Cung nữ kia nghe vậy, lập tức sợ tới mức thở gấp một lúc, rồi quỳ rạp xuống đất: "Xin quận chúa thứ tội, quận chúa tha mạng ... Chẳng qua là do người trong thiên hạ đều nói người đã mất, nô tỳ không biết quận chúa ...."

Tịch Nhan nghe thế mới sáng tỏ mọi chuyện, nhớ lại việc mình là người đã chết, vì thế nàng bỗng dưng cười khẽ một tiếng, tiếp lời của cung nữ: “Cho nên ngươi không biết ta là người hay ma?”

“Nô tỳ không dám! Quận chúa thứ tội!” Cung nữ kia sợ tới mức dập đầu mạnh xuống đất.

Tịch Nhan chỉ cảm thấy đau đâu như búa bổ, cuối cùng không chịu được đành nói: “Được rồi, ngươi đi gọi Hoa Quân Bảo đến đây”

Nghe vậy, cung nữ kia không ngừng dập đầu tạ ơn, đứng dậy ra ngoài ngay. Bên ngoài, có một tụm cung nữ đang chờ đợi cô cung nữ kia, thấy cô ấy bước ra, cả đám lập tức bước nhanh đến nhao nhao hỏi : “Thế nào, thế nào?”

Cung nữ kia thở phào nhẹ nhõm: “Rất kỳ lạ, đúng là quận chúa đấy, chỉ là tính cách, dường như thay đổi rất nhiều, ta nói lỡ lời, vậy mà người cũng không trách ta.”

Cả đám cung nữ nghe vậy, mặt ai cũng lộ vẻ kinh ngạc, nhìn nhau, giống như không thể nào tin được.

Nhưng đối với vị Tịch Nhan trong phòng mà nói, nàng chẳng có cảm giác giống như vậy, bởi vì trong trí nhớ của nàng, nàng cùng lắm chỉ mới rời khỏi đây một hai năm thôi, còn người ngoài thì bảo nàng đi cũng đã là chuyện của năm sáu năm trước.

Hết lần này đến lần khác, đối với chuyện này nàng cảm thấy thật mơ hồ, nhưng không có ký ức, việc này có lẽ được xem là nỗi bi thương cùng cực.

Hoa Quân Bảo nhanh chóng chạy đến Triêu Dương điện, còn Tịch Nhan khi đó đang được tỳ nữ hầu hạ dùng cháo, vừa thấy hắn, nàng liền cho tỳ nữ lui xuống, rồi lẳng lặng nhìn hắn

Hoa Quân Bảo thấy dáng dấp nàng gầy gò thành ra thế này, đúng là vừa tức vừa sốt ruột, bước nhanh đến, nâng khuôn mặt nàng lên: "Muội đó, tiểu yêu nữ này, thật là có bản lĩnh làm ta tức chết! Chuyện quái gì thế hả, cùng lắm chỉ là tình cảm thôi, có đáng để muội phải dày vò bản thân không chứ?! Khi nào thì muội lại trở nên yếu đuối như vậy?"

Trong trí nhớ của Tịch Nhan, trước giờ khi Hoa Quân Bảo cùng mình nói chuyện, tuyệt đối không phải dùng giọng điệu này, nhưng nay, trong lời nói của hắn giống như tràn ngập sự đau lòng, giống như đã biết rõ mọi chuyện. Trong lòng Tịch Nhan, sự khổ sở không thể kìm nén được mà lan tràn: "Huynh đã biết hết rồi phải không?"

Hoa Quân Bảo thấy dáng vẻ của nàng, thật sự là tiếc “rèn sắt không thành thép”, bình thường thì sẽ nghiến răng nghiến lợi, một lúc sau, hắn ngồi xuống bên cạnh nàng, nói: “Không sao cả, hưu thì hưu đi, từ nay về sau, muội vẫn là Hoa Tịch Nhan, vẫn là vị quận chúa Tây Càng cao cao tại thượng, biểu ca ta đây, nuôi tiểu yêu tinh như muội, vẫn còn dư dả.”

Tịch Nhan chưa bao giờ biết Hoa Quân Bảo lại là người nói nhiều như vậy, nhất thời nhịn không được, đành nở nụ cười.

.............

Lời tác giả: Toàn bộ trong chính văn đều để lại sự nghi hoặc và nỗi băn khoăn, trong phiên ngoại sẽ giải thích mà, cảm ơn các độc giả nhé!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.