Ba tháng sau, quận chúa Hoa Tịch Nhan của Tây Việt quốc nổi danh khắp thiên lên đường đi hòa thân đến Bắc Mạc quốc hùng mạnh.
Đường xá xa xôi, thị vệ hộ tống tinh thần lên cao gấp trăm lần, ngược lại các cung nữ xuất giá đi cùng lại có sắc mặt rất khó coi.
Tịch Nhan ngồi một mình trong xe ngựa thanh lịch, xa hoa, buồn chán đùa nghịch ngón tay của mình.
Lên đường đã gần nửa tháng nhưng người nàng chờ vẫn chưa xuất hiện.
Đêm đó, rốt cục đoàn người chậm rãi bước trên lãnh thổ Bắc Mạc.
Tịch Nhan sớm nghe nói Bắc Mạc quốc thế lực cường thịnh, cũng không nghĩ đến nơi biên giời lại có thể nhìn thấy một khu vực phồn hoa thế này, nhịn không được có chút than thở trong lòng, trong lúc nhất thời lại hoài nghi ý đồ của Thái Hậu khi muốn nàng đến đây hòa thân.
Đến dịch quán, Tịch Nhan vừa mới chợp mắt, tỳ nữ cận thân liền vội vàng lui ra, mặc dù nàng ta đã theo hầu bên người Tịch Nhan nhiều năm, nhưng vẫn không khắc chế được cảm giác e sợ chủ nhân.
Đến nửa đêm, trong phòng đột nhiên có động tĩnh, dường như có tiếng vang từ bên cửa sổ truyền đến.
Tịch Nhan tỉnh ngủ xoay người ngồi dậy, vừa đưa tay thân xuống gối, ánh nến trong phòng lại đột nhiên sáng lên, lòng của nàng chợt buông lỏng xuống, vén màn lên, nhíu mày nhìn về phía thân ảnh quen thuộc đột nhiên xuất hiện trong phòng:
“Nam Cung Ngự, huynh rốt cục cũng chịu xuất hiện ?”
Nam tử một thân cẩm phục màu tím, bên hông đeo một khối mĩ ngọc, diện mạo hiên ngang, chiếc quạt trong tay hơi hơi giương lên, khóe miệng gợi lên ý cười tà mị tao nhã: “Như thế nào, sư muội sao nóng vội vậy?”
Tịch Nhan chậm rãi đứng dậy, mỉm cười nói: “Nói như vậy, mặc dù sư huynh đến trễ, Tịch Nhan cũng nhất định an tâm chờ đợi .”
Dứt lời, nàng đi đến bên cạnh bàn, châm chén trà đưa cho Nam Cung Ngự, nhưng ngay lúc Nam Cung Ngự vừa cười vừa đưa tay tiếp nhận, nàng lại bỗng dưng giương tay lên, chỉnh chén nước trà hắt lên khuôn mặt tuấn tú của Nam Cung Ngự.
Nam Cung Ngự ngẩn ra, lập tức lấy ra khăn tay lau nước trên mặt, nhìn về phía Tịch Nhan, cười nhưng không cười nói: “Như thế nào, thật sự tức giận ta sao? Muội nếu thật sự là không muốn gả, vậy sư huynh mang ngươi đi lưu lạc thiên nhai thế nào? Từ nay về sau trên giang hồ chẳng phải lại có thêm một đôi phu thê ân ái?”
Nghe vậy, Tịch Nhan buông mạnh cái chén trên tay xuống, vung về hướng hắn: “Con người này, sao huynh vẫn không thay đổi chút nào vậy?”
Trong lòng Nam Cung Ngự biết rõ ràng nàng muốn cái gì, lấy tay sờ cằm: “Muội thật sao muốn đi? Bắc Mạc quốc thế lực cường thịnh, con nối dòng của hoàng đế lại đông, bên trong cung đình phong vân biến hoá kỳ lạ, tội gì muội phải ủy khuất chính mình gả đến đó?”
“Là ý tứ Hoàng tổ mẫu.” Tịch Nhan thản nhiên nói, “Một mình ta ở Tây Càng, hưởng nhiều ân sủng như vậy, đây cũng là lúc nên trả ân cho lão nhân gia?”
“Một mình? Lời này của sư muội thật sự làm cho kẻ làm sư huynh như tại hạ không còn chút mặt mũi nào.” Hắn chậm rãi kề sát mặt vào Tịch Nhan,“Chẳng lẽ sư huynh ta nhiều năm làm bạn như vậy, ở trong mắt sư muội không đáng giá được nhắc tới?
Tịch Nhan không chút khách khí cười nhạt:“Sư huynh nhàn hạ chỉ sợ đều dùng để làm bạn với các cô nương không phải sao? Tịch Nhan lại sao dám tự xưng mình là người được sủng ái của sư huynh đây?”
Dứt lời, nàng xoay người đi về giường, nói: “Ta mệt rồi, sư huynh để đồ lại đó là có thể đi.”
Nhìn bóng dáng của nàng, khóe miệng Nam Cung Ngự gợi lên ý cười mị hoặc: “Như vậy vi huynh từ bây giờ sẽ hầu hạ bên người sư muội, bồi thường cho những năm gần đây sư muội bất mãn, như thế nào?”
Trong màn, Tịch Nhan hừ lạnh một tiếng, xoay người ngủ.