Nhưng điều làm người ta kinh hoàng là, vào ban đêm, từ dịch quán đột nhiên truyền đến tin tức có trận đại hỏa hoạn, không những thế, nghe nói vị Quận chúa Tây Càng bị thương nặng, toàn bộ dung mạo đều bị hủy.
Lúc nghe được tin này, Hoàng Phủ Thanh Thần đang cùng Đạm Tuyết dùng bữa tối, quản gia mang tin tức đến, Hoàng Phủ Thanh Thần lập tức cau mày, còn Đạm Tuyết hơi ngạc nhiên, nhưng sau đó cũng lấy lại bình tĩnh.
Sáng nay, vừa nghe nói nhiều hoàng tử cùng lúc trên đại điện dâng tấu xin Hoàng thượng ban hôn, muốn lấy Quận chúa Tây Càng làm phi, vậy mà ngay lúc này lại có một trận đại hỏa hoạn, chắc chắn không phải là ngoài ý muốn, nếu là do người gây ra, vậy thì người có thể thực hiện được điều đó không nhiều.
Một lát sau, Hoàng Phủ Thanh Thần dường như cũng nghĩ đến điều gì, cho quản gia lui xuống, vẫn lẳng lặng dùng bữa.
Khẩu vị của Đạm Tuyết không tốt lắm, thật ra ngay từ lúc vào phủ của hắn đã như vậy rồi, nhưng Hoàng Phủ Thanh Thần lại chỉ nghĩ là do vừa nghe được tin tức về trận đại hỏa hoạn nên ăn nàng không ngon, thấy nàng đang tự hành hạ bản thân, hắn bèn lấy tay kéo bát của nàng, nói: "Không muốn ăn thì đừng ăn, sai phòng bếp làm ít thức ăn khuya đem đến."
Đạm Tuyệt đáp lời, rồi buông đũa xuống, đứng dậy đi đến cửa, nhìn bàu trời nhuộm một màu lam như tấm vải nhung xanh, trong đầu một mảnh trống rỗng.
Không biết từ khi nào, Hoàng Phủ Thanh Thần đi đến phía sau nàng, vươn tay ôm lấy nàng: "Đang nhìn gì vậy?"
Hồi lâu sau, Đạm Tuyết mới thấp giọng lên tiếng, đáp: "Vì sao người không cho phép ta rời phủ?"
Hắn giam cầm nàng trong phủ Hoàng tử, không cho phép nàng rời đi nửa bước.
Thân mình Hoàng Phủ Thanh Thần thoáng cứng đờ, sau đó, lại châm rãi buông nàng ra, cười lạnh một tiếng: "Ta không cho phép nàng rời phủ, nhưng nàng cũng không tuân thủ, mà lại có thể gặp mặt công tử của nàng đó sao?"
Đạm Tuyết không ngạc nhiên việc hắn sẽ biết chuyện này. Hôm nay, chạm mặt thị thiếp của hắn trong hoa viên, ả thị thiếp kia xoay người lại đi theo nàng, Đạm Tuyết không phải không biết, chỉ làm như không thấy thôi. Nếu như thế, cô ả nhất định cũng đã chứng kiến nàng và Nam Cung Ngự gặp nhau, vì muốn tranh công, nên tất nhiên sẽ nói cho hắn nghe.
Cả buổi tối hắn trầm mặc lạ thường, hắn chờ, đơn giản chính là thời khắc này.
Đạm Tuyết biết mình nói gì thì hắn cũng sẽ không nghe, nên tốt nhất là không giải thích, chỉ trầm mặc đứng đó.
"Thẩm Đạm Tuyết" Hoàng Phủ Thanh Thần gần như nghiến răng nghiến lợi gọi tên nàng, "Nàng tốt nhất nên nhớ rõ thân phận của mình, giữa quan hệ nặng nhẹ, không cần ta nhắc nhở cho nàng rõ chứ?"
Đạm Tuyết cười nhẹ: "Lời nói của Cửu gia, ta đều nhớ rất rõ ràng."
Hoàng Phủ Thanh Thần lại tiến lên lần nữa, đôi tay thô ráp nắm lấy chiếc cổ trơn bóng của nàng, nhưng không dùng chút sức nào, mà chỉ nói: "Đừng để ta biết nàng cùng nam nhân khác có quan hệ mập mờ, bằng không, ta nhất định sẽ khiến nàng hối hận."
********************************
Qua nhiều ngày sau, Đạm Tuyết và Hoàng Phủ Thanh Thần đều sống an ổn với nhau.
Mà trong vòng mấy ngày này, nàng cũng đã cảm giác được đầy đủ tính tình của Hoàng Phủ Thanh Thần quả nhiên là hỉ nộ vô thường, có thể một khắc trước còn trò chuyện vui vẻ với người ta, lập tức ngay sau đó trở mặt, dáng vẻ chỉ hận không thể đem người ta bóp chết.
Thật ra, Đạm Tuyết có thể lý giải được tính tình này của hắn.
Đến tận bây giờ, đều được cả đám người tâng bốc, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, bao lâu nay nhìn thấy vẻ lạnh nhạt trên gương mặt nàng, cho nên hắn thường xuyên nổi giận, cũng có thể xem như đó là tình cảm thật của hắn?
Huống chi, ở trong phủ của hắn, nàng đã ngây người nhiều ngày, ngoài những ngày đầu, sau này, hắn đối xử với nàng không còn dùng cách cư xử xấu tính nữa, nghĩ đến, cũng có thể nói là điều đáng quý.
Đáng quý. Đạm Tuyết nghĩ đến hai chữ này, chính bản thân còn cảm thấy nực cười.
Cả ngày nay, Hoàng Phủ Thanh Thần vừa mới rời phủ không lâu, bỗng nhiên lại phái xe ngựa trở về, nói là đến đón nàng tiến cung thỉnh an các nương nương, hôm nay, Quận chúa Tây Càng cũng sẽ lấy thân phận là hoàng tử phi tương lai của Thất hoàng tử vào cung.
Lúc trước, Đạm Tuyết vẫn không biết Hoàng Phủ Thanh Vũ phái Nam Cung Ngự đến Tây Càng làm gì, cho đến khi chuyện Hoàng Phủ Thanh Vũ cầu thân truyền khắp kinh thành, nàng mới hiểu được -- hóa ra lại nhọc lòng như vậy, đúng là chỉ vì một nữ tử. Người như Hoàng Phủ Thanh Vũ, vậy mà cũng không thoát khỏi lưới tình.
Đạm Tuyết vẫn giữ dáng vẻ như ngày thường, cũng chẳng vận đồ long trọng, mà vào cung ngay.
Trong tẩm điện của Hoàng quý phi đương triều, nàng đi vào, chạm ngay vào mắt nàng là nữ tử đang dùng khăn lụa mỏng che mặt. Giống như vẻ đẹp nàng đã từng nhiều lần tưởng tượng, tuy rằng không thể nhìn thấy vẻ đẹp trong truyền thuyết kia, nhưng Đạm Tuyết vẫn có thể nhìn ra được dung mạo tuyệt sắc của nàng ta kết hợp cùng với thân mình yểu điệu.
Nàng ta dường như đang nhìn mình. Trong lòng Đạm Tuyết hơi cảm giác được như vậy, nhưng không xác định chắc chắn, hành lễ xong, nàng liền đứng lẳng lặng ở một bên, nghe Hoàng quý phi khen ngợi, tâm tư thì lại bay đi mất.
Xung quanh dường như có một ánh mắt sắc như dao nhìn thẳng về phía mình, Đạm Tuyết ngẩng đầu lên, liền đối diện ngay tầm mắt của Dung phi.
Nàng cũng chẳng nhận ra Dung phi, chỉ là từ sớm có nghe nói mẫu thân của Hoàng Phủ Thanh Thần không thích mình, bây giờ lại đối diện với ánh mắt của bà, trong lòng lập tức biết ngay --- liền nghĩ đến đó chính là mẫu phi của Hoàng Phủ Thanh Thần.
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến giọng báo: "Cửu hoàng tử đến ---"
Thân hình cao to của Hoàng Phủ Thanh Thần xuất hiện ở cửa, ánh mắt ngay tức khắc dừng trên người nàng, thấy nàng cũng không có gì bất thường, rồi mới bước lên thỉnh an các nương nương.
Đạm Tuyết đứng một bên, nghe phi tần hậu cung trêu ghẹo, không hề cười, cũng chẳng đáp lại câu nào. Cũng may có Hoàng Phủ Thanh Thần ở đây, nhanh chóng giúp nàng giải vây, không xấu hổ chút nào, sau đó liền đi đến bên cạnh nàng, nắm tay nàng, thấp giọng nói: "Sao, không có người nào làm khó nàng chứ?"
Hóa ra hắn vì chuyện này mà khẩn trương. Đạm Tuyết cười nhẹ, lắc đầu, ánh sáng trong khóe mắt lọt vào tầm mắt sắc nhọn của Dung phi.
Hoàng Phủ Thanh Thần nghe thế mới nở nụ cười. Hôm nay, tâm tình hắn chắc là rất tốt, cúi đầu nói chuyện với nàng rất nhiều, lại cảm thông sự vất vả của nàng, lại tự oán bản thân không tốt.
Đạm Tuyết nghe mà không yên lòng, ánh mắt cũng không tự giác mà nhìn về bên kia. Nơi đó, vị Quận chúa Tây Càng dường như không chút ngượng ngùng mà diễn kịch, đứng bên cạnh, mặc dù nàng không thấy gương mặt của nàng ta, nhưng cũng có thể cảm nhận được sự tự đắc từ nàng ấy.
Hóa ra chính là nữ tử này, khiến công tử cam tâm tình nguyện mà lún sâu.
Đạm Tuyết bất giác hạ tầm mắt, tâm tư không còn nghe Hoàng Phủ Thanh Thần nói gì nữa. Hoàng Phủ Thanh Thần thấy gương mặt nàng lộ vẻ mệt mỏi, vừa định xin cáo lui đưa nàng đi, lại đột nhiên nghe Hoàng Quý phi nhắc đến ngày thành hôn, nhất thời mừng rỡ, ánh mắt hàm chưa sự chờ mong nhưng vẫn không chịu mở lời nói với Mẫu phi.
Dung phi nhìn đứa con này, trong lòng thở dài, lại không cam lòng, nhưng vẫn gật đầu đáp ứng.