Vào ngày đại hôn, toàn bộ hoàng cung đều náo nhiệt phi phàm.
Tuy rằng người bên ngoài nghĩ Đạm Tuyết chỉ là một nữ tử dân gian bình thường, nhà mẹ đẻ không quyền cũng không thế, nhưng nhìn thấy nàng từ trong cung xuất giá, hơn nữa long trọng giống như công chúa lấy chồng, nên không ai dám khinh thị.
Cho đến lúc bước lên kiệu hoa, Đạm Tuyết mới cảm nhận được tuy rằng Dung phi không yêu thích mình, nhưng mà vì Hoàng Phủ Thanh Thần, bà vẫn làm đầy đủ tất cả.
Trong lòng nàng nhịn không được có chút nhộn nhạo, hạ đôi mắt xuống.
Còn trong phủ Cửu hoàng tử, tất nhiên là náo nhiệt phi phàm từ trước tới nay chưa từng có.
Đạm Tuyết đội khăn voan, được Hoàng Phủ Thanh Thần dùng hồng trù dắt đi thẳng vào hỉ đường, nàng cảm thấy nơi nơi đều là tiếng người ồn ào. Nàng cũng nhớ rõ hôm nay là ngày Thất gia đón dâu, phủ Cửu gia lại cơ hồ nghênh đón toàn bộ khách nhân, vậy tình hình phủ Thất gia bên kia sẽ như thế nào đây?
Nàng cảm thấy trong đầu hoàn toàn hỗn loạn, trong lúc hỗn loạn đó, cũng đã nghe được thanh âm “Đưa vào động phòng”, lúc này mới kinh ngạc nhận ra đã làm xong lễ bái đường.
Trong tiếng cười vang của mọi người, Hoàng Phủ Thanh Thần dắt nàng trở về hỉ phòng, vén chiếc khăn voan hồng lên, nhìn nàng cúi đầu ngồi ở chỗ kia, khóe miệng che dấu không được ý cười.
Tất cả lễ tiết đều đã tiến hành xong, người săn sóc dâu cùng toàn bộ tỳ nữ đều lui xuống, Hoàng Phủ Thanh Thần mới chậm rãi kéo nàng ôm vào trong lòng, giống như thở dài lại giống như thì thào: “Đạm Tuyết, ta rốt cuộc cũng đã cưới được nàng rồi.”
Hắn nói, rốt cuộc. Trong lòng Đạm Tuyết lại cảm thấy buồn cười, bọn họ từ lúc quen biết cho tới bây giờ, thời gian bất quá chỉ ngắn ngủi có hai tháng, thế mà hắn lại nói, rốt cuộc.
Nàng cũng không biết là, từ lần đầu tiên gặp nhau đã định mình cùng nam nhân này là suốt đời kiếp. Mà đó cũng là kiếp nạn của nhau .
Bàn tay Hoàng Phủ Thanh Thần chậm rãi tiến đến nút thắt trên hỉ phục của nàng, có chút run run, tâm tư của hắn kinh hỉ cùng chờ mong, giống như đêm đầu tiên hai người thân mật.
Thân mình Đạm Tuyết không thể tránh khỏi trở nên cứng ngắc.
Khi hắn rốt cuộc cởi bỏ lễ phục rất nặng trên người nàng xuống, khi nàng chỉ còn mặc trung y ngồi vào trong lòng mình, thân mình Đạm Tuyết khẽ run lên.
Trên bàn vẫn còn rượu hai người mới vừa uống khi làm lễ hợp cẩn, Hoàng Phủ Thanh Thần vươn tay lấy lại đây, trong đôi mắt phượng tuấn mỹ chỉ có bộ dáng nàng đang cúi đầu, sau đó chậm rãi uống cạn chén rượu kia, kéo khuôn mặt của nàng lên, chạm vào môi nàng.
Rượu trong miệng hắn chậm rãi chuyển sang trong miệng nàng, hương thơm lan tỏa. Đạm Tuyết nhịn không được nhắm hai mắt lại, nhớ tới lần say rượu đêm đó. Sau đêm đó, nàng không hề chạm qua một giọt rượu nào nữa. Nhưng tối nay, nàng cùng này nam nhân này trải qua đêm động phòng hoa chúc, đúng là vẫn phải nhờ vào rượu.
Sự không cự tuyệt của nàng đã đủ để cho hắn mừng rỡ như điên.
Chậm rãi để nàng ngã xuống giường, nhìn mái tóc đen như mây của nàng phủ kín gối mềm, bàn tay hắn nhẹ nhàng mơn trớn trên khuôn mặt của nàng, dần dần đi vào trong vạt áo, chậm rãi mở ra.
Vào đêm hôm đó, hắn thật sự rất khuẩn trương, rất lo sợ không yên, thế cho nên căn bản không có nhìn nàng cẩn thận, đã vội vàng muốn chiếm lấy thân thể của nàng.
Nhưng tối nay, tối nay nàng chân chính thuộc về hắn, hắn muốn xem cho thật kỹ.
Đệm giường đỏ thẫm dưới thân làm nổi bật thân thể trắng sánh như ngọc của nàng, đối lập hoàn toàn, kích thích làm hô hấp của hắn bỗng dưng trở nên nặng nề, rốt cuộc lại không thể khắc chế được nữa, đè lên thân thể của nàng, hôn nàng.
Thân mình nóng như lửa của hắn đè lên người nàng, Đạm Tuyết nhắm hai mắt lại.
Lần thứ hai cùng hắn tiếp xúc thân mật da thịt với nhau, nàng cuối cùng cũng cảm nhận được rõ ràng, giống như nhắc nhở nàng rằng -- Trầm Đạm Tuyết, từ nay về sau, ngươi thuộc về người nam nhân này, ngươi là của hắn .
Hắn đã làm tất cả vô cùng dịu dành, nàng đã từng trải qua một lần, nhưng lúc này đây, nàng giống như lại trải qua lần đầu tiên hoàn toàn xa lạ.
Trong nháy mắt khi hắn tiến vào, nàng giật mình nhớ lại nỗi đau đớn như một lần bị xé rách, chỉ một thoáng khuôn mặt tái nhợt, thân mình cũng nhịn không được khẽ rung động.
Hoàng Phủ Thanh Thần nhìn thấy sắc mặt của nàng, vội hỏi: “Đau không?”
Đau không? Đạm Tuyết hoảng hốt, nhưng mà thân mình rõ ràng không có cảm nhận sâu sắc. Đúng, làm sao có thể đau chứ? Làm sao còn khả năng đau chứ?
Đạm Tuyết lắc lắc đầu, cắn răng nghiêng đầu qua.
Mặc dù nàng lắc đầu, nhưng thân mình nàng cứng ngắt cùng sắc mặt tái nhợt lại không chịu nói với hắn, nàng khó chịu.
Hoàng Phủ Thanh Thần có thể chỉ tay lên trời mà thề, hắn từng có rất nhiều nữ nhân, nhưng chưa từng đối với nữ nhân nào khẩn trương như vậy. Vô cùng ôn nhu, chỉ muốn nàng cùng hắn hưởng thụ giây phút hạnh phúc này thôi.
Nhưng hắn cơ hồ đã dùng tinh lực lớn nhất để khắc chế bản thân mình, thân mình nàng cứng ngắc cùng sắc mặt tái nhợt, từ đầu đến cuối đều không tốt lên, cho dù là một chút......
Sáng sớm ngày hôm sau, Hoàng Phủ Thanh Thần tỉnh lại, khi nhìn thấy Đạm Tuyết đang ngồi trang điểm, không hiểu sao liền nổi giận, lúc thị nữ hầu hạ hắn rửa mặt chải đầu, hắn liền đá một cước làm chậu rửa bằng đồng ngã xuống.
Đạm Tuyết mơ hồ biết một chút hắn vì sao tức giận, nhưng cũng chỉ làm như không biết, chậm rãi đi tới, cầm giày của hắn muốn hầu hạ hắn mang vào.
Hoàng Phủ Thanh Thần liền nắm lấy cánh tay của nàng, kéo nàng đứng thẳng người dậy đối mặt với mình, âm lãnh nói: “Ai cho nàng làm những việc này? Ta cưới nàng về là để cho nàng hầu hạ ta mang giày sao?”
Tất cả tỳ nữ trong phòng đều nín thở ngưng thần, không dám thở mạnh, cúi đầu đứng yên tại chỗ, không dám phát ra một tia tiếng vang.
Đạm Tuyết vẫn thản nhiên nhìn hắn như trước, cũng không nói gì.
Hắn cáu giận nghiến răng nghiến lợi, bỗng nhiên hướng về phía thị nữ trong phòng rống lên một tiếng: “Tất cả cút ra ngoài cho ta --”
Bọn thị nữ vội vàng lui ra, đóng cửa phòng lại.
Hoàng Phủ Thanh Thần ôm chầm lấy Đạm Tuyết, kéo nàng xuống giường, sau đó nằm đè lên người nàng, liền đưa tay muốn cởi quần áo nàng đã mặc chỉnh tề, cười lạnh một tiếng: “Không phải muốn hầu hạ ta sao? Ta không cần nàng hầu hạ ta mang giày, chỉ cần trong lúc ta muốn nàng, nàng không nghĩ tới nam nhân khác, không cần cứng ngắc thân thể như vậy, thế cũng đủ rồi!”
Hắn lại lần nữa động thân tiến vào, lần này, Đạm Tuyết quả thật cảm giác được cơn đau, đau muốn chết đi. Nhưng nàng cắn răng, đôi mắt đen láy nhìn hắn, nhưng vẫn không có chút ánh sáng nào như trước.
Hoàng Phủ Thanh Thần tức giận rống lên một tiếng, kéo màn che đã được vén lên xuống, dùng sức giữ lấy nàng.
Còn Đạm Tuyết, tuy rằng cũng đau đớn đến nỗi nhịn không được phát ra âm thanh, nhưng mà từ đầu đến cuối, nàng không hề cầu xin hắn một câu nào.