Hoàng Phủ Thanh Thần nhìn thấy dáng vẻ của nàng, cũng không nói gì thêm, chỉ cười nhẹ: "Không sao đâu, bây giờ dưỡng sức cho tốt mới là quan trọng nhất."
Hắn ngồi vào bên giường, hơi đỡ nàng ngồi dậy, chậm rãi đưa thuốc vào miệng nàng.
Đạm Tuyết miễn cưỡng uống nửa chén thuốc, suýt nữa thì nhổ ra, Hoàng Phủ Thanh Thần thấy thế, cũng không dám ép nàng, lần nữa đỡ nàng nằm xuống nghỉ ngơi.
Thật sự, sức khỏe Đạm Tuyết đã không chịu nổi được nữa, nằm được một lát thì mê man thiếp đi.Nửa đêm nàng mơ màng tỉnh lại, mở to mắt, vẫn thấy Hoàng Phủ Thanh Thần ngồi bên giường, ánh mắt hơi mất mát nhìn mình.
Thấy nàng tỉnh lại, dường như hắn giật mình lấy lại tinh thần, nắm lấy tay nàng: "Nàng còn đau không?"
Đau lắm, đau đến mức chỉ muốn chết đi. Nhưng Đạm Tuyết chỉ chậm rãi lắc đầu, rồi mới thản nhiên nói: "Chàng đi nghỉ ngơi đi."
Hoàng Phủ Thanh Thần dừng một chút, rồi mời gật đầu, nhưng vẫn nắm tay nàng bất động. Đạm Tuyết biết nếu mình tỉnh, hắn nhất định sẽ không rời đi, vì thế vốn chẳng buồn ngủ, nhưng vẫn cứ chậm rãi nhắm mắt lại.
Qua một lúc lâu, mới nghe thấy thanh âm Hoàng Phủ Thanh Thần rời đi, rất nhẹ, nhưng cũng thật nặng nề.
Đột nhiên, trong lúc đó, Đạm Tuyết lại dâng lên cảm xúc nghẹn ngào.
***************************
Có một số việc hắn vốn không nên biết, nếu không biết, hắn và nàng lúc đó, sẽ chẳng có nhiều khúc mắc đến vậy, nhưng mà, ông trời lại như cố tình muốn cho hắn biết.
Đứa bé vô cớ mà sinh non, trong lòng Hoàng Phủ Thanh Thần tất nhiên là khó chịu, nhưng hắn lại không nhịn được mà nghĩ đến ngày ấy, Hứa Lập Thiên nói có thể Đạm Tuyết nhìn thấy thứ không sạch sẽ trong hoa viên, chỉ sợ đó là lời nói vô căn cứ. Hắn giống như điên mất rồi, biết rõ là lời nói vô căn cứ, lại còn cố tình muốn tin tưởng, dường như muốn cho bản thân một lý do. Vì thế, đợi đến khi sức khỏe Đạm Tuyết có chút khởi sắc, hắn liền phân phó đem tất cả quần áo lúc trước Đạm Tuyết đã từng mặc đều đổi mới hết.
Lại không ngờ, Lục Kiều tìm được một đơn thuốc rớt từ quần áo của Đạm Tuyết, chữ viết phiêu dật dứt khoát, không giống đơn thuốc của ngự y trong cung viết.
Hoàng Phủ Thanh Thần cũng không thông y lý, nhìn trên đơn thuốc đó, vẫn nhận ra trên đây có vài vị thuốc dưỡng thai, nhất thời, cảm giác nghi ngờ nổi lên, lập tức sai người đến phủ của Ngự y Tống Viễn Sơn, đưa đơn thuốc này cho ông ta xem.
Tống Viễn Sơn thân là người đứng đầu Thái y viện, y thuật tất nhiên là rất cao minh, nhưng hắn nhìn đơn thuốc kia thật lâu, sau đó lại ấp úng nói: "Hồi Cửu gia, theo như người nói, thì đơn thuốc này nhìn thoạt không có vấn đề gì, nhưng mà, nhìn kỹ lại thì thấy có nhiều chỗ kỳ lạ. Y thuật của thần chưa tinh, nên thật sự không thể nói được điều gì."
Tâm Hoàng Phủ Thanh Thần chợt trầm xuống, cân nhắc một lát, lại không giáng tội, mà chỉ nói: "Ngươi lại đây, ta cần ngươi làm một việc."
Tống Viễn Sơn theo lời bèn đến gần hắn, nghe hắn phân phó xong, chân mày càng ngày càng cau lại, cuối cùng gật đầu: "Thần đi làm ngay."
Hoàng Phủ Thanh Thần ngồi lại đó thật lâu, khóe miệng bỗng gợi lên ý cười ảm đạm, cất đơn thuốc vào tay, đứng dậy đi ra cửa, đến phủ của Hoàng Phủ Thanh Vũ.
Hoàng Phủ Thanh Vũ vẫn chưa trở về phủ, hắn nói với quản gia một tiếng, rồi lập tức vào thư phòng.
Hoàng Phủ Thanh Vũ là người gọn gàng ngăn nắp, cho nên, Hoàng Phủ Thanh Thần tìm kiếm một lát, là đã tìm ra bức thư lúc trước Nam Cung Ngự gửi cho Hoàng Phủ Thanh Vũ, liều lĩnh mở ra, chỉ nhìn sơ qua, trong đầu liền vang lên những tiếng nổ ầm ầm, ý thức cũng trở nên hỗn loạn.
Chữ viết giống nhau. Nói cách khác, đơn thuốc cổ quái kia, là do Nam Cung Ngự đưa cho nàng.
Thôi Thiện Duyên thấy Hoàng Phủ Thanh Thần từ thư phòng đi ra, thì cảm thấy có gì đó bất thường, lại nhìn thấy ánh mắt hắn u tối, mà bước chân lại trống rỗng, nên vội vàng tiến lên: "Cửu gia phải đi ngay sao? Thất gia chắc là sắp về rồi ạ."
Hoàng Phủ Thanh Thần lại như chẳng nghe thấy gì cả, vừa ra khỏi phủ thì lên ngựa, chỉ thiếu mỗi việc là xông ra ngoài.Thôi Thiện Duyên đứng sau nhìn thấy tất cả, cũng không khỏi cảm thấy kinh hãi khôn cùng.
Trở lại trong phủ, Tống Viễn Sơn đã đi ngay sau hắn, thần sắc ngưng trọng.
Sắc mặt Hoàng Phủ Thanh Thần nhìn ông ta càng lúc càng khó coi, vào trong sảnh, ngồi xuống, hắn lạnh lùng nói: "Nói mau."
Tống Viễn Sơn hít một hơi thật sâu, rồi mới nói: "Bẩm Cửu gia, trên người đứa bé quả thật có nhiễm kịch độc, nhưng mà ---"
Ông ta còn chưa dứt lời, đột nhiên vang lên một tiếng đổ vỡ, Hoàng Phủ Thanh Thần đã ném chiếc bàn trước mặt đi: "Cút cho ta!"
Tống Viễn Sơn thấy dáng vẻ hắn tức giận không thể nào áp chế lại được, nên không dám nói gì thêm, đành hành lễ rồi vội vàng lui ra ngoài.
Hoàng Phủ Thanh Thần đứng một lúc, sắc mặt âm trầm cực độ khiến người ta sợ hãi, song, một lát sau, lại chậm rãi nở nụ cười. Hắn cảm thấy bản thân thật nực cười, trước nay chưa từng nực cười thế này, nực cười nhất thiên hạ! Những việc hắn làm vì nàng đều xuất phát từ nội tâm, hắn sợ không còn đứa bé nàng sẽ nghỉ quẩn, một mực trông chừng nàng một ngày hai đêm; sợ nàng đau khổ, nên trước mặt nàng không dám nhắc đến đứa bé, chỉ có thể quay đầu rồi để bản thân đau buồn. Nhưng kết quả thì sao, kết quả hắn có được gì chứ?!
Miệng hắn chợt chậm rãi mở ra, cuối cùng lại bật ra tiếng cười, ngẩng mặt lên trời cười to!
Đúng là nàng, đúng là chỉ có Trầm Đạm Tuyết nàng thôi, cùng nam nhân khác bày mưu, tự tay bỏ đi cốt nhục của hắn!
Dù sao trong lòng nàng có người khác thôi mà, nàng chỉ là không muốn gả cho hắn thôi mà, nàng chỉ là hận hắn cướp đi sự trong sạch của nàng, ép nàng làm vợ thôi mà -- nhưng, sao nàng có thể tự tay bỏ đi cốt nhục của chính mình chứ, sao nàng có thể tự tiện giẫm lên con tim của hắn chứ?
Hắn cũng chỉ là yêu nàng thôi mà, yêu nàng yêu đến mức hằn sâu vào tận xương tủy, còn nàng dựa vào đâu, nàng dựa vào đâu ........
Nhưng hắn lại cười ra nước mặt, mọi người bên ngoài thấy tình hình kỳ lạ, bao gồm cả Hứa Lập Thiên ở bên trong, không ai dám tiến lên, chỉ lén lút đứng bên ngoài quan sát.
Một lúc sau, thân ảnh Hoàng Phủ Thanh Vũ đột nhiên xuất hiện, mọi người trong phủ như chợt được đại xá, Hứa Lập Thiên vội vàng tiến ra đón: "Thất gia, người đến thì tốt rồi, Cửu gia ..."
Hoàng Phủ Thanh Vũ khoát tay, Hứa Lập Thiên lập tức thức thời lui xuống, nhìn hắn bước vào trong sảnh, hô hấp vốn đang kìm nén, cuối cùng cũng đã thông thuận.