Cho nên nàng vẫn rất cẩn thận, không dám để cho mình có thai một lần nữa. Tuy rằng hắn từng ngầm ám chỉ rất nhiều lần, hy vọng nàng sớm ngày có thai, nhất là khi trong phủ Thất gia truyền đến tin tức Tịch Nhan có thai, hắn lại gấp đến độ không chờ được nữa. Nhưng mỗi khi cùng hắn hoan ái xong, Đạm Tuyết đều dùng thuốc.
Hoàng Phủ Thanh Thần tất nhiên là không biết chuyện này, khi quay về phòng của nàng vẫn giữ vẻ mặt không thèm quan tâm như cũ, còn Đạm Tuyết cũng bắt đầu do dự, có nên nói rõ chân tướng sự việc cho hắn hay không. Nhưng nếu nói cho hắn nghe, hắn sẽ tin sao?
Trong lúc Đạm Tuyết bồi hồi cùng nôn nóng vô cùng, rốt cuộc lại chờ được tin Nam Cung Ngự đến đây.
Nam Cung Ngự đã đến đây, đơn giản là vì Tịch Nhan, nhưng mỗi lần hắn đến đây cũng không quên đến thăm hỏi nàng, mà lúc này đây, Đạm Tuyết thật sự ngóng trông hắn đến, không vì tình cảm luyến ái với hắn, mà chỉ đơn giản vì chính mình mà thôi.
Không lâu sau, Nam Cung Ngự đã đến gặp nàng, không đợi nàng mở miệng trước, ngược lại hắn đã giành hỏi trước: “Cơ thể của Nhan nhan đã xảy ra chuyện gì, muội có biết không?”
Sau một lúc do dự, Đạm Tuyết liền nói cho hắn những điều mà mình biết.
Nam Cung Ngự nôn nóng nhướng mày: “Những chuyện này ta cũng đã biết rồi. Ta vốn còn tưởng rằng trong chuyện này nhất định Hoàng Phủ Thanh Vũ có âm mưu gì, thì ra là thật sự.”
Sau một lát, Đạm Tuyết liền phản ứng lại: “Công tử đang nói là nàng ta đã biết chuyện này rồi sao?”
Nam Cung Ngự trầm ngâm một lát, nói: “Chuyện này muội không cần nói với người khác. Lần này, ta nhất định phải mang nàng đi.”
Lúc này Đạm Tuyết mới cúi thấp đầu nói: “Ta sẽ nghe theo lời công tử .”
Nam Cung Ngự không biết có biết bao nhiêu khổ sở, trầm mặc hồi lâu sau mới ngẩng đầu lên nhìn về phía nàng, khẽ cười: “Muội có khỏe không? Trước lúc ta đến đây, Mặc Ngân dặn riêng ta đến thăm hỏi ngươi.”
Hơn một năm qua, Đạm Tuyết vẫn duy trì liên lạc với Trầm Mặc Ngân, vừa nghe vậy cũng thản nhiên nở nụ cười: “Vẫn khỏe.”
Nam Cung Ngự nhìn nàng thật sâu một cái: “Có tâm sự sao?”
Đạm Tuyết khẽ cắn môi, hồi lâu sau mới thấp giọng nói: “Công tử, ta không dám để cho mình mang thai con của chàng.”
Nghe vậy, Nam Cung Ngự đầu tiên là ngẩn ra: “Là muội không dám mang thai, hay là không muốn mang thai con của hắn?”
Đạm Tuyết có chút xấu hổ, thay đổi phương thức trả lời hắn: “Ta chỉ sợ độc trong cơ thể còn chưa đẩy ra hết, nếu lại có thai, thì phải bỏ nữa hay sao --”
Nam Cung Ngự gật gật đầu, nói: “Đừng sợ, sẽ không sao.”
“Nhưng mà......” Trong đôi mắt trầm tĩnh của Đạm Tuyết hơi lộ ra một chút lo âu, đã đủ để thuyết minh sự dằn vặt trong lòng nàng.
“Đạm Tuyết.” Nam Cung Ngự gọi nàng một tiếng, nói: “Muội nhìn ta đi. Muội không tin ta sao? Muội không tin y thuật của ta hay muội cảm thấy ta sẽ lừa muội?”
Đạm Tuyết chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn về phía hắn: “Ta đương nhiên tin tưởng công tử.”
Nam Cung Ngự nở nụ cười: “Nếu như thế, thì không có gì phải sợ, nếu muội muốn làm mẹ, thì muội nhất định phải học cách gánh vác. Không phải sợ.”
Những lời này của hắn dường như mang lại cho Đạm Tuyết dũng khí rất lớn, sau một lát im lặng, nàng rốt cuộc gật gật đầu, khẽ cười lên: “Đa tạ công tử.”
Nam Cung Ngự cũng mỉm cười: “Nay nhìn thấy muội tốt, ta trở về đối mặt với Mặc Ngân, cuối cùng cũng có công đạo rồi, phải không?”
Sau khi Nam Cung Ngự rời khỏi, lo lắng trong lòng Đạm Tuyết mới xem như rốt cuộc cũng yên ổn xuống. Ngồi trước gương trang điểm, nhìn về hình ảnh mình phản chiếu trong gương, nàng nhịn không được cười nhạo chính mình thật ngu ngốc -- nếu không phải nàng sợ đầu sợ đuôi như vậy, chỉ sợ chưa đầy một năm, nàng sớm đã có thai rồi? Nghĩ đến những đêm triền miên không ngớt, hắn dùng hết toàn bộ sức lực nhưng lại bị chính nàng cô phụ, nàng nhịn không được đỏ cả hốc mắt.
Cho đến hôm nay, nàng mới rốt cuộc biết được, thì ra bản thân mình luôn khát vọng muốn sinh con dưỡng cái cho hắn đến như vậy.
Nàng chậm rãi mở chiếc hộp trang sức trên bàn trang điểm ra, từ ngăn kéo nhỏ dưới cùng lấy ra một chuỗi vòng cổ thanh ngọc, cầm trong tay thưởng thức.
Đến khi gặp lại Nam Cung Ngự một lần nữa, đến khi hoàn toàn ý thức được mọi chuyện đã trôi qua, nàng mới rốt cuộc giật mình hiểu được lý do yêu thích chuỗi vòng cổ thanh ngọc này, thì ra không phải vì Nam Cung Ngự, mà là vì hắn. Cả hai chuỗi vòng cổ hoàn toàn khác nhau, chuỗi vòng cổ kia có lẽ có rất nhiều người từng mang qua, nhưng chuỗi vòng cổ thanh ngọc này lại chỉ thuộc về một mình nàng. Là do chính hắn tự tay vẽ kiểu, là do chính hắn tự mình ra lệnh cho người ta chế tác ra, là do chính hắn muốn lấy lòng của nàng.
Đạm Tuyết nắm chuỗi vòng cổ kia ngồi ở trước gương trang điểm, cuối cùng nhịn không được rơi lệ.
Lúc Hoàng Phủ Thanh Thần đẩy cửa bước vào, chỉ nhìn thấy nàng ngồi ở chỗ kia, nắm chuỗi vòng cổ trong tay ảm đạm rơi lệ, sắc mặt hắn vốn có chút âm trầm liền chuyển sang lo lắng, tiến lên ôm nàng vào trong lòng: “Làm sao vậy, sao lại khóc?”
Đạm Tuyết không ngờ tới hắn đột nhiên trở về như vậy, vội lau nước mắt, lắc lắc đầu.
Hoàng Phủ Thanh Thần nhìn chằm chằm nàng một lúc lâu, hồ nghi trong mắt mới dần dần tiêu tan, không tiếp tục truy vấn nữa.
Hắn vốn muốn nói cho nàng biết, Nam Cung Ngự đã tới Bắc Mạc, hơn nữa còn lấy thân phận sư huynh của Tịch Nhan công khai vào ở trong phủ Thất gia. Nhưng hắn còn chưa nói, vì sao lại cảm thấy dường như nàng đã biết hết rồi?
Đạm Tuyết khẽ tựa vào trong ngực hắn, sợ hắn lo lắng, rốt cuộc nuốt những giọt lệ muốn rơi ra vào trong lòng, chỉ cúi đầu gọi một tiếng: “A cửu.”
Cánh tay Hoàng Phủ Thanh Thần chậm rãi siết chặt thắt lưng của nàng, thản nhiên lên tiếng.
“Có khi nào chàng sẽ ghét bỏ ta không? Giống như những nữ nhân trong phủ này bị đuổi đi, lúc trước chàng cũng từng thích các nàng ta, nhưng đến khi không thích, chán ghét chàng có thể mày cũng nhíu mặt cũng không nhăn một chút liền đuổi đi.”
Nàng chưa từng nói ra những lời như vậy, hôm nay nói như vậy, không phải là không kỳ quái. Sự hoảng loạn trong lòng Hoàng Phủ Thanh Thần dần dần lan đến tứ chi, hắn vội ôm lấy mặt của nàng, cắn răng nói: “Nàng làm sao có thể giống với họ chứ? Ta nói rồi, trong lòng ta chỉ có một mình nàng.” Hắn nói xong, bỗng nhiên nhắm mắt, gần như thấp giọng hỏi: “Còn nàng thì sao?”
“Ta --”
Sau một lát trầm mặc, Đạm Tuyết vừa nói ra một chữ, hắn đột nhiên liền cúi đầu xuống, dùng nụ hôm giam kín, không cho nàng nói thêm một chữ nào nữa.
Hắn rất nhát gan, e sợ nàng nói thêm một chữ nữa, ngay cả bản thân hắn cũng không thể thừa nhận nổi.
Đạm Tuyết chậm rãi nhắm hai mắt lại, kiễng mũi chân lên vòng tay quanh cổ hắn.