Nam Cung Ngự không khỏi thở dài một hơi: “Cửu gia, tội tình gì chứ?”
“Câm miệng!” Hoàng Phủ Thanh Thần lạnh lùng nói, “Rút kiếm ra đi.”
Nam Cung Ngự vẫn duy trì bộ dáng thản nhiên như cũ: “Vì Đạm Tuyết, ta sẽ không động thủ với ngươi.”
“Vì Đạm Tuyết, ta càng động thủ với ngươi!” Hoàng Phủ Thanh Thần cắn răng, cười lạnh nói.
Đúng lúc này, chỉ còn mỗi mình Thập Nhất vẫn còn trong quán Như Ý nhận được tin tức vội chạy tới đây, nhìn thấy tình hình như vậy, lập tức liền đứng chắn trước mặt Hoàng Phủ Thanh Thần: “Cửu ca, huynh làm cái gì vậy?”
“Thập Nhất, tránh ra.”
Thập Nhất cũng không làm theo, hơi nghiêng mặt nhìn về Nam Cung Ngự phía sau, nói: “Dự thân vương, huynh đi trước đi.”
“Đa tạ Thập Nhất gia.” Nam Cung Ngự thản nhiên chắp tay, xoay người nhảy lên ngựa.
“Thập Nhất, tránh ra!” Hoàng Phủ Thanh Thần nhìn thấy Nam Cung Ngự sẽ rời đi, bỗng nhiên gào to một tiếng, cầm kiếm muốn tiến lên.
“Cửu ca! Huynh sao lại xúc động như vậy?” Thập Nhất vòng tay ôm chặt hắn lại, “Sao huynh không nghĩ đến tình thế hiện nay? Nay đại sự sắp xảy ra, không thể để gây ra chuyện gì khác được, huống chi người của lão Tứ luôn luôn âm thầm theo dõi chúng ta, huynh nghĩ lại xem nếu giữa chốn đông người huynh đả thương hay giết người thì sẽ gây ra hậu quả gì?”
Hoàng Phủ Thanh Thần không thể giãy ra khỏi Thập Nhất, chỉ còn cách đứng nhìn ngựa Nam Cung Ngự nhanh chóng biến mất trong màn đêm, không khỏi bật cười ha hả: “Hậu quả? Ta quan tâm tới hậu quả gì chứ? Chỉ cần một ngày còn Nam Cung Ngự hắn trên đời, thì Hoàng Phủ Thanh Thần ta không có một ngày tốt! Thập Nhất, nếu đệ là ta, đệ còn quan tâm tới hậu quả gì chứ?”
Đến khi hắn trở về phủ, ngoài ý muốn lại biết được thì ra Đạm Tuyết vẫn còn chưa hồi phủ!
Sắc mặt Hoàng Phủ Thanh Thần sa sầm lại, bất giác đem hình ảnh Nam Cung Ngự vội vàng rời đi liên hệ với thân ảnh của Đạm Tuyết, chỉ một thoáng ánh mắt hoàn toàn bị mây đen bao phủ, cắn răng đi tới Duy An lâu, đẩy mạnh cửa phòng Đạm Tuyết ra.
Trong phòng đương nhiên không có Đạm Tuyết, chỉ có Lục Kiều đang trải giường chiếu, nghe được thanh âm vừa xoay người lại nhìn thấy hắn, nhất thời hoảng sợ, vội cúi người hành lễ, cuối cùng, lại đi đến bên cạnh, châm trà cho hắn.
Hoàng Phủ Thanh Thần nắm chặt nắm tay, vẻ mặt nghiêm trang lạnh lùng ngồi ở chỗ kia, ngũ tạng lục phủ bị lửa giận thiêu đốt làm cho đau đớn, cắn răng chờ đợi Đạm Tuyết trở về.
Rất nhanh ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, không phải là Đạm Tuyết, mà là Lục Kiều. Nàng ta cầm trong tay tách trà có nắp đưa tới trước mặt Hoàng Phủ Thanh Thần, cúi đầu nói: “Cửu gia, mời dùng.”
Hoàng Phủ Thanh Thần không kiên nhẫn giở chiếc nắp lên, nhưng chỉ thấy bên trong không phải trà, mà là một chén ngưu nhũ.
Bỗng nhiên nghe Lục Kiều nhẹ giọng nói: “Trời đã tối rồi, nô tỳ nghĩ Cửu gia không bao lâu nữa sẽ đi nghỉ ngơi, bởi vậy liền tự tung tự tác không pha trà, chỉ hỏi phòng bếp lấy một chén ngưu nhũ, giúp Cửu gia ấm vị, đến buổi tối cũng sẽ ngủ ngon hơn.”
Hoàng Phủ Thanh Thần bỗng nhiên nghiêng đầu nhìn về phía nàng, khóe miệng gợi lên một ý cười tà mị: “Ngươi quả thật là một nha đầu hiểu biết lòng người.”
Lục Kiều chậm rãi cúi đầu xuống: “Hầu hạ chủ tử là trách nhiệm của nô tỳ.”
Đạm Tuyết hứng gió ở bờ sông gần hai canh giờ, được Thập Nhị nhắc nhở mới xoay người lại, thân thể bị lạnh đến nỗi cứng ngắt, lên xe ngựa mới cảm thấy khá hơn một chút, nhưng khi từ trong xe ngựa bước xuống, sắc mặt lại tái nhợt như cũ làm cho người ta sợ hãi.
Thập Nhị thấy thế thật sự rất lo lắng, hỏi riêng thị vệ gác cổng một tiếng: “Cửu gia trở về chưa?”
“Bẩm Thập Nhị gia, Cửu gia trở về từ một canh giờ trước rồi.”
Thập Nhị nghe xong vô cùng mừng rỡ vội chạy tới, nói với Đạm Tuyết đang xuống xe ngựa: “Cửu tẩu, Cửu ca đã trở về, tính tình huynh ấy không tốt, tẩu nên nhẹ nhàng nói chuyện với huynh ấy thì sẽ không có việc gì. Con người Cửu ca đệ rất hiểu, tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh, tẩu đừng giận dỗi huynh ấy nhé.”
Thập Nhị là người ít tuổi nhất trong đám huynh đệ, nhưng cũng là người có tính tình lỗ mãng, giờ này khắc này lại nói ra những lời trấn an như vậy với nàng, Đạm Tuyết cũng nhịn không được cười nhẹ: “Ta đã biết, đệ trở về đi.”
Lúc Đạm Tuyết đi vào Duy An lâu, liền cảm giác có gì đó không thích hợp. Có mấy nha hoàn mới vừa rồi rõ ràng còn đứng ở cửa tụm năm tụm ba thì thầm to nhỏ, nhưng vừa nhìn thấy nàng, bỗng dưng tất cả đều chạy ra, trong nháy mắt liền biến mất không còn một ai.
Trong lòng Đạm Tuyết không biết vì sao có chút lo sợ không yên, đi đến cửa phòng, chậm rãi đẩy cửa phòng ra.
Thanh âm từ trong phòng đột nhiên truyền ra, là tiếng của nam tử cúi đầu nói chuyện cùng tiếng cười nhẹ nhàng của nữ tử. Thanh âm của nữ tử thanh thoát, nàng nhật ra rõ ràng chính là Lục Kiều. Nhưng thanh âm của nam tử kia lọt vào tai, Đạm Tuyết cảm thấy rất xa lạ, tai nàng giống như vang lên tiếng ong ong, không làm cách nào nghe rõ được.
Đột nhiên, màn che giường vốn đang khép kín đột nhiên bị tuột một khâu, Lục Kiều ló đầu ra tìm hiểu, trong nháy mắt vừa nhìn thấy nàng, bỗng kêu lên một tiếng sợ hãi sau đó rụt trở về, mềm giọng gọi một tiếng: “Cửu gia......”
Nàng vén màn che giường lên, nhưng chỉ trong nháy mắt, những hình ảnh trên giường đều lọt hết vào trong mắt của Đạm Tuyết.
Hoàng Phủ Thanh Thần mình trần dựa vào đầu giường, trên người Lục Kiều chỉ còn chiếc quần lót, chắc là đang nằm trong lòng hắn, nghe được thanh âm mới nhô đầu ra nhìn xem.
Trong khoảnh khắc đó, Đạm Tuyết không thể thốt ra lời nào, cứ thế đứng yên tại chỗ một lúc lâu, thân mình không hề cứng ngắc, hô hấp không hề khó khăn, biểu tình trên mặt vẫn trước sau như một, thậm chí còn nở nụ cười. Hồi lâu sau, nàng nghe thấy thanh âm của mình, vô cùng lạnh nhạt: “Thiếp thân không biết Cửu gia đang ở đây, làm phiền rồi.”
Dứt lời, nàng vẫn còn nhớ rõ vươn tay ra, tự mình đẩy hai cánh cửa ra, chậm rãi đóng lại, sau đó xoay người rời đi.
Trong phòng, Hoàng Phủ Thanh Thần vội vàng vén màn che giường lên, nhìn về phía cửa phòng được đóng lại một lần nữa, sau đó nhanh chóng đẩy nữ tử trong lòng ra, vẻ mặt lo lắng mặc vào quần áo của mình, vừa quay mặt đã nhìn thấy Lục Kiều vẫn ngồi sững sờ ở trên giường như cũ, nhịn không được cười lạnh một tiếng, cắn răng thấp giọng nói: “Cút!”
Đạm Tuyết ngây ngốc, chậm rãi đi thẳng một đường ra khỏi vương phủ.
Bởi vì Thập Nhị lúc nãy đang hỏi thăm thị vệ gác cổng về một con tuấn mã trong phủ Hoàng Phủ Thanh Thần nên vẫn còn chưa đi, bỗng dưng bắt gặp Đạm Tuyết đi ra, nhất thời cả kinh: “Cửu tẩu, làm sao vậy?”
Đạm Tuyết nhìn thấy hắn, mỉm cười lắc lắc đầu: “Thập Nhị đệ, đệ có rảnh không, đưa ta ra bờ sông một chút, vừa rồi, hình như ta đã đánh mất thứ gì đó.”
Thập Nhị nhìn thấy sắc mặt nàng vẫn bình thường, mới thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Đã đánh mất thứ gì?”
“Không biết.” Đạm Tuyết cười nhẹ, “Đệ dẫn ta đi tìm thử, có lẽ còn có cơ hội tìm lại được.”