Hoàng Phủ Thanh Thần không biết mình buông tay nàng ra như thế nào, cũng không biết mình trở lại tiểu viện như thế nào, trong mông mông lung lung chỉ nhìn thấy được biểu tình sợ hãi của Hứa Lập Thiên, trong đầu hỗn loạn thanh âm của hắn: “...... Cửu gia, ngài làm sao vậy, ngài đừng dọa nô tài......”
Sau chuyện đó, hắn không còn nhớ rõ gì nữa, trong cơn mơ mơ màng màng chỉ biết bản thân mình bị bệnh. Ngũ tạng lục phủ giống như đều bị thiêu cháy, yết hầu giống như bị đổ vào thứ gì đó, có người muốn đổ vào miệng hắn thứ gì đó không biết là nước hay là thuốc, nhưng đếu nuốt xuống không được, những thứ kia vừa vào miệng lập tức đều bị phun ra.
Kỳ thật hắn vẫn có ý thức, hắn cảm thấy hoảng hốt, bởi vì không nghe thấy thanh âm của nàng, không nắm được tay nàng.
Bên cạnh giường không ngừng truyền đến thanh âm thở dài, hắn cũng không biết là của ai, chỉ cảm thấy làm người ta chán ghét. Vì sao luôn muốn quấy nhiễu hắn, hắn chỉ muốn nghe thanh âm của nàng, mặc dù nghe không được, cho dù là để cho hắn yên tĩnh hồi tưởng lại cũng tốt.
Trong cơn hoảng hốt, hắn nhìn thấy Thất ca, thấy Thập Nhất cùng Thập Nhị, nhưng hắn nói không ra lời, không thể động đậy được, hắn cảm thấy cho dù lập tức chết đi, bị đày xuống mười tám tầng địa ngục, chỉ sợ cũng sẽ thoải mái hơn so với cảm giác lúc này đây.
Sau đó, hắn lại nhìn thấy mẫu phi, mẫu phi vừa trông thấy hắn liền bật khóc, trong miệng không ngừng nói gì đó, nhưng hắn không thể nào nghe thấy. Hắn chỉ nhìn thấy chiếc vòng mẫu phi đang mang trên tay, hắn phải hao tâm khổ tứ, chịu bao nhiêu là khổ lợi dụng lúc phụ hoàng vui vẻ mới cầu được chiếc vòng tay kia, vô cùng trân trọng đưa cho nàng, nhưng mà nàng lại không hề để ý, nàng chỉ thích chuỗi vòng cổ thanh ngọc mà Nam Cung Ngự từng tặng thôi......
Ngực hắn đột nhiên đau đớn vô cùng, hắn ho khan thật mạnh, sau đó mất đi toàn bộ ý thức.
“Lão Cửu? Lão Cửu?” Dung phi bỗng chốc hoảng hốt, sợ tới mức nước mắt rơi như mưa, chỉ biết không ngừng nắm lấy tay áo của con, muốn làm cho hắn tỉnh lại.
Thập Nhất cùng Thập Nhị đứng ở một bên cũng vô cùng hoảng hốt, chỉ có Hoàng Phủ Thanh Vũ còn có vẻ trấn định, dùng ánh mắt trao đổi với ngự y. Ngự y nhanh chóng tiến lên chẩn mạch cho Hoàng Phủ Thanh Thần, lúc này mới xoay người lại nói: “Bẩm Dung phi, bẩm Thất gia, do Cửu gia bị hỏa công tâm mới hôn mê bất tỉnh.”
Thập Nhị gấp đến độ tiến lên từng bước: “Vậy lúc nãy thì sao? Lúc nãy thần trí của huynh ấy không tỉnh táo, cũng là hỏa công tâm sao?”
Ngự y sợ tới mức cơ hồ sắp bật khóc nói: “Thập Nhị gia, triệu chứng lúc nãy thật sự quá cổ quái, giống như bị nổi cơn điên, nhưng lại không hoàn toàn giống, lão thần cả đời này cũng chưa từng gặp tình trạng nào như vậy, thỉnh Thập Nhị gia thứ tội.”
Nghe vậy, Hoàng Phủ Thanh Vũ thản nhiên gợi lên khóe môi: “Ta lại biết.”
Bất quá vẫn là một câu nói cũ -- tâm bệnh phải trị bằng tâm dược.
Bước vào tây viện, dù Hoàng Phủ Thanh Vũ chưa từng nghĩ đến Đạm Tuyết còn có tâm tư đánh đàn, nhưng cũng không ngoài dự đoán, hắn thản nhiên lướt nhìn hoa viên nho nhỏ này một lượt, mỉm cười: “Tiểu viện này so với Duy An lâu lúc trước quả thật càng thích hợp với nàng hơn.”
Đạm Tuyết thản nhiên nâng mắt nhìn hắn một cái, không đứng dậy cũng không hành lễ, lại cúi đầu xuống.
Hoàng Phủ Thanh Vũ ngồi xuống đối diện với nàng, nhìn chiếc ấm trà trên bàn, liền tự mình rót một chén trà, thản nhiên nhấp một ngụm.
So với hắn, Đạm Tuyết quả thật vẫn thiếu kiên nhẫn hơn, lại cúi đầu một lát, rốt cuộc vươn tay lấy chiếc ấm trà kia ra, nói: “Trà này pha đã lâu, huống hồ lá trà cũng không phải thượng đẳng, thật sự không dám lấy ra đãi khách. Nên lấy thứ tốt nhất để chiêu đãi Thất gia.”
“Nếu nàng thực sự có thứ tốt nhất, không cần chiêu đãi ta, nên mang cho lão Cửu tốt hơn.”
Thanh âm thản nhiên của Hoàng Phủ Thanh Vũ từ phía sau vang lên, Đạm Tuyết không khỏi dừng bước chân, hồi lâu sau mới quay người lại, một lần nữa đem ấm trà đặt trước mặt hắn, cười lạnh một tiếng: “Nếu Thất gia thích uống trà nguội như vậy, xin cứ tự nhiên.”
Hoàng Phủ Thanh Vũ quả thực lại tự mình rót thêm một chén, lần này uống một hơi cạn sạch, buông cái chén xuống, cuối cùng, mới nói tiếp: “Nàng cứ như vậy sẽ làm hắn phát điên mất.”
“Phải không?” Đạm Tuyết vẫn lạnh lùng cười, “Chơi đùa một mình sao vui bằng có người chơi cùng chứ.”
“Nàng coi đây là chơi đùa sao?”
“Tình là khổ, không phải ai trên thế gian này cũng có thể biết được, nếu như biết được, cũng coi như là may mắn. Nếu là may mắn, làm sao không vui?”
“A.” Hoàng Phủ Thanh Vũ thản nhiên cười ra tiếng, ánh mắt vốn thâm tàng bất lộ cảm xúc, thế nhưng cũng chợt lộ ra vẻ u sầu, thản nhiên nhìn cây đàn Đạm Tuyết trước mặt.
Đạm Tuyết thản nhiên liếc mắt nhìn hắn: “Nghĩ đến gần đây Thất gia cũng xem như là rất vui vẻ.”
Hoàng Phủ Thanh Vũ trầm mặc một lát, bỗng nhiên nâng chén hướng về phía nàng, mỉm cười: “Ta cảm thấy thật may mắn người lúc trước ta cưới không phải là nàng.”
“Ta cũng may mắn bản thân mình lúc trước không phải gả cho Thất gia.” Đạm Tuyết khẽ nhướng mày, sau khi đối chọi gay gắt, ánh mắt vẫn đạm mạc như trước.
Hoàng Phủ Thanh Vũ nhìn bàn tay trắng nõn của nàng đánh đàn, chỉ chống cằm ngồi đối diện với nàng, hồi lâu sau, bỗng nhiên mỉm cười: “Ta rõ ràng từ sớm đã biết lão Cửu không nên chọn nàng.”
Nếu không phải là nàng, Hoàng Phủ Thanh Thần sẽ vẫn là Hoàng Phủ Thanh Thần trước kia, chơi đùa nhân gian, lưu luyến bụi hoa, lỗi lạc tiêu dao, tự do tự tại. Hắn vẫn là hậu duệ của hoàng thất Bắc Mạc cao cao tại thượng, ngạo nghễ không ai sánh bằng.
Đợi đến khi Hoàng Phủ Thanh Vũ đứng dậy rời đi, Đạm Tuyết mới chậm rãi dừng đánh đàn, cuối cùng, nàng vẫn ngồi ở chỗ kia, không nhúc nhích.
Gió tháng ba vẫn còn rất lạnh, thổi qua làm cho da mặt bị rát giống như bị chiếc dao sắc bén sượt qua.
Đạm Tuyết phút chốc rơi lệ đầy mặt.
Nếu lúc trước người nàng lựa chọn không phải là hắn, nàng nhất quyết sẽ không đi đến tình cảnh như ngày hôm nay, rõ ràng đã hiểu được tâm ý của mình nhưng bị buộc phải quyết liệt cùng hắn đến ngày hôm nay.
Quả thật, trong lòng nàng có rất nhiều giãy dụa cùng cô đơn, giống như giờ này khắc này, ngồi trong tiểu viện này, nhưng vẫn bất tri bất giác đem ánh mắt hướng về phía nơi ở của hắn, muốn biết tình hình của hắn giờ phút này, muốn biết hắn đến tột cùng có bao nhiêu đau đớn, muốn biết hắn đến tột cùng khi nào thì mới có thể hiểu được nàng.
Con người ta thường là như thế, nếu chưa từng trải qua nỗi đau mất đi khắc cốt ghi tâm sẽ vĩnh viễn không bao giờ biết quý trọng thứ mình đang có.
Nàng là Trầm Đạm Tuyết, là Trầm Đạm Tuyết thông minh, bình tĩnh. Cho nên lúc này đây, nàng đang cho hắn một cơ hội, cũng là cho bản thân mình một cơ hội.
Nếu còn có thể gặp lại nhau, thì nên loại bỏ những ngờ vực vô căn cứ cùng bất an đi. Đến lúc đó Hoàng Phủ Thanh Thần mới đáng giá cho nàng yêu, mới xứng đáng để cho nàng yêu.
Nếu, còn có cơ hội gặp lại nhau......