Ái Phi Tuyệt Sắc Của Vương Gia Thần Bí

Chương 370: Q.3 - Chương 370




Trăng treo trên đầu cành liễu, một mình Hoàng Phủ Thanh Thần tựa vào cửa sổ, nhìn ánh trăng trên trời, lỗ tai dựng đứng lên lắng nghe Đạm Tuyết dỗ con ngủ ở bên kia.

Thành Thuyết rốt cuộc cũng chịu ngủ, Đạm Tuyết mới nhẹ nhàng thở ra, nhìn về phía Hoàng Phủ Thanh Thần ở bên kia, lại nhìn chén thuốc đặt trên bàn cơ hồ sắp lạnh, bèn đứng dậy đem thuốc đưa cho hắn:“Uống thuốc đi.”

Hoàng Phủ Thanh Thần lại hừ lạnh một tiếng, cũng không thèm nhận chén thuốc.

Tính tình vẫn trẻ con như vậy, làm sao mà làm phụ thân được đây? Đạm Tuyết không khỏi thở dài một tiếng, bỗng nghĩ đến, nếu ngay từ đầu con ở bên cạnh hắn, chỉ sợ vài năm thôi, hắn sẽ không có bộ dáng như thế này nữa.

Không nghĩ ngợi nhiều, nàng vươn tay ra kéo tay hắn lại gần, vừa định đặt chén thuốc vào trong tay hắn, hắn bỗng nhiên lại rụt tay về, nhìn chằm chằm nàng: “Nàng đút ta uống.”

Đạm Tuyết có cảm giác dở khóc dở cười, mặc dù vẻ mặt duy trì sự thản nhiên, nhưng vẫn nâng tay lên, đưa chén thuốc tới bên môi hắn.

Đôi mắt đen của Hoàng Phủ Thanh Thần tỏa sáng, từ đầu đến cuối vẫn nhìn chằm chằm nàng, mở miệng ra, liền uống cạn chén thuốc trong tay nàng.

Thật vất vả mới cho ai kia uống thuốc xong, Đạm Tuyết xoay người lại vừa mới buông chén thuốc xuống, nhưng đột nhiên bị hắn bắt được, xoay thân mình nàng lại, đôi môi hắn lập tức liền hạ xuống.

“Thuốc thật đắng......” Hắn ở trên môi nàng thì thào, sau đó không đợi nàng trả lời, liền dùng sức hôn lên môi nàng.

Đạm Tuyết không dám dùng sức giãy dụa, sợ gây ra tiếng động sẽ đánh thức con, nhưng cũng không dám để mặc hắn tiếp tục náo loạn. Nhưng sức lực của hắn thật sự quá lớn, nàng không thể tránh khỏi hắn, chỉ có thuận theo hắn trước.

Thấy nàng ngoan ngoãn thuận theo, hắn không kiêng nể gì nữa, nhưng dường như cũng kiêng kị con nên ôm nàng trốn sau bức bình phong.

“Đừng mà.” Không biết thời gian trôi qua bao lâu, cuối cùng hắn di chuyển xuống phía dưới cằm nàng, Đạm Tuyết thở hào hển nói, “Chàng sẽ đánh thức con......”

Hoàng Phủ Thanh Thần ngừng lại, ánh mắt trợn to dọa người, nhưng nàng chỉ thấy hắn tà tứ cười, thấp giọng nói: “Chỉ cần nàng đừng kêu ra tiếng --” Vừa dứt lời, hắn liền che kín đôi môi của nàng lại lần nữa.

Tuy rằng cách bức bình phong, nhưng ở trong một gian phòng nhỏ như vậy, làm sao có thể ngăn được cái gì? Cảm xúc của Đạm Tuyết khẩn trương cực độ, giống như có thể nghe được tiếng hít thở của con......

Hoàng Phủ Thanh Thần ôm chặt cơ thể xa cách đã lâu, cảm thấy dường như trong thân thể mình có gì đó muốn thoát ra ngoài......

Từ đầu tới cuối Đạm Tuyết không dám phát ra thanh âm gì, có lúc thật sự khó có thể khắc chế được liền cắn lên vai hắn, cuộn người lại trong lòng hắn.

Hô hấp của hắn nặng nề ở bên tai nàng, nhưng cũng không dám không kiêng nể gì, thật cẩn thận, ngay cả khi phóng túng cũng thật ẩn nhẫn .

......

Lúc Đạm Tuyết tỉnh lại, ngoài trời đã không còn ánh sáng nữa, Hoàng Phủ Thanh Thần ôm nàng quá chặt chẽ, thân thể hai người dán tại một chỗ, mà sau lưng hắn là con trai cũng đang ngủ say.

Đạm Tuyết phải dùng rất nhiều sức mới từ trong lòng hắn thoát ra được, mà hắn lại không hề phát hiện, vẫn ngủ say như trước, nghĩ lại chắc hắn bị bệnh nên vô cùng mệt mỏi rồi.

Nàng đứng dậy khoác áo đi đến bên cửa sổ, nhưng bỗng dưng nhìn thấy một người đang đứng trên đường, rõ ràng là người của Trầm phủ ở Đại Sở! Đạm Tuyết có chút chần chờ, xoay người nhìn hai cha con đang ngủ say trên giường, lâm vào trạng thái trầm tư suy nghĩ.

Hoàng Phủ Thanh Thần bị người khác lay tỉnh lại, vừa mở mắt ra liền nhìn thấy con trai đang bày ra khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng nhìn hắn: “Mẫu thân của con đâu?”

Hoàng Phủ Thanh Thần vội ngồi dậy, nhìn khắp bốn phía trong phòng, quả nhiên không thấy thân ảnh Đạm Tuyết đâu. Trong lòng bỗng dưng hoảng hốt, hắn vội vàng đứng dậy, vừa mở cửa phòng liền xông ra ngoài, tìm kiếm trong ngoài khách điếm một vòng, thế nhưng cũng không tìm thấy nàng!

Chưởng quầy của khách điếm đứng sau quầy có chút e ngại nhìn sắc mặt xanh mét của hắn, sau khi Hoàng Phủ Thanh Thần tìm một vòng, rốt cuộc mới chú ý tới hắn, vội nắm lấy cổ áo hắn: “Ngươi có nhìn thấy nàng hay không?”

Chưởng quầy của khách điếm sợ tới mức cơ hồ muốn bật khóc, nơm nớp lo sợ nói: “Vị phu nhân kia, lúc trời vừa sáng...... Rời đi......”

“Rầm” Một tiếng, Hoàng Phủ Thanh Thần đá một cước vào quầy, những thứ trên quầy lập tức văng ra tung tóe, chưởng quầy sợ tới mức ôm đầu quỳ gối xuống đất.

Hoàng Phủ Thanh Thần nghiến răng nghiến lợi, cơ hồ hận đến tột đỉnh! Nàng cư nhiên dám đi! Nàng cư nhiên dám rời khỏi như vậy!

Hắn vội vàng xoay người lại đi lên lầu, nhanh chóng ôm lấy con vẫn còn ngồi trên giường, xoay người liền đi xuống lầu, đến thẳng chuồng ngựa.

Ôm con vào trong lòng, hắn xoay người lên ngựa, thúc ngựa nhanh chóng đi về phía Đại Sở.

Ở phía sau, chưởng quầy nghiêng ngả lảo đảo đuổi theo chỉ kịp há mồm gọi một tiếng “Công tử”, nhưng chỉ nhìn thấy được thân ảnh của hắn biến mất nhanh chóng.

Ngày hôm nay chính là ngày Đại Sở hàng Bắc Mạc, vương hầu cùng tướng lĩnh Đại Sở đều quy hàng Bắc Mạc.

Hoàng Phủ Thanh Thần mang theo con trai ở Đại Sở giờ đã là lãnh địa Bắc Mạc tìm kiếm mấy tháng, đồng thời phân công nhân mã tìm kiếm khắp nơi, nhưng vẫn không có chút tin tức của Đạm Tuyết, thậm chí ngay cả Trầm Mặc Ngân cũng mất tung mất tích.

Hắn hận nàng, trước nay chưa bao giờ hận nàng đến như vậy! Vì thoát khỏi hắn, ngay cả con nhỏ nàng cũng bỏ lại! Hay là, ngay từ đầu nàng căn bản không muốn đứa con này?

Trong mấy tháng sớm chiều ở chung, thái độ của Thành Thuyết đối với hắn đã tốt hơn rất nhiều, đã chịu há mồm gọi hắn “Phụ thân”, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn kia vẫn rất thối, nhất là mỗi ngày tìm khắp nơi cũng không thấy Đạm Tuyết, mỗi buổi tối lúc đi ngủ cậu bé đều trút giận lên người phụ thân như giơ cái chân nhỏ nhắn đá đá hắn vài cái.

Hoàng Phủ Thanh Thần tìm không thấy Đạm Tuyết, tâm tình cũng rất tối tăm, thế nhưng lúc đối mặt với tiểu tổ tông này vẫn phải dùng lời ngon tiếng ngọt khuyên dỗ mãi.

Mấy tháng sau, cuối cùng hắn cũng quyết định mang con về Bắc Mạc trước, về phần Đạm Tuyết, hắn chỉ biết là bản thân mình sẽ không bỏ qua cho nàng, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho nàng! Cho dù đảo ngược khắp cả thiên hạ này, hắn cũng nhất định phải tìm được nàng!

Vì tìm Đạm Tuyết, gần hai năm nay hắn đã không trở lại Bắc Mạc, hiện nay trở về nơi này, thế nhưng một chút tinh thần cũng không có, ngược lại Thành Thuyết ngồi trước hắn trên ngựa lại có chút hưng phấn hết nhìn đông tới nhìn tây .

Đột nhiên, Thành Thuyết giống như nhìn thấy gì, vươn tay chỉ vào phía trước, gào to một tiếng: “Nam Cung thúc!”

Thân mình Hoàng Phủ Thanh Thần nhất thời cứng đờ, ngẩng đầu lên, lúc nhìn về phía trước, liền trông thấy bóng dáng Nam Cung Ngự cưỡi ngựa đi qua, trong mắt nhất thời dấy lên lửa giận hừng hực!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.