Hoàng Phủ Thanh Vũ gần đây bận rộn việc triều chính, dường như cả ngày Tịch Nhan cũng không nhìn thấy được hắn. Đợi đếnkhi hắn đến cung của nàng, cũng đãquá nửa đêm , Tịch Nhan đang ngủ mơ mơ màng màng, thuận thế hướng sát vào trong lòng hắnỉ ôi vài tiếng rồi lập tức ngủ tiếp, ngày hôm sau tỉnh lại thì hắn đã đi rồi, thường thường ngay cả nói cũng không có cách nào nói quá hai câu.
Tình hình này liên tục diễn ra, Tịch Nhan không khỏi có vẻ vô vị, mỗi ngày trừ bỏ việc chăm sóc hai hài tử, thì hầu như cũng không có việc gì làm, nàng chán muốn chết lại không thể đi quấy rầy hắn, buồn khổ không chịu nổi.
Vào một ngày nọ, Tịch Nhan đang ở trong ngự hoa viên ngẫu nhiên bắt gặp Thập Nhất, còn tưởng rằng Hoàng Phủ Thanh Vũ đã xong việc rồi, lập tức mừng vui đi đến cùng hắn chào hỏi.
Thập Nhất tựa hồ cũng biết lòng của nàng, chào hỏi hai câu sau đó nhân tiện nói:“Thất tẩu, Thất ca gần đây bề bộn nhiều việc, hôm nay chỉ sợ lại là không thể gặp tẩurồi.”
Trong lòng Tịch Nhan nói thầm một câu: “Hắn bề bộn nhiều việc như vậy thì đệ ở trong này làm cái gì”, nhưng mà tiếp theo đó nàng lại đột nhiên nghĩ tới điều gì, đôi mắt bỗng sáng lên: “Thập Nhất, đệ dẫn ta ra cung đi chơi đi, ta ở trong cung quả thật buồn chán lắm rồi.”
Thập Nhất ngẩn ra:“Thất tẩu, này...... không tốt lắm đâu?”
Tịch Nhan chẳng hề để ý khoát tay: “Đệ sợ cái gì, chỉ là mang ta đi thăm thú phủ của đệ một chút cũng được, ta chưa từng thăm quý phủ của đệ.” Nàng vừa nói, vừa làm Thập Nhất thay đổi chủ ý, nói: “Ta đi đổi xiêm y, đệ chờ ta một chút.”
Kết quả nàng quả thực trở về thay đổi một bộ y phục của thái giám, vội vội vàng vàng chạy tới tìm Thập Nhất.
Thập Nhất thoạt nhìn có chút dở khóc dở cười, Tịch Nhan tùy tiện vỗ vỗ bờ vai của hắn:“Đừng lo lắng, loại chuyện này ta có kinh nghiệm thật sự.”
Hai người tuổi tương đương nhau, Thập Nhất xưa nay không phải người hay câu nệ , liền mang theo nàng, thuận lợi xuất cung.
Vừa ra cung, Tịch Nhan liền như chim xổ lồng chỉ chỉ trỏ trỏ thiếu chút nữa là vung tay hô to. Đi đến con đường cái đông đúc liền bỏ cả xe ngựa, vừa đi vừa dạo, cũng may phủ đệ của Thập Nhấtcách hoàng cung cũng cũng không xa, như vậy đi bộ cũng không tốn nhiều thời gian, Thập Nhấtliền xuống ngựa đi theo phía sau nàng.
Gần đây tâm tình hắn rất ủ dột, đã lâu rồi cũng không thấy hắn cười qua, trong lúc nhất thời tâm tình hắn cũng không thoải mái mà đi theo Tịch Nhan.
Tịch Nhan mặc dù đã làm mẹ, nhưng nghĩ đi nghĩ lạiđều là do Hoàng Phủ Thanh Vũ che chở nàngquátốt, gần đây lại bộc phát tâm tính như một đứa trẻ, cầm một chuỗi kẹo hồ lô đơn sơ cũng có thể ăn thật ngon, còn quay đầu lại hỏi Thập Nhấtăn hay không.
Thập Nhất ngẩn ra, mỉm cười khoát tay áo.
Tịch Nhan liếc mắt: “Sao tính tình của đệ lại giống Thất ca đệ như thế chứ.”
Thập Nhất giật mình, vừa muốn hỏi nàng, tính tính của hắn và Thất ca là như thế nào thì phía sau lại đột nhiên truyền đến thanh âm lạnh nhạt của nữ tử: “Hoàng Phủ Thanh Dung!”
Tịch Nhan cùng Thập Nhất đồng thời quay đầu nhìn lại, trước mắt là một nữ tử xinh đẹp , đó không phải chình làThập Nhất Vương phi sao?
Sắc mặt Thập Nhấttrong nháy mắt liền trầm xuống dưới, chuyển mắt đi không thèmnhìn nàng.
Tiết Linh Hi từng bước đi đến trước mặt hắn:“Chàng bận việc gì đây, thì ra là trên đường cái đi theo một tiểu thái giám ăn vặt sao?” Nàng vừa nói, vừa quay đầu nhìn mặt tiểu thái giám kia, lại đột nhiên ngẩn ra, sau một lúc lâu, bỗng dưng phục hồi tinh thần lại:“Tẩu --”
Tịch Nhan hướng nàng cười cười, đưa kẹo hồ lô cầm trong tay cho nàng:“Muội muốn ăn không?”
Không ngờ, trong chớp mắt mắt sắc nàng đại biến, hung hăng trừng liếc mắt nhìn Thập Nhất một cái, đột nhiên xoay người bỏ chạy .
Tịch Nhan kinh ngạc đứng ở tại chỗ, nhìn nàng chạy xa, lại nhìn kẹo hồ lô trong tay, không rõ đến tột cùng là làm sao vậy, thấy Thập Nhất cũng thu hồi ánh mắt lại, nàng hỏi:“ Thê tử của đệ làm sao vậy?”
“Thất tẩu đừng để ý nàng ta.” Thanh âm Thập Nhất có chút trầm thấp, trong mắt giống như còn hiện lên một tia phiền chán, lại nói, “Không phải Thất tẩu nói muốn đi phủ của đệ nhìn thử sao? Đi thôi.”
Trên đường đi đến phủ của hắn, Tịch Nhan khôn khéo hỏi dò: “Thập Nhất, đệ...... gần đây còn đến thăm Mẫu Đơn không?”
Thập Nhất trầm mặc gật gật đầu.
Tịch Nhan khẽ thở dài một cái, nhớ tới bản thân mình từng muốn khuyên hắn, nếu giờ nói thêm nữa, chỉ sợ cũng không có gì thay đổi, liền vòng vo kiếm chuyện nói: “Về sau đệ không cần đi thường xuyên nữa, đệ nên dành nhiều thời gian để giúp Thất ca đi, nếu để cho chàng mệt mỏi quá độ, ta sẽ tìm đệ tính sổ!”
Thập Nhất cúi đầu nở nụ cười, cũng không nói gì thêm.
Vừa đi vừa nói trong phút chốc đã tới phủ của hắn, Thập Nhấtđưa Tịch Nhan đi vào, vừa tới cửa, lại nhìn thấy trước mặt nào là nha hoàn nô bộc đang quỳ, khi Tịch Nhan bước vào,tất cả cùng kêu lên:“Xin thỉnh an hoàng hậu nương nương, hoàng hậu nương nương thiên tuế.”
Tịch Nhan làm thế nào cũng không nghĩ đến lạixảy ra tình huống như thế này, mờ mịt quay đầu tìm Thập Nhất, sắc mặt Thập Nhất trầm xuống, chỉ một nha hoàn gần đó, nói:“Ngươi dẫn hoàng hậu nương nương đithăm thú chung quanh phủ một chút, hầu hạ cho tốt.” Nói xong, hắn lại nhìn Tịch Nhan nói:“Thất tẩu, đệ đi có việc một lát.”
Vừa dứt lời, ngưởi đã muốn theo gió mà đi. Tịch Nhan nhất thời hiểu được, đồng thời lại cảm thấy vui, vị Thập Nhất Vương phi này, thật đúng là người thú vị.
Phủ đệ của Thập Nhất cũng không rộng rãi xa hoa nhiều, trong hoa viên cũng không có gì vui, điểm đặc sắc duy nhất đó là trong hoa viên có một hồ nước thật to, làm cho Tịch Nhan nhớ tới trước kia khi còn ở trong Anh vương phủ .
Đứng bên hồ, trong lòng nàng suy nghĩ về thời gian nàng trở về bên cạnh hắn một lần nữa, quãng thời gian hắn lừa nàng. Hắn rõ ràng không biết bơi, thế nhưng thật sự nhảy xuống hồ tìm kiếm nàng! Khi đó, trong lòng hắn có bao nhiêu khổ sở?
Trong lòng Tịch Nhan nhất thời vô cùng cảm khái, bèn ngồi xuống ngay tại bên hồ. Cũng không biết trải qua bao lâu, Thập Nhất cũng chưatrở lại, sắc trời cũng trở nên u ám, Tịch Nhan lại bất giác thả hồn đi nơi khác.
Qua hồi lâu sau, phía sau bỗng dưng truyền đếntiếng bước chân rất nhỏ, ban đầu còn tưởng mình đang tưởng tượng nhưng bỗng dưng Tịch Nhan phục hồi tinh thần, quay đầu nhìn lại.
Hoàng Phủ Thanh Vũ lúc này đang đứng cách nàng vài ba bước, sắc mặt trước sau như một lạnh nhạt, không hề nở nụ cười, so với bộ dáng ngày thường thật là có chút dọa người.
Tịch Nhan hơi hơi dừng một chút, chậm rãi đứng lên, thấy hắn vẫn không cười như cũ, liền tự mình giãn ra một nụ cười, hướng về phía hắn vươn tay ra:“Thất lang --”