"Tiểu thư, nay người đã gả cho Thập Nhất Vương gia rồi, nhưng Thập Nhất Vương gia lại cố tình hết lần đến lần khác xem phủ Hộ Quốc công của chúng ta như kẻ thù, vậy sau này, phải sống thế nào cho tốt đây?" Thúy Trúc đứng bên cạnh vừa sửa sang quần áo cho Linh Hi, vừa lo lắng nói.
"Ta vốn cũng chẳng nghĩ đến sẽ có một ngày tốt lành đâu." Linh Hi khẽ hừ một tiếng, bỗng nghĩ đến điều gì, thần sắc chợt khựng lại, thở dài nói, "Nhưng mà nói cũng đúng thôi, chung quy là do phủ Hộ Quốc công chúng ta nợ hắn."
Ánh mắt của nàng chợt lóe lên một tia đau lòng được Thúy Trúc thu vào tầm mắt, Thúy Trúc lập tức nở nụ cười bất hảo: "Tiểu thư, không phải là người thấy Thập Nhất Vương gia còn trẻ tuổi tuấn tú, nên đã động lòng với người ta chứ?"
Linh Hi đánh một cái vào sau ót nàng: "Ngươi thì biết cái gì!"
Rồi nàng chậm rãi ngồi trở lại bên giường, cảm thấy trong lòng còn mong nhớ điều gì, lăn qua lăn lại suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng nói: "Thúy Trúc, ngày mai cho người đi điều tra một chút, xem cô nương Mẫu Đơn kia là người như thế nào."
Thám tử của phủ Hộ Quốc công đều là nhất đẳng hảo thủ, cùng lắm chỉ cần hai ngày thì đã điều tra rành mạch mọi chuyện liên quan đến Mẫu Đơn.
Nàng ấy vốn là thị nữ theo hầu từ nhỏ bên cạnh Uyển Lam Quận chúa, tuy thân phận chủ tớ, nhưng tình như tỷ muội. Sau này, Uyển Lam Quận chúa mất vì bệnh, nàng lại lưu lạc đến thanh lâu, bán nghệ không bán thân. Rồi sau đó, nàng được chuộc thân về phủ Thất gia, lại cùng Thập Nhất gia tình đầu ý hợp, mở một tửu quán nhỏ trong một ngõ nhỏ hẻo lánh ở kinh thành, nhưng cũng chính tại nơi đó nàng ra đi. Sau khi nàng chết, Thập Nhất gia cố ý thành thân với nàng, để nàng lấy danh phận Vương phi, chôn cất vào nghĩa trang của hoàng gia.
Linh Hi ngồi cạnh bàn, ngón tay nhịp nhẹ nhàng lên mặt bàn, chân mày dần cau chặt lại.
Khó trách hắn sao lại hận phủ Hộ Quốc công, nếu đổi lại là nàng, chỉ e đã sớm làm liều giết chết kẻ thù, nhưng hắn lại còn có thế nhẫn nại đến ngày giờ này mà bắt đầu gây khó dễ, đã đủ để thấy rằng không thể xem nhẹ chuyện này.
Đang nghĩ ngợi, đột nhiên có tiếng kêu cửa, Thúy Trúc mở cửa cho người kia: "Tiểu thư, Thập Nhất gia hồi phủ."
Hắn đã hai ngày không hồi phủ, Linh Hi chờ chính là giây phút này. Nghe vậy, nàng lập tức thu dọn những giấy tờ trên bàn, đứng dậy, lấy hộp thuốc mỡ sớm đã chuẩn bị chu đáo, vội vàng bước ra cửa, đi về phía viện của Thập Nhất.
Đi vào chỗ của hắn, Tần Minh lại cung kính nói với nàng, Thập Nhất gia đang tắm rửa.
Tắm rửa ..... Linh Hi cắn chặt răng, đẩy Tần Minh trước mặt qua một bên, đi về phía phòng tắm. Nàng cũng từng đi theo phụ thân ra chiến trường, cũng không phải là chưa thấy qua nam nhân cởi trần, huống chi bây giờ nàng đã gả cho hắn rồi, tắm rửa thôi mà, cùng lắm là nhìn thôicó gì đâu chứ?
Trong phòng tắm, hơi nước lượn lờ, không khí khiến người ta không thở nổi.
Linh Hi lặng lẽ tiến lên, liền nhìn thấy Thập Nhất tựa vào mép bể, ngửa đầu, nhắm mắt lại, nhưng sắc mặt kia lại hơi lộ ra nét ảm đạm, cả trên cằm cũng hiện ra vẻ xanh xao, một sự mệt mỏi đến cực điểm, dáng vẻ giống như đã hai ngày không ngủ.
Nàng đi đến phía sau hắn thì dừng lại, chuyên chú nhìn cánh tay hắn, mà nàng cũng chỉ dám nhìn cánh tay của hắn thôi -- quả nhiên, hôm ấy nàng vì muốn làm hắn mau chóng tỉnh táo nên đã ra tay hơi mạnh, đến giờ này mà vẫn còn thấy được vệt máu.
Nàng dùng sức không ít, cha mẹ và họ hàng đều hay nói nàng đầu thai nhầm vào thân nữ nhân, xem ra, thật sự cũng không sai đâu.
Linh Hi chậm rãi cúi thấp người, lại hướng gần đến mặt hắn nhìn, phát hiện hắn quả là đã ngủ say, thấy thế mới chậm rãi lấy hộp thuốc ra, lấy một ít thuốc mỡ, nhẹ nhàng thoa lên vết thương mình gây ra cho hắn.
Thật ra nàng cũng biết, lý do này đúng là có chút nực cười, hắn thân là người tập võ mang binh đánh trận, trên người có chút thương tích cũng là chuyện bình thường, nhưng nàngsuy nghĩ hai ngày nay, cũng chỉ nghĩ đến lý do này, mặc dù là bị hắn chất vấn, cũng không đến mức á khẩu không trả lời được.
Nàng có chút muốn hắn tỉnh lại, lại có chút sợ hắn tỉnh dậy, Linh Hi vừa rối rắm đấu tranh, vừa giúp hắn thoa thuốc thật chu đáo, nhưng hắn vẫn nhắm nghiền mắt. Trong lòng Linh Hi thở dài một hơi, vươn ngón trỏ len lén hơi chạm vào đầu chân mày của hắn, thấy chân mày hắn bắt đầu giãn ra, thấy thế nàng mới cuống quít đứng dậy rời khỏi phòng tắm.
Thập Nhất ở trong nghĩa trang cạnh mộ Mẫu Đơn suốt hai ngày hai đêm, đến khi Hoàng Phủ Thanh Vũ đích thân đến tìm hắn.
Thất tẩu đi rồi, ánh mắt của Thất ca vẫn là dáng vẻ lạnh nhạt như nước, nhưng đáy mắt thê lương kia, chỉ có hắn nhìn mãi vẫn không hiểu. Hắn thấy vậy mới giật mình nhớ lại mình đã từng hứa điều gì với Thất tẩu, một nữ tử tốt đẹp khác xa những nữ tử tầm thường khác, chỉ bằng một câu nói thôi, trong chớp mắt mọi cảm xúc đều tràn vào tim.
Có lẽ, hắn thật sự không nên tùy hứng nữa.
Ước chừng ngủ được hai canh giờ, Thập Nhất mới chậm rãi tỉnh dậy, vận động cánh tay và phần cổ cứng ngắc một chút, nhưng bỗng thoáng nhìn trên cánh tay mình rõ ràng có vệt máu thế mà giờ lại có thuốc mỡ. Vết thương này đã có từ lúc nào hắn cũng chẳng nhớrõ, nhưng mà ai sẽ vì vết thương nhỏ xíu này mà vội đến bôi thuốc cho hắn?
Vừa quay đầu, bên mép bể còn có một hộp thuốc mỡ còn chưa đậy.
Thập Nhất hơi cau mày, từ trong bồn đứng dậy, thay xiêm y, lại nhin hộp thuốc mỡ kia, liền bước đến nhặt lên bỏ vào trong tay áo.
"Ai đến đây?" Vừa ra khỏi bồn tắm, Tần Minh đứng ngay bên ngoài, Thập Nhất liền mở miệng hỏi.
"Là Vương phi ạ." Tần Minh khom người đáp.
Hóa ra là nàng ta. Thập Nhất đi vài bước, bất ngờ dường như hắn đã nhớ ra vết thương trên tay hắn từ đâu mà có, ngay sau đó, hắn nhẹ nhàng nâng tay lên, lấy hộp thuốc mỡ kia ra ném vào bụi hoa, rồi đi vào phòng.
Tối hôm đó hắn ngủ không ngon, trên thực tế từ khi Mẫu Đơn mất, mỗi tối hắn đều ngủ không ngon, mỗi khi cảm thấy bản thân sắp không chống đỡ nổi nữa, hắn chỉ có thể dựa vào tác dụng của nha phiến khiến bản thân trầm mê, khiến tinh thần căng thẳng dần thảlỏng. Nhưng ngày hôm đó bị nữ tử kia đổ trà xuống, hắn ngủ không được, đến hôm nay, lại càng nhớ cảm giác mà nha phiến mang đến cho mình.
Ít nhất cũng sẽ không giống như bây giờ, tỉnh nhưng đau.
Đã nửa đêm, nghĩ đến việc mai còn phải vào triều, Thập Nhất chậm rãi ngồi dậy, khoác áo choàng, ra ngoài đi về phía Trục Nguyệt lâu.
Linh Hi đang không yên giấc, bất an nằm trên giường lăn qua lăn lại, bỗng nhiên nghe thấy tiếng đẩy cửa, lập tức ngồi dậy: "Ai?"
Giọng nói của Thúy Trúc nghe có vẻ rất buồn ngủ, mơ hồ không rõ, nhưng lời nói ra, làm khiến Linh Hi bất ngờ kinh ngạc: "Tiểu thư, Thập Nhất gia đang đi về phía Trục Nguyệt lâu."