Từ sau ngày hôm ấy, quan hệ giữa Linh Hi và Thập Nhất lúc đó, lại trở về như lúc ban đầu, nhưng ban đầu cũng chưa từng lạnh lùng như thế này. Linh Hi cảm thấy Thúy Trúc nói rất đúng, rõ ràng từ đầu đến cuối chỉ có nàng là người thân thiện, nên quan hệ của bọn họ trong lúc đó có lẽ vốn chưa từng tốn tại cái gọi là chuyển biến tốt. Rốt cuộc thì nàng cũng chỉ là con gái của Hộ Quốc công, lần trước bị hắn nói tàn nhẫn đến vậy, chung quy cũng do tính tình của bản thân, nên từ lúc đó về sau, không lần nào xuất hiện trước mặt hắn nữa.
Tuy rằng, mỗi khi nửa đêm thức giấc, nàng luôn bất giác lo lắng, hắn có thể lại đến Trục Nguyệt lâu không, lại dùng thứ thuốc đó nữa hay không.
Ngày tiếp theo, nàng bắt đầu cố ý không xuất hiện trước mặt hắn, Tần Minh cầm đến một thanh chủy thủ đến khuôn viên của Linh Hi, nói những lời tốt đẹp, đường hoàng, nhưng ý tứ chẳng qua là muốn dùng thanh chủy thủ này, đổi lấy bảo kiếm mà Linh Hi đang giữ.
Mà từ lúc đó, Linh Hi cuối cùng cũng khẳng định suy đoán của bản thân --- thanh kiếm kia quả nhiên là của hắn! Nói cách khác, người tối hôm đó rõ ràng đi theo mình, lại trơ mắt nhìn nàng bị thương, rồi để tự nàng đối phó với hai tên lính kia. Linh Hi không nhịn được mà suy nghĩ tiếp, nếu khi đó, nàng bị bọn người kia giết chết, chỉ e hắn cũng sẽ không ra mặt cứu giúp. Mà ngày sinh thần của Dung pho, hắn cũng biết tay nàng bị thương, cũng không làm gì khác, mà chỉ muốn chê cười sự lúng túng của nàng.
Có thể nghĩ đến đây, cuối cùng không nhịn được, lần đầu tiên tự cười nhạo mình là đồ ngu dốt. Xoay người vào phòng, lấy thanh kiếm kia ra lần nữa, giao cho Tần Minh. Mà chủy thủ trong tay hắn, Linh Hi lại chưa lần nào thèm liếc mắt đến. Bởi vì theo lời phân phó của Thập Nhất, Tần Minh y lời thực hiện để chủy thủ ở lại, còn mình thì mang kiếm về phục mệnh.
Thúy Trúc thấy ánh mắt Linh Hi ảm đạm, không nhịn được bèn cầm chủy thủ lên đưa qua đưa lại trước mắt Linh Hi: “Tiểu thư ơi, cái chuôi của thanh chủy thủ này đúng là bảo vật đó, người nhìn bảo thạch được khảm trên vỏ xem, không biết một viên đáng giá bao nhiêu nhỉ? Tiểu thư, nếu người đã không cần, vậy thì tặng cho em, được không?”
Cuối cùng Linh Hi cũng giương mắt lên nhìn chủy thủ một chút, lấy nó từ tay Thúy Trúc, chỉ thấy tay nghề của thợ làm quả thật rất tinh tế, lưỡi dao cũng sáng bóng và sắc bén, đúng là bảo vật hiếm có. Chỉ tiếc là, trong mắt hắn, quý hiếm như vậy thì sao chứ, chẳng qua cũng là một món hàng bình thường mà thôi.
Quả thật, xem xong, Linh Hi quẳng thanh chủy thủ qua một bên, Thúy Trúc thấy thế, bất đắc dĩ thở dài, nhưng mặt khác lại nhặt chủy thủ kia lên phủi cho sạch.
Đã nhiều ngày kể từ sự kiện lần đó, Linh Hi không gặp lại Thập Nhất nữa, vết thương trên tay cũng đã bình phục, mỗi ngày đều dẫn theo nha hoàn vào vườn múa đao luyện kiếm, không như trước, dáng vẻ nàng lúc này là vui mừng và tự đắc.
Không ngờ đến những hành động như thế, lại truyền khắp toàn bộ Nghị Thân vương phủ, mỗi ngày nàng ra vườn cũng đã thu hút một đám nha hoàn, lén lút nhìn vị Vương phi này luyện kiếm. Có một ngày, một nha hoàn lá gan cũng khá lớn, lúc nàng luyện kiếm, lại đơn giản đứng ngay giữa vườn, thậm chí còn dũng cảm thỉnh giáo nàng, ra vẻ nóng lòng muốn thử lắm.
Ngày qua ngày cũng chẳng thú vị nữa, Linh Hi bèn chọn một ít nha hoàn có tư chất, rồi dạy cho họ Lưu Vân kiếm pháp của mình, chỉ cần luyện tập tốt, thì mọi người đều có thưởng.
Cứ như thế, toàn bộ trong Nghị Thân vương phủ, hầu như khắp nơi đều có thể thấy nha hoàn đang múa Lưu Vân kiếm pháp.
Gần một tháng sau Thập Nhất trở về, mới phát hiện trong khu vực của mình lại có người học luyện kiếm.
Một ngày, công việc trong cung không nhiều, hắn hồi phủ sớm, vào viện, lại phát hiện đại nha hoàn Sở Vân ở viện của mình đang dẫn theo vài tiểu nha hoàn đến khu đất trống dùng nhánh cây luyện kiếm, mỗi chiêu mỗi thức, đều có kỹ thuật rõ ràng, nhìn kỹ lại thì, hóa ra là Lưu Vân kiếm pháp, trong lòng không nhịn được liền có chút khó tin.
Sở Vân không nghĩ hắn về phủ sớm như vậy, nhất thời đành ra hiệu cho bọn nha hoàn ném nhánh cây đi, nhìn hắn cười ngượng ngùng: “Thập Nhất gia”
Sở Vân đã theo hắn nhiều năm, cũng có thể xem là người thân cận nhất của hắn, Thập Nhất không khỏi cười nhẹ: “Bao lâu nay ta không biết trong phủ lại có nhiều anh tài thế này nhỉ?”
Sở Vân bước lên nhận lấy áo choàng hắn cởi ra, mặt hơi phiếm hồng, nói: “Thập Nhất gia sao lại chê cười bọn nô tỳ chứ? Bọn nô tỳ chẳng qua chỉ theo Vương phi học cho vui mà thôi.”
“Sao?” Hóa ra là nàng. Thập Nhất thản nhiên nhướng mày: “Luyện chơi, vậy mà các ngươi cũng dốc hết sức như vậy ư?”
Sở Vân “phì” cười một tiếng: “Đúng là không thể gạt được Thập Nhất gia. Vương phi nói, nếu ai luyện tốt, sẽ có thưởng lớn đó ạ”
Thập Nhất cười lạnh một tiếng: “Vậy chắc là ngày thường ta bạc đãi ngươi lắm, nên muốn viện cớ này để xin ban thưởng à?”
Sở Vân thấy sắc mặt hắn không có gì là không vui, nên thè lưỡi: “Thân là nô tỳ, bọn nô tỳ chẳng qua cũng chỉ muốn được thưởng chút ít thôi, Thập Nhất sao lại khiến bọn nô tỳ khó xử làm gì chứ?”
Nhất thời, Thập Nhất cũng thấy mình có phần hơi quá, quay đầu nhìn Sở Vân: “Có thật là ngươi chỉ muốn phần thưởng đó? Nhưng mà, so ra tư thế lúc nãy của ngươi, chỉ e khó mà lấy được phần thưởng.”
Sở Vân lập tức hiểu ra được huyền cơ trong lời nói của hắn, bèn nói: “Không phải Thập Nhất gia muốn chỉ điểm cho nô tỳ chứ?”
Thập Nhất cười khẽ một tiếng, từ chối cho ý kiến, xoay người đi vào thư phòng. Nhưng không biết vì sao, trong lòng lại có cảm giác thú vị.
Đến ngày nghiệm thu thành quả, thật ra Linh Hi đã dậy từ sớm, Thúy Trúc không nhịn được trêu nàng: “Tiểu thư à, người muốn tìm niềm vui cho mình, đem Lưu Vân kiếm pháp của lão gia truyền dạy khắp nơi, còn muốn ban thưởng nữa, người lấy gì để thưởng cho mọi người đây?”
Thật ra Linh Hi làm vẻ chẳng thèm để ý, nghĩ một chút, nói: “Lấy thanh chủy thủ lần trước đến, ai thắng, thì thưởng cho người đó”
Nghe vậy, Thúy Trúc suýt chút nữa đã cắn phải lưỡi mình: “Không phải là thanh chủy thủ Thập Nhất gia ban tặng đấy chứ ạ?”
Linh Hi hung hăng trừng mắt liếc nhìn nàng ta một cái, Thúy Trúc bĩu môi, không nói gì nữa.
Toàn thể nha hoàn đều là học cho vui thôi, dù sao cũng chưa từng được học trọn vẹn gì cả, lại chẳng có võ công cơ bạn, có thể múa vui như vậy, Linh Hi cũng có phần khó hiểu, chỉ là không nhịn được mà có chút do dự, không biết nên tặng chủy thủ kia cho ai.
Trong lúc đang cân nhắc, đã thấy nha hoàn tên Sở Vân đứng dậy, nghiêm trang ôm quyền nói với Linh Hi: “Nô tỳ xin Vương phi chỉ bảo thêm” Vừa dứt lời, nhánh cây đã bắt đầu chuyển động, mỗi chiêu mỗi thức đều như thật, hơn nữa lại hoàn toàn chuẩn xác, chỉ có điều là vẫn có một chút không nhuần nhuyễn, thế mà lại không sai chút nào!
Nhất thời tinh thần Linh Hi liền tỉnh táo, khí thế bừng bừng, nhường, nhường đến lúc không thể nhịn được nữa bèn xuất chiêu đánh trả, cầm lấy một nhánh cây khác, cùng Sở Vân tranh tài.
Nhưng dù sao nàng cũng đã luyện võ, còn Sở Vân chẳng qua chỉ mới học sơ sơ, làm sao có thể là đối thủ của nàng chứ, vì thế, mặc dù Linh Hi đã nhường gần hết các chiêu, Sở Vân cũng sẽ rất nhanh mà bại trận thôi.