Ái Phi Tuyệt Sắc Của Vương Gia Thần Bí

Chương 403: Q.4 - Chương 403




Nhưng ngoài dự kiến của mọi người chính là sau khi thu hồi được các vùng đất bị đánh chiếm, các tướng sĩ tiếp nhận được tin tức họ không phải khải hoàn hồi kinh, mà Thập Nhất gia thượng tấu thỉnh chỉ tiếp tục chinh phạt tiểu bộ lạc ở phía đông, chuyện này đối với tân hoàng đế mới đăng cơ mà nói tuyệt đối được cho là công tích vĩ đại, còn đối vị Thập Nhất gia mà nói chính là công lao to lớn.

Ngày mùng mười tháng giêng, quân đội được đóng quân nghĩ ngơi hồi phục, đợi sau xuân sẽ bắt đầu cuộc chiến mới.

Trong thời gian đó, Linh Hi cơ hồ mỗi ngày đều có thể nhìn thấy Thập Nhất. Trong quân doanh, bất luận là tuần tra, hay mang binh thao luyện, hắn vĩnh viễn luôn là người hăng hái nhất, dáng người thẳng tắp, chỉ cần liếc mắt một cái sẽ nhận ra được, hào quang tỏa ra làm người ta chói mắt.

Trong quân, tin đồn nàng là nam sủng của Thập Nhất gia dần dần chìm lắng xuống, bởi vì từ lần đó về sau nàng chưa từng bước vào doanh trướng củaThập Nhất gia nữa. Nhưng thỉnh thoảng vẫn có những tiếng xì xầm sau lưng nàng, bởi vì mùa đông đã đến, trong quân bổ sung quần áo mùa đông, Thập Nhất gia sai người thưởng riêng cho nàng một chiếc áo choàng chất lượng thượng thừa, làm cho trong quân vô cùng chấn động.

Linh Hi bình thường cũng chưa từng dùng quachiếc áo choàng kia, nhưng đêm về nàng dùng nó phủ lên tấm chăn, làm như thế mỗi đêm nàng đều cảm thấy được sự ấm áp.

Vào ngày mười lăm tháng giêng, bởi vì là tiết nguyên tiêu nên trong quân vô cùng náo nhiệt, tiệc rượu bày ra để tất cả các tướng sĩ đều có thể thoải mái ăn uống sảng khoái, Thập Nhất đứng ở giữa các tướng sĩ vui cười nói chuyện cùng mọi người, hễ có ai đến kính rượu, hắn cũng đều không cự tuyệt uống cạn ly.

Linh Hi ngồi ở một góc cách xa đống lửa trại, từ xa xa nhìn hắn lẫn trong đám người, không biết vì sao, trong lòng có chút bất an.

Hắn rõ ràng là đang cười, nhưng nàng lại cảm thấy ánh mắt hắn tràn ngập bi thương. Nhưng bi thương ư, vì sao lại thế chứ? Huống hồ cách xa như vậy, nàng làm sao có thể nhìn thấy được nỗi bi thương của hắn?

Tới nửa đêm, các tướng sĩ uống say đến nỗi ngã trái ngã phải, Linh Hinhìn thấy Thập Nhất cũng uống đến nỗi hai mắt đỏ bừng, bộ dáng lắc la lắc lư, tâm nàng nhịn không được co thắt lại.

Nàng thấy hắn khoát tay, không cho phó tướng đi theo mình, bước đi có chút hỗn độn hướng về phía bên ngoài quân doanh. Linh Hi vẫn tránh ở góc tối nhìn hắn, dừng một chút, nàng bèn nhấc chân bước theo sau.

Nhìn thấy hắn từng bước lại từng bước lảo đảo đi đến hồ nước bên ngoài quân doanh, đây chính là nơi lần trước nàng bị hắn bắt gặp. Linh Hitừ đầu đến cuối vẫn bất động thanh sắc đi theo phía sauhắn, kỳ thật nàng không phải là cố ý lén lút như thế, huống chi, bằng bản lãnh của hắn làm sao có thể không phát hiện được nàng đi theo phía sau hắn chứ?

Cách vài chục bước chân, nàng nhìn thấy hắn đứng yên ở bên hồ nước, dáng người cao to không hề nhúc nhích. Linh Hi cũng dừng chân lại, nàng cảm thấy thân ảnh của hắn thoạt nhìn hiu quạnh cùng cô đơn không thể diễn đạt bằng lời. Nhưng giờ này khắc này, sự hiu quạnh cô đơn đó lại chỉ một mình hắn chịu đựng?

Gió lạnh thấu xương, hắn vẫn đứng yên ở nơi đó, nửa canh giờ trôi qua cũng không hề động đậy, Linh Hi dần dần không chịu nổi sự lạnh giá này, nàng ngồi ở nơi đó ôm lấy thân mình, nhưng ánh mắt không hề rời khỏi hắndù chỉ một khắc.

Qua hồi lâu sau, đôi mắt của nàng cũng trở nên đau rát, nàng đột nhiên nhìn thấy hắn khẽ cử động thân mình, sau đó ngửa mặt lên trời hô to một tiếng, kế tiếp, thân thể đang đứng thẳng tắp bỗng ngã xuống!

Linh Hi cả kinh đứng bật dây, nhưng chỉ nghe một thanh âm vang lên nặng nề, sau đó, thân mình hắn nằm ngửa ở nơi kia, vẫn không hề nhúc nhích .

Trong lòng Linh Hivô cùng hoảng hốt, vội vàng chạy lên phía trước, bổ nhào vào bên cạnh hắn, thanh âm run run gọi một tiếng:“Thanh Dung?”

Trong bóng tối, nàng không nhìn thấy bộ dángcủa hắn, cũng nghe không được thanh âmcủa hắn, chỉ nghĩ là hắn đã ngất đi, vội vàng đưa tay kiểm tra mặt hắn, cảm giác hoàn toàn lạnh lẽo. Linh Hi hơi kinh hãi, bàn tay chậm rãi vỗ về ở trên mặt hắn, cảm giác lạnh lẽo từ trên tay càng ngày càng rõ ràng, lòng nàng cũng càng ngày càng lạnh.

Hắn đang rơi lệ, toàn bộ khuôn mặt đều là nước mắt.

Nhưng vì sao chứ?

“Thanh Dung?” Linh Hi cảm thấy hô hấp của mình cũng trở nên khó khăn, lại gọi hắn một tiếng, hy vọng hắn có thể đáp lại mình, nhưng đồng thời nàng lại có chút sợ hãi hắn sẽ đáp lại mình.

Vì sao hắn lại có thể thất thốnhư thế, để cho lệ rơi đầy mặt chứ?

Hồi lâu sau, nàng rốt cuộc mới nghe được hắn cúi đầu cườimột tiếng, nhưng lại thê lương đến mức tận cùng:“Vì sao tất cả đều phải rời đi......”

Thanh âm của hắn rất nhẹ, cổ họng như có gì chặn lại, nhưng những lời này vẫn truyền rõ ràng vào trong tai Linh Hi. Tất cả đều phải rời đi? Ai muốn rời đi? Ngoại trừ Mẫu Đơn, còn có ai rời đi nữa? Linh Hiđương nhiên sẽ không cho rằng lời nói của hắn có liên quan đến mình, nhưng trong lòng nàng dâng lên từng cơn đau xót:“Ai muốn rời đi?”

“Nàng......” Hắn thấp giọng lẩm bẩm,“Nàng phải rời khỏi, có lẽ đã rời khỏi, có lẽ, hai ngày sau, nàng sẽ rời khỏi --”

Lời hắn nói,Linh Hi nghe được như lọt vào trong sương mù, căn bản không hiểu rõ ràng lắm, nàng cũng không biết trong miệng hắn đến tột cùng là “Hắn” hay là “Nàng”, nhưng không biết vì sao, nàng có cảm giác mãnh liệt, hắn nói là “Nàng”, nhưng “Nàng” này là ai?

Thập Nhất đang nằm trên mặt đất bỗng nhiên cười to lên, thanh âm khàn khàn làm cho người ta sợ hãi. Linh Hi chưa bao giờ gặp qua bộ dángnày của hắn, trong lòng nàng vừa sợ hãi lại vừa đau lòng, cuối cùng không đành lòng nên dùng sức lôi kéo hắn:“Thanh Dung, chàng đứng lên trước đi, trở về doanh trướng được không?”

Phải mất khí lựcrất lớn, nàng rốt cuộc mới kéo được nửa người trên của hắn đứng lên, không ngờ hắn vẫn ngồi bất động như vậy, Linh Hi lại dùng sức lôi kéolần nữa, nhưng bất luận như thế nào nàng cũng không kéo được hắn nhúc nhích, cuối cùng, nàng vô lực bất đắc dĩ tựa vào vai hắn:“Thanh Dung, đứng lên đi được không?”

Trong bóng tối, hắn tựa hồ quay đầu sang nhìn nàng, bởi vì nàng cảm giác được hơi thở ấm áp của hắn phả vào trên mặt mình, Linh Hi vừa muốn mở miệng khuyên hắn, bỗng nhiên nghe hắn cất giọng khàn khàn:“Nàng nói nàng thay ta đi xuống làm bạn vớiVũ nhi, lại muốn ta thay nàng tiếp tục ở bên cạnhThất ca, nhưng ta nguyện cho nàng vẫn còn sống, bình yên sống sót......”

Quả nhiên là người có liên quan tới Mẫu Đơn. Thân mình Linh Hicứng đờ, không khỏi không nhớ tới đêm hôm đó, hai người thân mật nằmôm nhau như vậy, nhưng trong miệng hắn gọi cũng là “Vũ nhi”, thế lúc này đây, hắn lại xem nàng trở thành ai nữa?

Linh Hi ngừng thở chờ đợi, nhưng mà hồi lâu sau, nàng không nghe được hắn mở miệng nữa. Nàng rũ mắt xuống, kéo tay hắn, nghĩ rằng cố gắng dùng một tay kéo hắn dậy, nhưng Thập Nhất đột nhiên liền trở tay cầm lấy tay nàng, thì thào mở miệng:“Đệ không muốn tẩu chết đâu, Thất tẩu......”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.