Chuyện liên quan đếnTịch Nhan, Thập Nhất biết Hoàng Phủ Thanh Vũ luôn luôn có an bài của mình, bởi vậy nên không hỏi gì nhiều, lại nghe Hoàng Phủ Thanh Vũ nói:“Cũng có hai năm rồi các người không gặp nhau, nếu đệ ở nơi này vài ngày, chắc hẳn có thể nhìn thấy nàng.”
Thập Nhất dừng một chút, mới cười khẽ một tiếng, nói:“Không cần. Dù sao Thất tẩu hiện nay cũng không nhớ rõ đệ, chờ sau khi tẩu ấy trở về Bắc Mạc, sẽ không thiếu gì thời gian gặp mặt.”
“Ừ.” Hoàng Phủ Thanh Vũ lên tiếng, khẽ nhíu mày nhìn về phía hắn,“Vậy đệ tính đi ra chiến trường trước hay là muốn về kinh thànhtrước?”
Trong lòng Thập Nhất không biết vì sao đột nhiên do dự, hồi lâu sau mới thấp giọng nói:“Thất ca, đệmuốn về kinh thành trước một chuyến, sau đó mới đi đến quân doanh.”
Hoàng Phủ Thanh Vũ nghe vậy cũng chỉ mỉm cười:“Trong quân tuy đệ là đại nguyên soái, nhưng không phải bắt buộc đệ phải luôn có mặt, huống chi lúc trước chinh đông đệ đã vất vả rồi. Đệnên trở về nghỉ ngơi, nghỉ ngơi một thời gian cũng không phảilà không thể được.”
Thập Nhất lên tiếng, còn nói thêm vài câu, sau đó liền xoay người lên ngựa, phóng nhanh như bay. Hoàng Phủ Thanh Vũ nhìn bóng dáng hắn dần xa, lại nhớ tới nữ nhi xinh đẹp của phủ Hộ quốc công kia, nhịn không được mỉm cười.
Thập Nhất nhanh chóng trở vềBắc Mạc, mấy ngày liền bôn ba vất vả rốt cuộc cũng làm cho hắn cảm thấy có một chút mỏi mệt, nhưng khi vừa vào phủ, câu hỏi đầu tiên thốt ra cũng không khỏi làm cho bản thân mình cũng cảm thấy kinh ngạc:“Vương phi hồi phủ chưa?”
Phố Tần Minh lắc lắc đầu, nói:“Vương phi vẫn ở tại phủ Hộ quốc công, còn chưa trở về.”
Thập Nhất dừng một chút, không tiếp tục hỏi nữa, ngược lại nói:“Phân phó phòng bếp chuẩn bị cho ta vài món điểm tâm.”
Tần Minh vừa nghe liền biết hắn nhất định là muốn đến nghĩa trang Đông Giaotrước, vội lên tiếng, sau đó xoay người lui xuống chuẩn bị. Đây là thói quen cố địnhcủa hắn, mỗi nửa tháng nhất định đi đến đó một lần, thậm chí có đôi khi đi thường xuyên.
Lần này đi Tây Càng, hai mươi ngày qua hắn chưa tới thăm nàng, cũng may mộ bia của nàng vẫn sạch sẽ như trước.
Thập Nhất chậm rãi ngồi xuống ở trước mộ bia của Mẫu Đơn, bàn tay mơn trớn tên của nàng trên mộ bia lạnh lẽo kia, ánh mắt tràn ngập nỗi đau xót, khóe miệng lại nhếch lên:“Vũ nhi.”
Chậm rãi mở ra giỏ thức ăn, đem kia món điểm tâm đặt trên dàn tế. Mẫu Đơn lúc còn sinh tiền cũng không có món ăn yêu thích nào, bởi vậy mỗi lần đến thăm nàng, hắn chỉ có thể mang theo một hai món điểm tâm, cùng ăn với nàng. Hắn chậm rãi lấy một khối điểm tâm bỏ vào trong miệng, khẽ cười nói:“Vũ nhi, ta lại nhớ đến món đậu nàng làm rồi.”
Hắn dựa vào mộ bia của nàng ngồi xuống, điểm tâm chậm rãi hòa tan ở trong miệng, hắn vốn không thích ngọt. Hắn ngẩn người ra, nghiêng đầu nhìn về phía tên của nàng, trong lòng tràn ngập mỗi bi ai.
“Vũ nhi, lão Tứ đã bị giam vào thiên lao, Thất ca nói chỉ cần ta muốn, tùy thời đều có thể lấy tính mạng của hắn.”
“Đúng rồi, thì ra Thất tẩu vẫn còn chưa chết, Thất ca nói độc trên người tẩu ấy đã giải được rồi. Nói đến có lẽ nàng cũng không tin, thì rathuốc giải chính là bản thân Thất ca.”
“Thập Nhị cũng có người trong lòng rồi. Chỉ tiếc nàng ta là công chúa của Đại Sở, cũng không biết có thể có kết quảtốt hay không.”
“Cửu ca đã đi tìm Cửu tẩu, cùng con của huynh ấy rồi. A, ngay cả bản thân mình làm phụ thân mà cũng không biết được.”
“......”
Hắn tự nói rất nhiều, có liên quan hay không liên quan với nàng, toàn bộ đều nói cho nàng nghe. Mãi cho đến qua hồi lâu sau, khi sắc trời dần tối, tên của nàng trên mộ bia bắt đầu trở nên mơ hồ không rõ. Hắn vươn tay ra, lại vuốt ve từng nét chữ tên của nàng, sau đó chậm rãi hôn lên mộ bialạnh lẽo.
“Vũ nhi, nàng có trách ta không?”
***************************************************************************************
Sau giữa trưa, Linh Hi ngồi một mình trên bậc thang ở cửa sau của phủ Hộ quốc công, đầu dựa vào vách tường nhìn một đám trẻ conđang chơi xúc cúc trong con ngõ nhỏ, vốn là một chuyện nhàm chán thế nhưng nàng lại xemrất cao hứng phấn chấn, từ đầu đến cuối đều cười.
Cách đó không xa, Thúy Trúc cùng Hộ quốc công phu nhân mua đồ ăn trở về, Linh Hi liền đứng lên nghênh đón.
Bởi vì trong phủ mọi người đã bị phân phó ra ngoài hết, cho nên tất cả những việc lặt vặt cho đến cẩm y ngọc thực đều do chính mẫu thân động thủ, còn phụ thân lại đóng cổng chính, vài người còn sót lại trong phủ đều vào ra từ cửa sau, quả nhiên thảm cảnh từ trước tới nay chưa từng có.
“Mẫu thân, mua cái gì ăn vậy?” Linh Hi cười đi lật bó rau xanh ra. Hộ quốc công phu nhân đánh vào tay nàng một cái, thấp giọng trách mắng:“Sao lại có bộ dạng như một dã nha đầu thế này, có món ăn gì mà con còn chưa thấy qua, sao lại ngạc nhiên thành như vậy chứ?”
Linh Hirụt tay về, mỉm cười như cũ, bỗng nhiên nghe được tiếng thở dài của đám trẻ con mới vừa rồi còn đang đá cầu truyền đến, nàng ngẩng đầu nhìn sang, thì ra là bọn chúngđá cầu qua bên tường của một nhà không có ai ở. Linh Hi lập tức xung phong nhận việc tiến lên nói:“Để ta đi lấy cho các ngươi.”
Hộ quốc công phu nhân chỉ biết lắc đầu mỉm cười, mang theo Thúy Trúc hồi phủ.
Trong tiếng hoan hô của bọn nhỏ, Linh Hi bay qua tường cao vào trong sân, sau đó ném chiếc cầu ra bên ngoài, lại nhảy lên đầu tường, nhìn thấy bọn nhỏ lại tranh đoạt cầu đi xa, nhịn không được mỉm cười. Vừa muốn xuống dưới, nàng chợt nhìn thấy bên cạnh góc tường xuất hiện một người, trong lòng Linh Hi hoảng hốt, dưới chân bỗng bị trượt, sợ hãi kêu lên một tiếng liền ngã xuống đất!
Nhưng nàng bị người ta vững vàng tiếp vào trong khuỷu tay, không hề bị thương một chút nào. Linh Hi mở mắt ra, cuống quít giãy khỏi vòng tay ôm ấp của người đó, thối lui vài bước, có chút xấu hổ nhìn váy áo hỗn loạn của mình, gian nan nở nụ cười:“Thập Nhất gia.”
Thập Nhất ninh mi nhìn nàng, vừa muốn tiến lên hai bước nói chuyệnvới nàng, Linh Hi lại vội vàng thối lui vài bước, kéo dài khoảng cách giữa hai người giống như hai người xa lạ, mới cười lên:“Thập Nhất gia làm sao lại ở nơi này?”
Thập Nhất nhăn mặt nhíu mày càng chặt, lúc vừa định mở miệng nói, nàng lại đột nhiên “A” một tiếng, nhìn hắn xấu hổ cười cười:“Ta nhớta còn có việc, không quấy rầy Thập Nhất gia nữa.”
Dứt lời, nàng xoay người chạy vào trong phủ.
Thập Nhất nhanh chóng tiến lên, cản đường của nàng, giữ chặt cánh tay của nàng, trầm giọng nói:“Nàng đang làm cái quỷ gì vậy?”
Ngoài ý muốn, nàng chỉ rũ mắt xuống, bộ dáng cúi đầu ủ rũ, không giãy dụa, cũng không tranh cãi ầm ĩ. Hồi lâu sau, mới nhẹ giọng nói:“Ta chỉ muốn đứng lên, chuyện của Thập Nhất gia không quan hệ tới ta, ta không nên hỏi đến.”