Cả một đêm, Linh Hi trắng đêm không ngủ, nằm ở trên giường, nỗi bi thương trong lòng không ngừng dâng lên.
Hắn nói vì Mẫu Đơn, ta vốn nên giết nàng.
Không ngờ hắn hận nàng đến như thế.
Cho nên, tình trạng hiện nay như vậy, được xem là sự trả thù của hắn sao? Tại sao có lúc như gần như xa, sau khi chút ái muội không rõ ràng trôi qua, sau nàng đã không thể tự kềm chế được, hắn còn quyết tuyệt như vậy, muốn phân rõ ranh giới với nàng?
Trước nay không hề có tuyệt vọng, tất cả cảm xúc không mãnh liệt, chỉ là sự nhạt nhẽo từ trong đáy lòng trào dâng. Nhưng dù không quá quan trọng như vậy, nàng vẫn không thể ngăn chặn được sự đau đớn.
Sang hôm sau, Linh Hi thức dậy rất sớm, mạnh mẽ ép buộc chính mình quên đi những ý tưởng lung tung, ở trong vườn luyện một bộ kiếm pháp, lúc nàng nghỉ ngơi bỗng dưng nhìn thấy một thân ảnh đi ngang qua hoa viên. Linh Hi ngẩn ra, sau đó ném kiếm, đi lên phía trước.
Nàng kia đi đường rất chậm, có lẽ là vì đang có mang, đi đứng cũng không tiện. Nàng không nhìn thấy khuôn mặt của nàng ta, nhưng chỉ riêng bóng dáng, tư thái đi đường đã đủ để rung động lòng người. Linh Hi run sợ hồi lâu, cơ hồ thất thần -- nữ tử có bóng dáng như vậy sẽ có dung mạo khuynh thành như thế nào đây?
Cho đến khi nàng ta đi đến hành lang gấp khúc trong hoa viên, Linh Hi nhịn không được cũng bước trên hành lang bên kia, song song với nàng ta, cách nhau là vườn hoa, nhìn sườn mặt của nàng ta không hề chớp mắt, nhưng lại không nhìn thấy rõ ràng.
Rốt cuộc, nàng kia dường như nhận thấy được nàng bèn dừng chân lại, quay đầu sang nhìn nàng.
Trong nháy mắt khi Linh Hi đang nhìn thấy dung mạo của nàng ta, cơ hồ lập tức ngừng thở!
Trên đời, không ngờ lại thực sự có nữ tử xinh đẹp đến như thế? Nàng không che giấu được rung động trong lòng, trong lúc nhất thời cảm thấy rất choáng váng. Tịch Nhan lại đi lên phía trước thêm hai bước, nàng cũng mờ mịt đi theo nàng ta đi hai bước ra ngoài, cho đến khi Tịch Nhan dừng chân lại, ném qua một câu “Cô là ai” Lúc này, Linh Hi mới phục hồi tinh thần lại một cách khó khăn.
Nàng nhìn đối diện nữ tử với dung mạo xinh đẹp tuyệt thế thiếu chút nữa không biết mình nên làm cái gì bây giờ! Uớc chừng nửa đời người đã trôi qua, nàng mới rốt cuộc mới tự nói với bản thân nhấc chân bước qua hoa viên ngăn cách ở giữa, đi đến trước mặt Tịch Nhan, nhưng lại không dám nhìn nàng ta, chỉ cố gắng làm ra vẻ như đang bình tĩnh, khẽ cúi thấp thân mình: “Tham kiến Thất tẩu.”
“Cô chính là Thập Nhất vương phi sao?”
Tiếng cười khẽ của nàng ta truyền vào tai Linh Hi, trong lòng Linh Hi lại thêm chấn động, nàng đứng thẳng người, mỉm cười: “Thất tẩu quả thật rất tinh mắt.”
Trước mặt nữ tử tuyệt mỹ đang nhướng mày giương giương tự đắc không che giấu kia, Linh Hi lại cảm thấy một trận hít thở không thông: “Cô có vẻ như có việc muốn nói với ta?”
Sau khi Linh Hi trấn tĩnh lại, nàng lấy lại tinh thần, khẽ lắc đầu, gian nan nở nụ cười: “Không có. Chỉ là xưa nay thường xuyên nghe Thập Nhất gia nhắc tới Thất tẩu, muội muốn tận mắt nhìn thấy phong thái của Thất tẩu, cho nên mới một đường đi theo tẩu tẩu. Hôm nay nhìn thấy, quả nhiên không phụ với danh xưng thiên hạ đệ nhất mỹ nhân.”
Sắc mặt của nữ tử trước mặt nàng trong nháy mắt liền trở nên trầm xuống, bởi vì tất cả sự chú ý của Linh Hi đều đặt ở trên người nàng ta, cho nên một biến hóa rất nhỏ như vậy, nàng cũng không nhận thấy được, lại nghe thanh âm có chút nhạt nhẽo của nàng ta truyền đến: “Cái gì mà thiên hạ đệ nhất mỹ nhân chứ, thiên hạ có nhiều nữ tử như vậy, ai có thể gặp tất cả đây? Đều là người ngoài nghe nhầm đồn bậy thôi.”
Như thế nào không phải là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân? Trong lòng Linh Hi bỗng nhiên cười khổ. Nữ tử như vậy, nếu không đảm đương nổi nổi danh xưng thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, vậy nữ tử có dung mạo như nàng không thể gọi là xinh đẹp, làm sao nàng còn có thể diện đi gặp thế nhân đây? Cũng khó trách, khó trách hắn, mặc dù đối với Mẫu Đơn dụng tình sâu như vậy vẫn bị động tâm. Đối mặt với nữ tử như vậy, loại nam tử nào mới có thể không động tâm?
Linh Hi hạ mắt xuống, ý cười nơi khóe miệng có chút buồn bã: “Không đâu, Thất tẩu rất đẹp, thật sự rất đẹp.”
Ngoại trừ câu này, nàng rốt cuộc không nói được lời nào khác, trong lòng ngoại trừ khiếp sợ, còn lại chỉ là tràn đầy bi thương. Cuối cùng nàng cũng chỉ có thể nhanh chóng cáo biệt nữ tử tuyệt mỹ trước mặt, xoay người rời đi.
Tịch Nhan đột nhiên gặp gỡ nàng, lại có phiên đối thoại này, trong lòng vốn kỳ quái không thôi, chẳng qua hiện nay nàng một lòng một dạ đều đặt vào căn bệnh của Hoàng Phủ Thanh Vũ, bởi vậy vẫn không nghĩ nhiều, tiếp tục hướng về phía thư phòng của Hoàng Phủ Thanh Vũ.
Cả một buổi sáng, tinh thần Linh Hi luôn ở trong trạng thái hoảng hốt, ngọ thiện cũng không dùng, chỉ ủ rũ ngồi ở trên thềm đá trước phòng mình, ôm tay ôm đầu gối, đem cằm gác trên đó, trong đầu giống như có hàng ngàn hàng vạn chữ lướt qua, lại giống như trống rỗng.
Có nha hoàn lại hỏi nàng có muốn ăn chút gì hay không, nàng cũng giống như không nghe thấy. Nha hoàn kia nhanh chóng lui xuống, trong vườn lại chỉ còn một mình nàng.
Rõ ràng khu vườn đầy màu sắc xuân rực rỡ, thế nhưng ở trong mắt nàng lại là một mảnh hoang vu.
Có lẽ, nàng căn bản không nên tiếp tục ở nơi này.
Ý niệm này nổi lên trong đầu và kéo dài thật lâu, nàng rốt cuộc cũng đứng lên, đi tới biệt viện của Hoàng Phủ Thanh Vũ.
Rất buồn cười là khi nàng thật vất vả mới quyết định, thế nhưng lại không thể nói với ai, chỉ có thể đi nói với đương kim hoàng đế, đó là người duy nhất còn có thể nghe nàng nói chuyện.
Nhưng vừa mới đi đến cửa viện của Hoàng Phủ Thanh Vũ, thân mình Linh Hi liền bỗng dưng cứng lại, sau đó nhanh chóng chợt lóe, trốn sau một gốc cây to.
Chậm rãi ló đầu ra, nàng mới phản ứng được mình vừa nhìn thấy cái gì.
Trên bậc thang trước cửa phòng của Hoàng Phủ Thanh Vũ, Thập Nhất một thân khôi giáp sóng vai ngồi cùng Tịch Nhan, không biết cả hai đang nói chuyện gì. Vẻ mặt Tịch Nhan đều rất bình thản thư thái, bộ dáng khẽ mỉm cười giống như nói hạnh phúc cùng thỏa mãn không nên lời. Mà Thập Nhất cũng đang mỉm cười, chính là trong nụ cười lại mang theo một chút chua sót, sự chua sót rất mỏng manh, nếu không phải lúc nào nàng cũng đem dung mạo của hắn để ở trong lòng, chỉ sợ cũng nhìn không ra.
Linh Hi chậm rãi lùi về sau, nàng không dám nhìn tiếp nữa!
Mặc dù có chua sót, nhưng hắn vẫn cười ! Linh Hi dĩ nhiên không nhớ nổi mình bao lâu rồi chưa từng nhìn thấy hắn nở nụ cười, ở trước mặt nàng, sắc mặt hắn luôn lạnh lẽo làm cho người ta trở nên nhút nhát, là do nàng cố ý không để ý tới, cố ý không nghĩ tới, thậm chí ngay cả trong lòng mình đau cũng cố ý che giấu.
Nhưng khi đau đến không thể đau nữa, nàng phải che giấu như thế nào đây?
Sau đó, Lâm Lạc Tuyết đến đúng lúc ngắt ngang câu chuyện của Thập Nhất cùng Tịch Nhan. Lại sau nữa, ngay tại nơi này Hoàng Phủ Thanh Vũ ban ý chỉ tuyên bố phế, hơn nữa sai người đem Lâm Lạc Tuyết đưa về kinh thành. Thập Nhất cũng đại khái đoán được sự tình trong đó, tự mình lựa chọn người đưa Lâm Lạc Tuyết hồi kinh, sau khi nhìn đoàn người ra đi mới chuẩn bị trở về quân doanh.
Đi vào chuồng ngựa, hắn vốn muốn tự mình chăm sóc con ngựa Thất Thanh Thông của mình, nhưng bỗng dưng phát hiện, bên cạnh Thanh Thông, vốn là Thuyên Phi Yến đã không thấy tung tích nữa.
Thập Nhất bỗng dưng nhíu nhíu mày, gọi người chăm sóc ngựa lại đây: “Phi Yến đâu?”
“Bẩm Thập Nhất gia, Phi Yến...... Bị Thập Nhất Vương phi cưỡi rồi, nô tài không biết Vương phi muốn đi nơi nào, cũng khuyên qua, nhưng hốc mắt Vương phi ửng hồng, nô tài làm sao cũng không khuyên được.”
Bàn tay Thập Nhất vỗ về đầu Thanh Thông bỗng dưng cứng đờ, đột nhiên gắt gao nắm chặt lại, bườm Thanh Thông bị nắm đau, dưới bàn tay hắn rống to lên.
Hồi lâu sau, hắn mới nhớ tới việc buông tay, có chút hoảng hốt nhìn yên ngựa trước mặt, nở nụ cười: “Đi rồi, cũng tốt.”