Linh Hi thấy vẻ mặt hắn có chút đông cứng lại, nàng dừng một chút mới nói tiếp: “Nhưng hiện nay chàng cũng đã gần hai mươi tư rồi, chẳng lẽ còn chưa muốn làm cha sao?”
Thập Nhất quay người, đưa lưng về phía nàng, chậm rãi nhắm hai mắt lại nói: “Đã khuya rồi, ngủ đi.”
Linh Hi không hề động đậy, chỉ mở to mắt nhìn đỉnh màn che, hồi lâu sau, không biết hắn đến tột cùng đã ngủ hay chưa ngủ, nàng lại cúi đầu mở miệng: “Ta chỉ muốn cho chàng vui vẻ một chút thôi, có lẽ khi có con rồi, chàng sẽ vui vẻ hơn so với bây giờ.”
Hắn vẫn nằm yên không nhúc nhích, cũng không đáp lại, có lẽ hắn thật sự đang ngủ. Linh Hi vốn cũng không mong đợi hắn sẽ nghe được, khóe miệng gợi lên một nụ cười thản nhiên, liền xoay người đưa lưng về phía hắn, nhắm hai mắt lại.
Sáng sớm hôm sau, lúc Linh Hi mơ mơ màng màng tỉnh lại, Thập Nhất đã thức dậy đi từ khi nào. Trong lòng Linh Hi bất giác trở nên lạnh lẽo, chậm rãi ngồi dậy, run rẩy một lát, đột nhiên để chân trần bước xuống giường, đi đến bàn trang điểm, mở ngăn kéo nho nhỏ, lấy ra một túi giấy.
Trong túi giấy là viên kẹo lần trước hắn cho nàng.
Nàng vẫn không nỡ ăn, chỉ sợ ăn xong rồi, sau này sẽ không có nữa, bởi vậy thời gian qua lâu như vậy, nàng cũng chỉ mới ăn có ba viên thôi.
Nhưng mà giờ phút này, nàng lại nhịn không được lấy ra một viên, bỏ vào trong miệng, chậm rãi trở về chỗ cũ với ngọt vị tràn ngập trong miệng.
Tiếp đó, hắn sẽ làm người ta nghiện sự ôn nhu của hắn.
***************************************************************************************
Gần đây trong triều cũng không nhiều việc lắm, thời gian lâm triều chỉ cần nửa canh giờ đã xong. Thập Nhất, Hoàng Phủ Thanh Thần cùng Thập Nhị đi ra đại điện, vừa muốn đi đến Hàn Lâm Viện, Tống Văn Viễn đột nhiên đuổi theo: “Thập Nhất gia, Hoàng Thượng mời ngài dời bước đến ngự thư phòng nói chuyện.”
Vài người đồng thời dừng lại, Thập Nhị nhịn không được tò mò hỏi: “Chuyện gì? Vì sao chỉ kêu Thập Nhất ca đi?”
Tống Văn Viễn ha ha cười: “Thập Nhị gia, ngài làm khó nô tài rồi, nô tài làm sao trả lời câu hỏi này được?”
Thập Nhất vỗ vai Thập Nhị nói: “Được rồi, đệ cùng Cửu ca hãy đi trước, có thể là trong quân có chuyện gì, ta đi rồi sẽ về ngay.”
Theo Tống Văn Viễn đến ngự thư phòng, vừa bước vào phòng, Thập Nhất kinh ngạc phát hiện Hoàng Phủ Thanh Vũ không xem tấu chương, mà đang ngồi ở chỗ kia thản nhiên thưởng thức trà, nhìn thấy hắn đến, liền cười nói: “Lại đây ngồi đi.”
Thập Nhất lập tức liền cảm thấy có cái gì đó không đúng, có chút do dự tiến lên, ngồi xuống: “Thất ca, làm sao vậy?”
Hoàng Phủ Thanh Vũ lắc lắc đầu, tự tay châm chén trà ngon mới pha cho hắn: “Nếm thử xem.”
Tâm thần Thập Nhất có chút không yên, nhấp một ngụm trà, lại nhìn về phía hắn.
Hoàng Phủ Thanh Vũ cười nhẹ: “Đây là trà do Tây Càng tiến cống, tên là Thiên Hồng Nhất Quật, cảm thấy thế nào?”
Thập Nhất càng cảm thấy bất an hơn, thả chén trà lại trên bàn: “Thất ca, huynh biết đệ không hiểu về trà mà.”
“Thất tẩu của đệ cũng không hiểu về trà.” Hoàng Phủ Thanh Vũ khẽ cười một tiếng nói, ngón tay thon dài khẽ chuyển động dọc theo miệng chén trà, “Nhưng nàng rất thích trà này.”
Trong đầu Thập Nhất nhất thời vang lên một tiếng “Ông”, ngẩng đầu lên nhìn về phía hắn, sắc mặt tức thì trở nên không tốt lắm: “Thất ca......”
Hoàng Phủ Thanh Vũ cũng không nói nữa, Thập Nhất bỗng dưng có chút hoảng hốt: “Thất ca, không phải huynh hiểu lầm cái gì chứ?”
Hắn nhớ đêm qua ở trong phủ Hoàng Phủ Thanh Thần, những lời Linh Hi nói với hắn có liên quan đến Tịch Nhan ở trong hoa viên, có lẽ đã bị người nào nghe được, sau đó lọt vào tai Hoàng Phủ Thanh Vũ rồi sao?
“Thập Nhất.” Hoàng Phủ Thanh Vũ cúi đầu thở dài, nói, “Có lẽ có một số việc do kẻ làm Thất ca này xem nhẹ rồi.”
“Thất ca!” Thập Nhất lập tức đứng lên, “Đệ đối với Thất tẩu không có bất cứ ý tưởng không an phận nào cả.”
Hoàng Phủ Thanh Vũ lại thản nhiên nhìn về phía hắn: “Vì sao không nói cho ta biết? Nếu ta sớm biết ý nghĩ trong lòng đệ, đệ có biết, những chuyện có liên quan đến nàng, ta có thể cho người khác đi làm, ít nhất sẽ không làm cho đệ khó xử.”
“Thất ca.” Sắc mặt Thập Nhất trắng bệch, âm thầm nắm chặt bàn tay, không thể đáp trả tiếng nào.
Hoàng Phủ Thanh Vũ cười khổ, rũ mắt xuống: “Bây giờ, đột nhiên để cho ta biết ta đã thương tổn đến huynh đệ ta coi trọng nhất, đệ bảo ta làm sao mà chịu nổi đây?”
Giống như bị người ta châm lửa đốt hai bàn tay mình, Thập Nhất cảm thấy trên mặt nóng bừng, nhưng mà sắc mặt lại càng thêm trắng bệch, đứng ở nơi đó, một chữ cũng nói không được.
Hoàng Phủ Thanh Vũ chậm rãi đứng dậy: “Ta cũng không có ý trách đệ, chỉ cảm thấy ta không đủ tư cách làm một huynh trưởng. Trong khoảng thời gian này, phiến không cần ngày ngày đến đây yết kiến, ta nghĩ ta cần thời gian ngẫm lại.”
Thập Nhất cảm thấy vô cùng hoảng hốt, khí lực toàn thân giống như bị rút cạn, cả người giống như lơ lửng giữa không trung, không tìm thấy một chút phương hướng.
Hoàng Phủ Thanh Vũ chậm rãi đi ra khỏi ngự thư phòng, chỉ để lại một mình hắn đứng ở nơi đó, bàng hoàng mà lại mê man. Có gì đó phát sinh, tựa hồ là sự xúc động trong đáy lòng hắn, nhưng vốn không nên như thế!
Trong đầu hắn chưa từng hỗn loạn như thế này bao giờ, tất cả suy nghĩ giống như đều tập trung lại cùng một chỗ, ép người ta không thở nổi.
“Thanh Dung!”
Khi hắn một mình bước đi trên con đường dẫn ra khỏi cung, phía sau bỗng dưng truyền đến tiếng gọi quen thuộc. Thập Nhất dừng chân lại, gian nan quay đầu nhìn về phía nữ tử vừa cười vừa đuổi theo mình, ánh mắt lại trống rỗng dọa người.
Linh Hi vừa mới cáo biệt với Bất Ly, cố ý đi vòng qua Hàn Lâm Viện một chuyến, Thập Nhị lại nói cho nàng biết Thập Nhất không có ở nơi đó. Nàng vốn tưởng rằng hắn đã xuất cung rồi, không ngờ lại vừa vặn gặp được hắn ở trong này. Nhưng sắc mặt hắn lại dọa nàng sợ, tim đập mạnh và loạn nhịp một lát, nhịn không được tới gần hắn hai bước, nâng tay xoa khuôn mặt hắn: “Thanh Dung, chàng làm sao vậy? Không thoải mái sao?”
Hắn nhìn nàng, vẻ mặt vẫn mê man như cũ, giống như nàng không tồn tại trước mắt hắn.
“Thanh Dung......” Linh Hi có chút bối rối, “Chàng đừng làm ta sợ, rốt cuộc chàng làm sao vậy?”
Lúc nàng thiếu chút nữa gấp đến độ khóc lên, vẻ mặt Thập Nhất rốt cuộc cũng có một chút biến hóa, lại nhìn nàng hồi lâu, giống như vừa mới nhận ra nàng, sau đó, thản nhiên lắc lắc đầu: “Không có việc gì.”