Hôm sau, sau khi Linh Hi tiễn Thập Nhất vào triều, vừa mới dùng xong bữa sáng nàng đột nhiên lại nhận được ý chỉ từ trong cung truyền đến, nói là trong cung đã mời một gánh hát rất nổi danh, Tịch Nhan mời nàng vào cung xem diễn.
Linh Hi nhịn không được cảm thấy buồn cười. Xem ra không có Hoàng Phủ Thanh Vũ làm bạn, vị thất tẩu Tịch Nhan này quả nhiên buồn chán đến chết, bình thường hưng phấn sẽ bày tiệc rượu nho nhỏ, như đêm qua mới vừa tụ tậprồi, hôm nay lại mời tới gánh hát nữa chứ.
Nhưng tuy nói như thế, Linh Hi vẫn sửa soạn một chút, sau đó đi vào cung.
Quả nhiên, trong Sướng Âm các giờ phút này hát xướng vô cùng náo nhiệt, nhưng trên khán đài không có ai ngoài Tịch Nhan, còn lại chỉ có các cung nữ, tất cả xem diễn say sưa.
Linh Hi tiến lên hành lễ, Tịch Nhan lập tức kéo nàng ngồi ở bên cạnh mình, lại sai người trình danh mục vở diễn để Linh Hi chọn vở diễn.
Linh Hi tiếp nhận danh mục vở diễn nhìn nhìn, thành thành thật thật chọn ra hai vở, còn không quên hỏi ý kiến Tịch Nhan: “Thất tẩu cảm thấy thế nào?”
Tịch Nhan nhìn cũng liếc mắt không một cái, kéo tay nàng, cười nói: “Ngày hôm qua, cùng Thập Nhất vui vẻ chứ?”
Linh Hi có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn là gật gật đầu.
“Vậy là tốt rồi.” Tịch Nhan cười nói, “Tính tình của Thập Nhất muội cũng không phải không biết, nếu có chuyện gì xảy ra, muội đừng so đo với hắn nhé.”
“Muội biết rồi.” Linh Hi cười cười, “Để cho Thất tẩu phải quan tâm, là lỗi của muội.”
Tịch Nhan yên tâm gật gật đầu: “Ta biết muội là cô nươngtốt, sẽ không làm cho Thập Nhất khó xử.”
Mà lúc này trong Ngự thư phòng chỉ có một mình Thập Nhất ở bên trong bận rộn. Hoàng Phủ Thanh Vũ bởi vì đêm qua nghỉ ngơi không tốt nên Thập Nhất liền khuyên hắn đi vào Noãn các trước nghỉ ngơi một lát, còn Thập Nhất ở trong này sắp xếp lại những tấu chương chưa phê duyệt, thay Hoàng Phủ Thanh Vũ xử lý những tấu chương trong phạm vi quyền hạn của mình.
Thập Nhất xử lý xong được một nửa đống tấu chương, cửa Ngự thư phòng đột nhiên bị gõ vang, người tới có vẻ như vô cùng lo lắng, nhưng không đợi Thập Nhất lên tiếng cũng đã tự tiện đẩy cửa xông vào.
Thập Nhất vừa muốn phát tác, đã nhìn thấy người vừa đến là một cung nữ với vẻ mặt tràn đầy nước mắt lo lắng vạn phần, nhất thời hơi kinh hãi: “Xảy ra chuyện gì?”
Cung nữ kia nhìn thấy hắn, đầu tiên là lo sợ không yên, sau đó cũng bất chấp quy củ, vội vàng nói: “Thập Nhất gia, xin hỏi Hoàng Thượng ở đâu rồi? Hoàng hậu nương nương không biết vì sao đột nhiên hôn mê bất tỉnh, bộ dáng --”
“Cái gì?” Tấu chương trong tay Thập Nhất nhất thời rơi xuống vung vãi khắp nơi, lập tức tiến lên bắt lấy cổ tay cung nữ kia, “Ngươi nói hoàng hậu nương nương làm sao?”
“Hoàng hậu nương nương, giống như sắp chết --”
Chữ “chết” vừa mới thốt ra một nửa, Thập Nhất đã đẩy mạnh nàng ta ra, nhanh chóng đi ra cửa, đi vào Noãn cácbên cạnh, đẩy cừa ra lại thấy chỉ có hai cung nữ ở bên trong!
“Hoàng Thượng đâu?” Thập Nhất gấp đến độ sắc mặt đều thay đổi.
Hai cái cung nữ sợ sệt, cả hai đều lắc lắc đầu.
Thập Nhất cảm thấy vô cùng sốt ruột, nhanh chóng nói: “Hai người các ngươi nhanh chóng tìm người đi tìm Hoàng Thượng, nói cho ngài đi đến chỗ của hoàng hậu nương nương!”
Thập Nhất nói xong, xoay người liền ra Ngự thư phòng, cơ hồ không ngừng lại dù chỉ một chút, đi thẳng một đường đến Dực Khôn cung, không để ý thị vệ thái giám ngăn cản, mạnh mẽ xâm nhập vào trong cung.
“Hoàng hậu nương nương đâu?”
Bên trong chính điện đang có vài cung nữ quét tước, nhìn thấy hắn, tất cả đều lộ vẻ mặt kinh ngạc.
“Ta hỏi các ngươi hoàng hậu nương nương ở nơi nào?” Thập Nhất hét to một tiếng, gân xanh trên trán nổi lên, gấp đến độ đầu đầy mồ hôi.
Rốt cuộc cũng có một cung nữ phục hồi tinh thần lại, nơm nớp lo sợ nói: “Bẩm Thập Nhất gia, hoàng hậu nương nương...... Không ở Dực Khôn cung.”
Thập Nhất hơi kinh hãi: “Vậy người ở nơi nào?”
“Hoàng hậu nương nương sáng sớm đã đi Sướng Âm các nghe diễn ......”
Thập Nhất bỗng nhiên giật mình, một chốc sau, trong đầu đột nhiên lóe lên, chỉ một thoáng, thân mình khẽ chấn động, sau khi phục hồi tinh thần lại, hắn nhanh chóng rời khỏi nơi này một cách nhanh nhất, nhưng đột nhiên nghe bên ngoài vang lên tiếng thông truyền: “Hoàng Thượng giá lâm, hoàng hậu nương nương giá lâm --”
Thập Nhất cảm thấy trong đầu ầm ầm một tiếng, ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu lúc nãy giờ phút này rốt cuộc đã hoàn toàn hiện ra trớc mắt, chặt chẽ chiếm cứ đầu óc -- hắn bị người ta hãm hại!
Thâm nhập hậu cung, hơn nữa thâm nhập vào tẩm cungcủa phi tần, mặc kệ là ai, đều là tử tội!
Quả nhiên, khi Hoàng Phủ Thanh Vũ cùng Tịch Nhan xuất hiện ở cửa, Tịch Nhan mang vẻ mặt kinh ngạc nhìn hắn, còn Hoàng Phủ Thanh Vũ tim đập mạnh và loạn nhịp, sắc mặt nhất thời âm trầm xuống.
Thập Nhất cơ hồ không thể nói nên lời, nhất là, khi khuôn mặt Linh Hi kinh ngạc vạn phần xuất hiện ở phía sau Hoàng Phủ Thanh Vũ cùng Tịch Nhan, trong lòng hắn lại xuất hiện một nỗi lo sợ không yên!
Hắn một mình, đối mặt với ánh mắt mọi người trong điện, nhưng chỉ nhìn thấy đôi mắt dường như mê man củaLinh Hi, lại giống như ánh mắttuyệt vọng, khắc thật sâu vào đấu óc hắn, không thể xóa nhòa được.
**********************************************************************************************
Ban đêm, trăng thanh sao sáng, bên ngoài Thừa Kiền cung, có thể nhìn thấy được một thân ảnh đơn độc quỳ trên mặt đất bạc, nhưng những cung nữ thái giám tới tới lui lui không một ai dám liếc nhìn nàng.
Linh Hi thẳng lưng quỳ gối nơi đó, nàng đã quỳ nguyên một buổi chiều, quỳ đến khi mọi người muốn xem trò hay cũng đều mất đi hứng thú, quỳ đến khi các cung nữ thái giám đều đã làm xong chuyện của mình và trở về nghỉ ngơi, mà nàng vẫn còn quỳ gối nơi đó, đối mặt với vẻ mặt không chút thay đổi của thị vệ.
Bên trong Thừa Kiền cung, rốt cuộc cảm thấy sự tình có gì đó không đúng Tịch Nhan nắm chặt vạt áo trước ngực Hoàng Phủ Thanh Vũ: “Có phải mưu kếcủa chàng hay không? Chàng sẽ không vì muốn thắng ta, lập nên thiên la địa võng lớn như vậy để chỉnh Thập Nhất chứ?”
Hoàng Phủ Thanh Vũ chỉ cười nhẹ: “Nhan Nhan, nàng đừng quên điều kiện tiên quyết chúng ta đánh cuộc là Linh Hi trở về thăm cha mẹ, đi không trở về. Nếu đã muốn đánh cuộc, ta muốn cho điều kiện tiên quyết này thành lập trước đã.”
Tịch Nhan thiếu chút nữa la toáng lên: “Cho nên chàng liền dựa vào việc Linh Hi nghĩ Thập Nhất có hảo cảm với ta, thiết kế nên một tuồng kịchnhư vậy, làm cho nàng thương tâm sao?”
Hoàng Phủ Thanh Vũ từ chối cho ý kiến.
Tịch Nhan bỗng dưng cảm thấy bất an: “Thất lang, không cần như vậy, Linh Hi đến bây giờ vẫn còn quỳ gối bên ngoài, chúng ta không đánh cuộc nữa được không?”
Hoàng Phủ Thanh Vũ chỉ nhìn nàng, mỉm cười: “Nhan Nhan, dù chúng ta có đánh hay không đánh cuộc, Thập Nhất cũng phải vượt qua cửa này, tựa như lúc trước hắn phải vượt qua cửa của Mẫu Đơn để chấp nhận Linh Hi. Nay, chỉ có tự bản thân hắn mới có thể vượt qua được, về sau, mới có thể không còn phiền toái nữa.”