Đến tháng mười hai, trong kinh thành có tuyết lớn, trời đất giống như chìm vào một mảng trắng xóa.
Trên người Thập Nhất khoác chiếc áo choàng, từ trong hoàng cung đi ra, thấy sắc trời còn sớm, liền không cưỡi ngựa mà thả bộ về phủ.
Hiện giờ không còn ai đang đợi chờ hắn về nữa, thật sự hắn không biết mình trở về sớm như vậy là muốn làm cái gì.
Đi trên đường lớn, bởi vì sắp tới cuối năm, nhà nhà đều vô cùng náo nhiệt. Thập Nhất hít vào một hơithật sâu, cảm thấy khí lạnh thấu xương xâm nhập vào tận phế phủ.
Hắn đột nhiên nhìn thấy phía trước có vài con khoái mã, vô cùng thu hút đang phóng nhanh trên đường
Đợi đến khi những con ngựa đó đến gần, khi Thập Nhất nhìn thấy rõ ràng một thân ảnh trong số đó, hắn bỗng dưng nhíu mày thật chặt.
Khi nhìn thấy hắn, người cưỡi ngựa tựa hồ còn chần chờ một lát, rồi ghìm cương ngựa lại, gọi một tiếng: “Thập Nhất ca.”
Những người còn lại đều là con cháu hoàng thất, cũng dừng ngựa lại, hành lễ với Thập Nhất: “Xin thỉnh an Thập Nhất gia!”
“Không cần đa lễ.” Thập Nhất thản nhiên nói, liếc mắt nhìn Thập Nhị một cái.
Thập Nhị lại do dự một lát, xoay người xuống ngựa, rồi nóivới mấy người kia: “Các ngươi đi trước đi, ta cùng với Thập Nhất ca nói chuyện một lát đã.”
Mấy tháng qua, quan hệ giữa Thập Nhị với hắn và vài huynh đệ khác đều rất căng thẳng, hoặc là không gặp nhau, cho dù gặp nhau gian cũng không có gì để nói, mặc dù từ nhỏ Thập Nhất thân với hắn nhất cũng không ngoại lệ.
Hai người đi vào Như Ý quán, bà chủ lập tức tiến lên đón tiếp, chuẩn bị nhã gian cho hai người, lại hỏi Thập Nhị muốn xem ca múa hay không. Thập Nhị cười tươi với bà ta, vừa muốn đáp ứng, bỗng dưng nhận được ánh mắt thoáng nhìn qua của Thập Nhất, nhất thời thu lại nụ cười, khoát tay: “Không cần, ngươi đi xuống đi.”
“Đệ thường xuyên cùng mấy người kia ở cùng một chỗ sao?” Vừa ngồi xuống, Thập Nhất tự mình động thủ hâm nóng rượu, nhìn hắn thản nhiên nói.
“Ngẫu nhiên thôi.” Thập Nhị nhún nhún vai, “Dù sao đệ cũng nhàm chán, cùng nhau cưỡi ngựa, săn thú, uống rượu, cũng rất thú vị.”
Thập Nhất yên lặng uống xong một chén rượu, rồi thản nhiên nói: “Về sau ít giao du với bọn họ đi.”
Thập Nhị từ chối cho ý kiến, châm một chén rượucho hắn, bỗng nhiên nói: “Thập Nhất tẩu còn chưa trở về sao?”
Tay Thập Nhất cứng đờ, nắm chặt lại rồi buông ra.
“Tẩu ấy đã đi được bốn tháng rồi sao?” Thập Nhị thở dài nói, “Là vì chuyện của huynh cùng Thất tẩu nên tẩu ấy mới không trở lại sao?”
Thập Nhất lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn: “Đệ đừng nói bậy !”
“Sao đệ lại nói bậy ? Chẳng lẽ không đúng như vậy sao?”
“Không phải!” Thập Nhất rốt cuộc cũng không thể nhịn được nữa, bỗng dưng rống lên một tiếng.
Thập Nhị giật mình nhìn hắn, hồi lâu sau, cuối cùng mới nói: “Nếu không phải, vậy vì sao huynh không đi đón tẩu ấy trở về, lại một mình ở đây rầu rĩ không vui?”
Thập Nhất nhíu mày, cũng không nói gì.
Thập Nhị dừng một chút, lại cẩn thận nói: “Hay là bởi vì chuyện của Hộ quốc công sao?”
“Được rồi, đừng nói nữa.” Thập Nhất phiền chán chống tay dựa trán, rót một ly rồi lại một ly, không ngừng uống rượu.
Thập Nhị nhìn thấy bộ dángcủa hắn, hừ một tiếng, quả nhiên cũng không hơn gì hắn, cũng mượn rượu giải sầu, la cà nơi quán rượu.
Đợi đến khi hai người rời Như Ý quán, Thập Nhị đã say chuếnh choáng, còn Thập Nhất vẫn rất thanh tỉnh, ra cửa, hít sâu một hơi, kéo Thập Nhị lại: “Đi thôi.”
Hai người vừa mới đi được vài bước, bỗng dưng nhìn thấy phía trước có một tiểu đội thị vệ đến đây, áp giải một nam tử cả người đầy máu. Một vài thị vệ nhìn thấy hai người, vội vàng hành lễ: “Tham kiến Thập Nhất gia, Thập Nhị gia.”
Thập Nhất nhìn tình hìnhnày, nhịn không được nhíu mi: “Sao lại thế này?”
Thống lĩnh thị vệ vội nói: “Đây là một kẻ đào phạm đã bị truy nã vài năm nay.”
Thập Nhị bỗng dưng cười nhạo một tiếng: “Vài năm? Vậy thì hắn có bản lãnh nhưng thật sự không nhỏ.”
Nam tử kia bỗng nhiên hung hăng trừng mắt nhìn Thập Nhất cùng Thập Nhị một cái, nhưng lập tức bị thị vệ bên cạnh hung hăng đánh một tát.
Thập Nhất nhíu mi, để cho thị vệ kia mang hắn nhanh chóng rời khỏi đây.
Phía sau còn lại vài thị vệbị thương, còn có một người tựa hồ bị trọng thương, nằm ở trên cáng hôn mê bất tỉnh.
Thập Nhất nhìn thoáng qua trên người thị vệkia, bỗng dưng dừng tầm mắt lại, trên mặt không biết vì sao tràn ngập khiếp sợ.
“Thập Nhất ca, làm sao vậy?” Thập Nhị dựa vào bờ vai của hắn, nghi hoặc nói.
Thập Nhất lại đột nhiên giãy mạnh khỏi hắn, tiến đến bên cạnh thị vệkia. Người bên ngoài không biết hắn muốn làm gì, chỉ phải dừng chân lại, nhìn Thập Nhất chậm rãi vạch quần áo trên ngườithị vệ ra, nhìn về phía miệng vết thương trên bụng củahắn, chỉ một thoáng, ánh mắt sắc bén đông thành băng!
“Tên phạm nhân này có thân phậngì?” Thanh âm Thập Nhất chỉ một thoáng lạnh xuống, nhìn về phía đào phạm cả người đầy máu.
Tim của thống lĩnh thị vệ đập mạnh và loạn nhịp một lát, mới nói: “Là trợ thủ đắc lực của phản tặc Hoàng Phủ Thanh Hựu, từ sau khi Hoàng Phủ Thanh Hựu đền tội, người này đã chạy thoát ra ngoài, hại vài mạng người. Kiếm pháp của hắn độc đáo, mỗi chiêu đều nhắm vào tử huyệt của người khác, nô tài cũng phái mất nhiều sức lực mới bắt được hắn.”
“Người của lão Tứ sao?” Thập Nhị bỗng dưng kinh hô một tiếng, nhìn về phía Thập Nhất, “Thập Nhất ca, làm sao vậy?”
Thập Nhất đột nhiên ngẩng đầu: “Đưa hắn đưa đi đến Hình bộ, chờ ta tự mình xử lý.”
Một đám thị vệ đầu tiên là ngẩn ra, sau đó nhanh chóng lên tiếng đáp ứng, nhanh chân rời đi.
Thập Nhất đứng ở nơi đó, cảm thấy không khí bốn phía đều đọng lại, ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn.
Thập Nhị lo lắng lo lắng nhìn hắn: “Thập Nhất ca, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”
Hồi lâu sau, Thập Nhất mới nhìn theo hướng đám thị vệ kia biến mất, thấp giọng lẩm bẩm nói: “Là tên đó đã giết Mẫu Đơn, ta nhận ra được miệng vết thương trên người thị vệkia, giống hệt miệng vết thương trên người Mẫu Đơn. Nếu không có kiếm pháp độc đáo, sẽ không tạo thành miệng vết thươngnhư vậy.”
Thập Nhị nhịn không được lại lần nữa kinh hô một tiếng: “Là hắn giết Mẫu Đơn sao? Vậy sát thủ mà Hộ quốc công phái ra thì sao?”
Thập Nhất chậm rãi lắc lắc đầu, thần sắc đau đớn, lại mờ mịt. Lúc trước trong một ngõ nhỏ gần nơi Mẫu Đơn ở tìm được thi thể tên sát thủ kia, cho nên, tất cả mọi người nhận định người đó chính là hung thủ, bị giết người diệt khẩu.
Nhưng nếu chân tướng không phải là như thế thì sao?