Ái Phi Tuyệt Sắc Của Vương Gia Thần Bí

Chương 452: Q.4 - Chương 452




Mãi sau này, Linh Hi cũng không biết mình cùng hắn còn nói thêm gì nữa, nàng bị chân tướng câu chuyện của Mẫu Đơn làm cho rung động, nội tâm hoàn toản hỗn loạn, còn Thập Nhất đi đường liên tục nhiều ngày, cũng cảm thấy mệt mỏi không chịu nổi, hai người nói chuyện một lúc liền dần dần ngủ mê man.

Kết quả sang ngày hôm sau khi Thập Nhất tỉnh lại đã không nhìn thấy thân ảnh Linh Hi trong trướng. Hắn cảm thấy có chút đau đầu, xoa xoa cái trán đi ra ngoài trướng, nhìn thấy gió tuyết ngập trời, nhịn không được cảm thán khí hậu nơi này quả thật vô cùng ác liệt.

Đợi đến khi hắn đi vào đại trướng bên cạnh mới biết được ấy thế mà mình đã ngủ tám canh giờ rồi, giờ này khắc này đã là buổi chiều!

Trong trướng vang lên tiếng nói cười thật ồn ào, cả nhà Linh Hi cùng những thị vệ đều ngồi xung quanh chậu than, nói chuyện trên trời dưới đất, rất náo nhiệt, nhưng trong chớp mắt khi Thập Nhất xốc màn trướng lên đi vào, toàn bộ thanh âm đều im bặt ngay lập tức, ngay sau đó tất cả mọi người ngoài Linh Hi đều đứng lên: “Thập Nhất gia.”

Ánh mắt Thập Nhất cùng Linh Hi giao nhau, lại nhìn sang vợ chồng Hộ quốc công, hắn không khỏi có chút xấu hổ, vội tiến lên hai bước: “Nhị lão không cần đa lễ.”

Có lẽ vợ chồng Hộ quốc công đã biết rõ ngọn nguồn mọi chuyện từ chỗ Linh Hi bởi vậy lúc này khi họ nhìn thấy Thập Nhất, rốt cuộc không khẩn trương nghiêm túc giống như trước nữa, mà chỉ mỉm cười.

Nụ cười trên mặt Thập Nhất cũng khá khó coi, xấu hổ vuốt tóc, nhìn về phía bốn thị vệ kia: “Ở bên ngoài, các ngươi cũng không cần đa lễ, đều ngồi xuống đi.”

Hắn ngồi xuống giữa những thị vệ, vừa vặn đối diện với Linh Hi, chính giữa là chậu than, hắn cảm thấy so với ngày hôm qua cũng không có gì khác biệt, nhưng lại bất giác cảm thấy không yên – hay là nàng vẫn không tin những lời hắn nói về Tịch Nhan sao?

Bởi vì hắn cũng không phải là người câu nệ, cho nên mọi người nhanh chóng tìm được đề tài mới, có một thị vệ hỏi thăm Hộ quốc công phu nhân tập tục lễ mừng năm mới ở nơi này, Hộ quốc công phu nhân liền ôn nhu cẩn thận giải thích, tất cả mọi người đều chăm chú lắng nghe. Thập Nhất cũng nghiêng tai lắng nghe, nhưng ánh mắt từ đầu đến cuối lại đặt trên mặt của Linh Hi.

Linh Hi bày ra khuôn mặt tươi cười, nhưng ánh mắt vẫn dõi theo câu chuyện của mẫu thân, không thèm nhìn tới hắn.

Thập Nhất có chút phiền chán, nhìn thấy Hộ quốc công phu nhân sáp nói xong, đang muốn tìm cơ hội mở miệng, bỗng nhiên một trận gió lạnh thổi vào trong trướng, ngay sau đó khi mọi người còn chưa nhìn thấy rõ đã muốn có một người đi vào trong đại trướng, thanh âm trẻ trung cao vút vang lên ở trong trướng: “Biểu tỷ!”

Linh Hi nhìn thiếu niên cao lớn đứng ở cửa, sau khi có chút kinh ngạc, mới kinh hỉ nở nụ cười: “Đệ là Tần Nguy?”

Thiếu niên tên gọi là Tần Nguy kia, ngay khi cậu mợ còn chưa kịp tiếp đón đã vui mừng vừa kêu to vừa tiến lên, vươn tay nhấc Linh Hi lên: “Hi biểu tỷ, tỷ thật sự đã trở lại --”

Sắc mặt Thập Nhất trong nháy mắt liền khắc chế không được trầm xuống, mắt lạnh nhìn thiếu niên ôm Linh Hi xoay quanh, ánh mắt sắc bén muốn đóng thành băng!

“Thả ta xuống dưới, tên tiểu tử này!” Linh Hi không ngờ hắn lại đột nhiên như thế, trong lòng tuy rằng vui mừng, nhưng vẫn có chút bị dọa sợ hãi, nàng cũng không quên đám người Thập Nhất vẫn còn ở trong trướng, nàng đã từ chối hai ba lần mà Tần Nguy lại càng ôm chặt nàng hơn nữa.

“Tần Nguy!”

Cho đến khi Hộ quốc công quát một tiếng chói tai, Tần Nguy mới buông Linh Hi ra, nở nụ cười hắc hắc: “Biểu tỷ, sao tỷ lại trở về, chúng ta đã không gặp nhau năm năm rồi? Đệ gần như muốn đi tới kinh thành thăm tỷ đó!”

“Đúng vậy đúng vậy.” Linh Hi mơ hồ trả lời, sợ hắn lại làm ra cử chỉ gì đường đột, vội ấn hắn ngồi xuống chỗ ngồi lúc nãy của nàng, cười nói: “Vài năm không gặp, không ngờ đệ cao lớn như vậy!”

“Đệ không chỉ có cao, còn rất mạnh!” Tần Nguy nói xong liền khoa tay múa chân một chút, khoa tay múa chân xong mới cảm giác được ánh mắt lạnh như băng từ phía đối diện, nhất thời rùng mình, lại nhìn về phía chủ nhân của ánh mắt, nhịn không được lại sợ hãi nhìn về phía Hộ quốc công bên cạnh: “Cậu, có khách ở đây sao?”

“Không quy củ, mau tham kiến Thập Nhất gia đi!” Hộ quốc công lớn tiếng quát cháu trai, đồng thời giới thiệu Thập Nhất với hắn.

“Thập Nhất gia?” Tần Nguy đầu tiên là giật mình, sau đó khiếp sợ mở to hai mắt, nhảy dựng lên, “Ngài là Thập Nhất gia sao? Chính là Thập Nhất gia mang binh đông chinh, sau đó lại chỉ huy quân tấn công Đại Sở đó sao?”

Thập Nhất khẽ nhíu mày, còn chưa trả lời, nhưng ánh mắt Tần Nguy lại sáng bừng lên, vẻ mặt khâm phục: “Thập Nhất gia, ngài thật sự là Thập Nhất gia sao? Toàn quân đều nói Thập Nhất gia anh dũng, mỗi người đều nói Thập Nhất gia là anh hùng Bắc Mạc vĩ đại nhất, là một chiến thần!”

Bị ánh mắt sùng kính của chàng thiếu niên đơn thuần này nhìn chằm chằm Thập Nhất quả thật có chút xấu hổ, nhưng hắn nhanh chóng trấn tỉnh lại, mỉm cười, gật gật đầu, lúc này mới lại nhìn đến binh phục trên người của chàng thiếu niên: “Đệ cũng tham gia quân ngũ sao?”

Tần Nguy hưng phấn gật đầu, kích động chạy đến bên cạnh Thập Nhất, đẩy một thị vệ bên cạnh hắn ra, tùy tiện ngồi xuống bên cạnh Thập Nhất: “Thập Nhất gia, ngài không biết đâu, mới trước đây thôi, sở dĩ nhập ngũ cũng là bởi vì cậu, nhưng sau đó lại biết có người anh hùng như như ngài vậy, người đệ sùng kính nhất chính là ngài! Mọi người trong quân khi nói đến Thập Nhất gia đều tràn đầy khâm phục, nếu như bị đám tiểu tử kia biết đệ chính mắt gặp được Thập Nhất gia, còn ngồi cùng Thập Nhất gia, nhất định sẽ làm cho bọn họ ghen tị chết mất!”

Thập Nhất vẫn theo thói quen nhíu mi một chút, rồi cười nhẹ, ánh mắt bất giác lại quét trên người Linh Hi, nhưng ánh mắt của nàng lại chỉ nhìn chăm chú vào thiếu niên bên cạnh hắn.

Nụ cười trên mặt Thập Nhất bất giác lại biến mất, hắn chỉ thản nhiên lên tiếng.

Lòng Tần Nguy tràn đầy vui mừng không chút giảm bớt, cũng liếc mắt nhìn Linh Hi một cái, tiếp tục huyên thuyên nói: “Thập Nhất gia ngài không biết đâu, từ nhỏ đệ đã lập chí muốn kết hôn với Hi biểu tỷ, sau này nghe nói ngài cưới Hi biểu tỷ, lúc ấy quả thật trong lòng đệ không phục đâu, cho đến khi nghe nói ngài mang binh đông chinh, lại được sắc phong là Nam đại nguyên soái, đệ mới biết được thì ra ngài là người có bản lĩnh như vậy, cho nên Hi biểu tỷ gả cho ngài, đệ cũng sẽ không tranh gì nữa! Thế nhưng đệ khi nói với những tên tiểu tử trong quân rằng Thập Nhất gia là biểu tỷ phu của đệ, không một ai tin tưởng đệ, bởi vì đệ chưa nhìn thấy Thập Nhất gia, nên không thể mô tả hình dáng của ngài......”

Tần Nguy còn tự mình nói huyên thuyên, nhưng vẻ mặt lạnh nhạt của Thập Nhất cơ hồ không nhịn được nữa, hắn nhìn thoáng qua Linh Hi đã thấy nàng cầm lấy một cái quả cam ném về phía Tần Nguy: “Ngậm miệng của đệ lại, đệ lại nói hưu nói vượn rồi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.