Thập Nhất mang theo Linh Hi trở lại kinh thành, vừa mới hồi phủ, ngay cả một ngụm nước cũng chưa kịp uống, trong cung đã phái người đến, nói là hoàng hậu nương nương truyền hai người tiến cung.
Linh Hi ở trong phòng nghe được lời Tần Minh nói, trong lòng không biết vì sao có một chút không yên.
Thập Nhất nhanh chóng từ ngoài phòng tiến vào mang theo vẻ mặt nhăn nhó.
Linh Hi không khỏi nở nụ cười:“Sao chàng lại bày ra vẻ mặt này?”
“Không có việc gì.” Thập Nhất thản nhiên nói, “Ta đã cho Tần Minh đi đáp lời, vừa mới mới trở về, nàng nghỉ ngơi trước đi, chúng ta không cần tiến cung.”
Hắn vừa nói xong liền ôm lấy nàng đi đến bên giường, Linh Hi đột nhiên kéo tay hắn lại, dừng một chút mới nói: “Chàng...... đang dỗi Thất ca sao?”
Thập Nhất trầm mặc một lát, nói: “Không có, ta chỉ không muốn Thất ca lại phát sinh thêm hiểu lầm gì nữa. Người trong cung là do Thất tẩu phái tới.”
Linh Hi đầu tiên là sợ run lên, sau đó lại nở nụ cười, nắm chặt tay hắn: “Chúng ta tiến cung đi, ta cũng không muốn làm Thất tẩu mất mặt đâu.”
Thập Nhất vẫn cau mày, lắc lắc đầu.
Linh Hi buông tay hắn ra: “Vậy ta đi một mình nhé?”
Thập Nhất quay đầu lại, không thể không trừng mắt nhìn liếc nàng một cái. Linh Hi lại cười cười dựa vào trong lòng hắn: “Chàng cùng Thất ca là huynh đệ, chẳng lẽ chàng thật sự muốn như vậy cả đời sao? Thất ca cũng không phải là người không thông tình đạt lý, hôm nay chúng ta tiến cung nói rõ ràng với huynh ấy, huynh ấy nhất định sẽ hiểu rõ mọi chuyện thôi.”
Thập Nhất cúi đầu, nhẹ nhàng ấn trên trán nàng một nụ hôn, lên tiếng đáp ứng.
Trong cung, Ngọc Lâm điện.
Tịch Nhan đang mang thai, tựa vào trong lòng Hoàng Phủ Thanh Vũ, uống thuốc dưỡng thai ngụm được ngụm không, thuốc đắng làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn nhíu cả lại.
Lúc trước khi sinh Bất Ly, bởi vì nghĩ bản thân mình sắp chết, nên thuốc dù có đắng đến đâu nàng cũng ép buộc bản thân mình phải nuốt xuống, khi mang thai Nhật Hi, bởi vì nàng ở trong hoàng cung Tây Càng, Hoa Quân Bảo vốn không có biện pháp nào với nàng, nên nàng muốn uống thuốc thì uống, không muốn uống thì để sang một bên. Nay nàng quả thật không có cách nào, ngày ngày bị Hoàng Phủ Thanh Vũ ép buộc phải uống một chén thuốc đắng thật lớn.
Rốt cuộc không thể chịu đựng được vị đắng của thuốc, Tịch Nhan “Phốc” một tiếng đem uống vừa vào miệng phun ra hết, lúc này mới chép chép miệng, chột dạ nhìn về phía Hoàng Phủ Thanh Vũ đang chau mày, nở nụ cười: “Thất lang, chàng đừng luôn cau mày như thế, sẽ mau già lắm đó.”
“Nàng sẽ ghét bỏ ta sao, hả?” Hoàng Phủ Thanh Vũ nhẹ nhàng nắm ở thắt lưng của nàng, buộc nàng đối diện với mình, lập tức lại bưng chén thuốc lên đặt bên môi nàng.
Tịch Nhan hét lên một tiếng, nhanh chóng né ra: “Không uống không uống! Ta lấy phần thắng đánh cuộc đổi không uống thuốc này!”
Hoàng Phủ Thanh Vũ lại khẽ nhướng mày: “Rõ ràng là nàng thua, lấy cái gì đánh đổi đây?”
“Ta nào có thua? Thập Nhất giờ không phải đã đón Linh Hi trở lại sao? Là chàng thua!” Tịch Nhan phản bác, dừng một chút, lại xoa bụng mình, cười nói, “Dù sao lúc trước đặt cược là gì đi nữa, không bằng nay đổi thành chén thuốc này đi nhé.”
“Thập Nhất rõ ràng không đón Linh Hi trở về, nhưng sau lại nghe nói Linh Hi phải gả cho người khác mới chạy tới Nhạn Nam quan, ta cũng không cảm thấy ta thua.” Hoàng Phủ Thanh Vũ cười nhẹ, dựa vào nhuyễn tháp nhìn nàng.
Tịch Nhan khẽ hừ một tiếng, một lần nữa tiến sát vào trong lòng hắn, cười nói: “Chàng vốn đã hạ quyết tâm thua từ đầu, đừng cho là ta không biết.”
“Nói nghe thử xem?” Hoàng Phủ Thanh Vũ mỉm cười nhìn nàng.
“Chàng và ta từ sớm đều biết trong lòng Thập Nhất đã nảy sinh tình cảm sâu đậm với Linh Hi, chỉ là hắn thiếu dũng khí đối mặt với sự thật về cái chết của Mẫu Đơn. Ta không biết Thập Nhất có thể vượt qua cửa này hay không, nhưng ta biết, chàng nhất định biết. Bởi vì, so với Thập Nhất chàng càng hiểu rõ bản thân hắn hơn.” Tịch Nhan tựa vào ngực hắn, cười yếu ớt thì thầm.
Hoàng Phủ Thanh Vũ cười khẽ nhéo nhéo chóp mũi của nàng, gật đầu nói tiếp: “Nhưng nàng cũng đừng nghĩ đến nói hai ba câu nịnh nọt như vậy là có thể không uống bát thuốc này!”
Âm mưu bị vạch trần, Tịch Nhan tức giận muốn bốc hỏa, rốt cuộc bịt mũi uống một hơi cạn bát thuốc đáng ghét kia.
Hoàng Phủ Thanh Vũ lại ôm nàng vào trong lòng: “Ta không chỉ hiểu biết Thập Nhất, ta còn hiểu biết nàng, sao nàng lại quên chứ?”
Tịch Nhan bốc hỏa thực sự, tức giận hừ lạnh một tiếng: “Có bản lĩnh chàng đi mà thu thập tên Hỗn Thế Ma Vương Thập Nhị kia đi, đừng để mọi người hao tổn tâm trí vì hắn nữa!”
Nụ cười trên mặt Hoàng Phủ Thanh Vũ thu lại, thở dài một hơi: “Thập Nhị, ta không quản được, nàng nói làm sao bây giờ?”
Nghe ngữ khí của hắn, Tịch Nhan cũng nghiêm túc lại: “Chàng nói thật sao?”
Hoàng Phủ Thanh Vũ vừa muốn trả lời, ngoài cửa đột nhiên có một tiểu thái giám chạy vào: “Hoàng Thượng, Thập Nhất gia đến.”
“A, tới thật mau.” Hoàng Phủ Thanh Vũ cười, “Tuyên vào.”
Tịch Nhan cũng ngồi xuống, vừa sửa sang lại bản thân, liền thấy Thập Nhất cùng Linh Hi từ ngoài cửa đi vào. Sắc mặt Thập Nhất cũng không dễ nhìn cho lắm. Tịch Nhan lặng lẽ liếc mắt nhìn Hoàng Phủ Thanh Vũ một cái, tâm tư có chút vui sướng khi người gặp họa.
Hoàng Phủ Thanh Vũ bất động thanh sắc ở trên lưng nàng nhẹ nhàng nhéo một cái, giương mắt ngăn Thập Nhất cùng Linh Hi muốn hành lễ: “Không cần đa lễ, ngồi xuống đi.”
Thập Nhất cùng Hoàng Phủ Thanh Vũ liếc mắt nhìn nhau một cái, gật gật đầu, tay kéo Linh Hi ngồi xuống ở một bên.
Tịch Nhan nhìn thẳng Linh Hi, nhịn không được hé miệng cười nói: “Linh Hi, đã lâu không thấy, muội có khỏe không?”
Linh Hi cũng khẽ mỉm cười, liếc mắt nhìn Thập Nhất một cái, mới trả lời: “Cảm ơn Thất tẩu quan tâm, muội tốt lắm. Nghe nói Thất tẩu nay lại có thai, chúc mừng Thất ca, chúc mừng Thất tẩu.”
Hoàng Phủ Thanh Vũ mỉm cười gật gật đầu, Tịch Nhan cũng không chịu buông tha nói: “Kỳ thật ta biết muội tốt lắm, nghe nói ngày đó ở trên thảo nguyên có người chạy tới cướp cô dâu, nhưng không ngờ tới lại đoạt tân nương của người khác, buồn cười chết mất.”
Linh Hi cũng nhịn không được che miệng cười, vẻ mặt Thập Nhất lập tức có chút bất mãn: “Thất tẩu.”
Hoàng Phủ Thanh Vũ cùng Tịch Nhan đồng thời cười rộ lên, dừng một chút, hắn mới nhìn về phía Thập Nhất, nói: “Nhạn Nam quan ít nhất đi về phải mất một tháng, nếu đệ tiêu dao đủ rồi, vậy sớm trở lại Hàn Lâm Viện đi, nhìn xem một tháng trước đệ đã làm cho tấu chương loạn thành cái gì kìa. Ta cũng sẽ không cho người giúp đệ lo liệu việc này đâu, đều chờ đệ trở về xử lý đó.”
Thập Nhất nhịn không được nao nao, ngẩng đầu nhìn về phía hắn: “Thất ca?”