Đêm lạnh như nước.
Nguyệt Nha Nhi ngồi một mình trên bậc thang trước phòng, ngẩng đầu ngắm trăng, tùy tiện vuốt vài lọn tóc vào ngón tay.
Xa xa nhìn lạ, đúng là một cảnh tượng đẹp hiếm có.
Nam Cung Ngự chậm rãi bước lên, ngồi xuống bên cạnh nàng.
Nguyệt Nha Nhi quay đầu nhìn hắn một cái, cười cười, hơi nhích người lại, tựa vào vai hắn: “Tứ ca, muội cảm thấy ánh trăng ở đây không đẹp như ở Đại Sở chút nào.”
Nam Cung Ngự nắm tay nàng, cả bàn tay đều lạnh lẽo, nhíu mày, sai người đi lấy áo choàng, rồi khoác lên vai nàng.
Nguyệt Nha Nhi vẫn cười, hơn nữa, dường như so với trước kia cười nhiều hơn.
Lúc trước, trong cung Đại Sở, nàng là tiểu công chúa được sủng ái nhất, kiêu căng ngạo mạn.
Từ đó đến nay, năm tháng dường như đã xóa đi ngạo khí trên người nàng, giống như một gốc cây mai nở đầy cành nhưng thiếu đi sự mạnh mẽ, vẫn đẹp như trước, còn tư thái thì đã thay đổi thành nét bình dị nhất.
“Mấy năm nay, rốt cuộc muội đã đi đâu?” Hắn nghiêng đầu nhìn nàng, thấp giọng hỏi.
“Tìm một khu rừng già trốn vào, tu tâm dưỡng tính.” Nàng đùa giỡn, kéo cánh tay hắn.
“Thế vì sao lại về đây? Muội có từng trở về gặp Nhị ca không?”
“Muội và Nhị ca có thân nhau đâu, muội chỉ thân với Tứ ca thôi.” Nàng nghênh mặt lên, để cầm lên vai hắn, ánh mắt trong suốt, tỏa sáng lập lòe.
Nam Cung Ngự nâng tay lên, hơi nhéo mũi nàng: “Tùy muội, nói thế nào cũng được.”
************************************
Từ phủ Nam Cung Ngự đi ra, trời đã tối.
Hắn cảm thấy bản thân chắc là điên rồi, nên mới chạy đến phủ của Nam Cung Ngự.
Vào buổi chiều, hắn vốn cùng Hoàng Phủ Thanh Thần ở trong nghị thư phòng nghị sự, qua khoảng chừng một chén trà, bên ngoài không biết dâng lên tin tức gì vào tay Hoàng Phủ Thanh Vũ. Kết quả là Hoàng Phủ Thah Vũ, mở tờ giấy rồi nhìn thoáng qua, lúc thì ngẩng đầu lên, hơi đảo mắt qua hắn, hắn tức thì nhận ra được điều gì đó, nhưng Hoàng Phủ Thanh Vũ không nói, còn hắn cũng chẳng hỏi.
Đợi đến lúc từ ngự thư phòng đi ra, thống lĩnh ngự tiền thị vệ Tần Phong quen biết hắn nên lén lút kéo hắn qua một bên, thấp giọng nói tin tức kia cho hắn biết.
Lúc ấy, hắn chỉ muốn cười.
Chuyện cùng nàng quen biết, Thất ca Cửu ca và cả Thập Nhất ca đều không biết, chỉ có Tần Phong và vài huynh đệ công tử trong kinh thành hay đi du ngoạn cùng nhau mới biết được, lúc ấy, bọn họ đều là những tên thiếu niên nông nổi, có người nào lại không có nửa phần rung động với nàng chứ?
Bởi vậy, hắn cũng chỉ liếc Tần Phong một cái, thản nhiên nói: “Cậu lại động lòng rồi chứ gì?”
Tần Phong không nhịn được thúc hắn một cái: “Ta có nói thế đâu.”
Kết quả, hắn ra khỏi cung, lên ngựa, bản thân còn chưa hồi phục lại tinh thần, thì cũng đã đi đến trước phủ của Nam Cung Ngự, nên đành theo lẽ thường bước vào.
Sau đó, gặp được nàng.
Hắn từng nghĩ, có lẽ nàng đã lập gia thất, có lẽ nàng đã là mẫu thân.
Cũng không nghĩ đến, nữ tử trước mắt, lại vẫn là dáng vẻ lúc trước, rõ ràng nàng cũng đã là nữ tử hai mươi lăm tuổi, nhưng dung nhan vẫn trẻ trung như thiếu nữ.
Nhưng so với trước kia khác nhau, dường như, không phải là người con gái trong trí nhớ của hắn.
“Thanh Tuyên!”
Một tiếng gọi thình lình phát ra trên đỉnh đầu, đánh gãy dòng suy nghĩ của hắn.
Thập Nhị ngẩng đầu nhìn, hóa ra phía trước là quán Như Ý, gian cửa sổ ở lầu hai, thì ra là một trong những tên công tử kêu hắn, thấy hắn nhìn mình, liền giơ tay vẫy: “Lên đây.”
Trên đó còn có Tần Phong và Tống Tranh, sau khi hắn bước vào cửa, vẻ mặt mọi người đều thâm thúy nhìn hắn.
Tên công tử kia cũng nhìn thẳng về phía hắn, một lát sau, lại chụm chân cười ha hả: “Sao nào, ta nói hắn sẽ đến mà thấy không? Các huynh thua rồi, chung tiền chung tiền.”
Thập Nhị cười lạnh một tiếng, nửa nằm trên nhuyễn tháp, tự châm cho bản thân một chén rượu.
Tống Tranh từ trong tay áo lấy ra một tấm ngân phiếu ném vô mặt tên công tử, Tần Phong đi đến ngồi cạnh Thập Nhị, vỗ vai hắn: “Huynh rốt cuộc là đang nghĩ gì vậy?”
Hắn cực kỳ thong thả uống xong chén rượu trong tay, ánh mắt tà tứ đảo qua ba người trong phòng, khóe miệng chậm rãi cong lên: “Ta đã từng muốn nàng đến điên cuồng.”
***************************************
Phủ đệ của Nam Cung Ngự rất lớn, đủ đệ thấy sau khi Đại Sở quy hàng, Hoàng Phủ Thanh Vũ cực kỳ coi trọng hắn.
Nguyệt Nha Nhi đi dạo hoa viên đến mệt mỏi, liền tìm một tảng đá ngồi đại xuống, lập tức có người bưng trà đệ thủy, dâng bánh lên, thật ra so với danh xưng công chúa còn chu đáo hơn nhiều.
Chốc lát sau, sau lưng có tiếng nói chuyện truyền đến, cẩn thận lắng nghe, cũng là giọng nói của quản gia -----
“..... Những chuyện này cứ giao cho bọn nô tài làm là được ạ, Vương gia căn dặn lại là sẽ về sớm, chi bằng Thập Nhị gia ngồi trong sảnh uống chén trà nhỏ ...”
Chén trà trong tay Nguyệt Nha Nhi vô tình rơi xuống, cả ly trà đều đổ hết lên váy.
“Quận chúa --” Xung quanh vang lên những tiếng kinh hô, có người nhanh nhảu bước lên trước, “Quận chúa có bị phỏng không ạ?”
Vừa nói dứt lời, quản gia đã cùng người kia xuất hiện trước mặt mọi người, thấy tình hình ở đây hỗn loạn, nhịn không được mà trách mắng: “Các ngươi làm gì vậy? Còn không mau thỉnh an Thập Nhị gia!”
Nguyệt Nha Nhi lắc đầu với cô thị nữ đang lo lắng, ý bảo mình không sao, rồi mới đứng lên, nhìn về nam tử tuấn lãng cao gầy phía sau quản gia, vẫn giữ nụ cười, cúi người hành lễ: “Thập Nhị gia.”
Khóe môi hắn hơi cong lên: “Quận chúa không cần đa lễ.” Cuối cùng, quay đầu nhìn về phía đám thị về đang cầm xẻng: “Ngay phía dưới tàng cây hải đường kia.”
Thị vệ lập tức tiến lên, Nguyệt Nha Nhi lùi vài bước, liền thấy hắn động thủ xúc bùn đất lên.
Thập Nhị chậm rãi thong thả bước đến, giống như vô tình đi lướt qua nàng, sau đó ngồi xuống tảng đá nàng vừa mới ngồi, hơi híp mắt xem thị vệ xúc đất.
Nguyệt Nha Nhi đưa mắt nhìn qua sườn mặt hắn, nhưng lại dời đi ngay.
Đợi đến khi thị vệ ôm lấy vò rượu quý, Nguyệt Nha Nhi mới biết rằng thì ra là vì vật này, nhưng mà không biết bây giờ hắn lại trở thành người mê rượu, chỉ vì một vò rượu, cũng đáng để hắn tự mình đến đây một chuyến.