Rời khỏi phủ Thập Nhất, Thập Nhị vốn luôn giữ sắc mặt bình thản vô vị, nhưng trong nháy mắt đã trầm xuống, sau khi lên xe ngựa vẫn nhìn ngoài cửa sổ, nhếch bạc môi, không nói không rằng.
Nguyệt Nha Nhi lẳng lặng ngồi ở bên cạnh, cũng nhìn ra ngoài, tựa như có thể đoán được sau khi trở về phủ, sẽ có một trận mưa rền gió dữ như thế nào.
Xe ngựa đi trên con đường phồn hoa, hai bên là cửa hàng sầm uất, tấp nập người qua kẻ lại, nhưng lập tức nhìn thấy tòa nhà phía trước đề bảng hiệu quen thuộc, khóe miệng không giấu được ý cười, vươn tay nắm lấy cánh tay hắn: “Thanh Tuyên.”
Thập Nhị hình như bất giác rút tay mình ại, Nguyệt Nha Nhi cả kinh, tâm tình ngưng đọng. Dường như hắn cũng ý thức được hành động của mình đã tổn thương người khác, dừng một chút rồi mới quay đầu lại nhìn nàng, lãnh đạm nói: “Chuyện gì?”
Tay Nguyệt Nha Nhi vẫn bất động giữa không trung, lúc này mới chậm rãi thu về, thấp giọng nói: “Không có gì cả.”
Đôi mắt Thập Nhị đảo một vòng ngoài cửa sổ, bỗng dưng thấy bảng hiệu ‘Nhất phẩm lâu’, tâm tình khẽ động, giống như hiểu được điều gì, lại nhìn nàng thêm một cái, rồi mới lạnh lùng ra lệnh một câu: “Dừng xe.”
Nhất phẩm lâu từ nhiều năm trước là nơi hai người họ đã từng rất thích đến, nàng thích những món ăn ‘Nhất phẩm’ ở đây, sau đó nàng bỏ đi, hắn đã không còn đến nơi này nữa.
Giờ phút này, vẫn ngồi trong căn phòng trang nhã của ngày xưa, đối mặt mới những món ăn ngon bày đầy bàn, nhưng chỉ có thể chôn mặt vào hương trà lượn lờ trong không khí, để che dấu ánh mắt trong màn sương kia.
Thập Nhị ngồi trên ghế, vừa không thấy thoải mái, cũng không nhìn nàng, sau đó đi vào trong sương phòng, khiến người ta cảm thấy cực kỳ áp lực.
Một lúc sau, rốt cuộc hắn thản nhiên mở miệng: “Nàng không có gì để nói với ta sao?”
Nguyệt Nha Nhi vẫn cúi đầu, nghe vậy dường như cười khẽ một tiếng: “Chàng muốn nghe điều gì?”
Trong lòng hắn sụp đổ, tựa như nếu không khống chế được sẽ lật tung chiếc bàn kia, nhưng nhìn thấy dáng vẻ nàng phục tùng ngồi đối diện, dáng vẻ thảm thiết nhu nhược chạm vào lòng hắn, chung quy là hắn không thể giải tỏa lửa giận, nên chỉ có thể nén lại rồi nói: “Là hắn ta ư?”
Cả người Nguyệt Nha Nhi khẽ run lên, hồi lâu sau mới mở miệng: “Chàng đã nói, là chàng sẽ không để ý...”
Trong giọng nói, là sự chua sót tột cùng.
“Cho nên?” Thập Nhị bỗng dưng cười mỉa, dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn nàng, “Nguyệt Nha Nhi, không cần dùng lời ta từng nói để nhắc nhở ta. Ta không màng đến quá khứ của nàng, không có nghĩa là ta không để ý đến nam nhân trong đoạn quá khứ kia của nàng!”
Dung nhan Nguyệt Nha Nhi buồn bã, rốt cuộc nói: “Không phải hắn.”
Thập Nhị nhìn nàng, ánh mắt vẫn lãnh liệt, nhưng khóe miệng lại lộ ra nụ cười: “Nguyệt Nha Nhi, không phải là nàng muốn bảo vệ hắn không cho ta động đến hắn ta đó chứ? Ta nói cho nàng biết, hôm nay cho dù nàng có nói gì đi nữa, tên Tống Dịch Nhiên kia, ta muốn hắn phải chết cho bằng được.”
Hắn đứng dậy phẩy tay áo bỏ đi, Nguyệt Nha Nhi vẫn ngơ ngác ngồi chỗ kia, thật lâu sau, mới chậm rãi cầm lấy đôi đũa.
Thức ăn trên bàn đã sớm nguội lạnh, nàng gian nan, nuốt từng món từng món nhưng không biết mình đã ăn những món gì, đến lúc thức ăn đã không còn mùi vị gì nữa, nước mắt rột cuộc không thể kìm nén được thêm nữa mà rơi xuống.
Ta nghĩ muốn quên đi mọi thứ, quên đi sự phản bội, chỉ cần ở bên cạnh chàng, thì đó chính là hạnh phúc.
Nhưng lại quên mất, hai chữ hạnh phúc, vĩnh viễn sẽ không xuất hiện giữa ta và chàng.
Nguyệt Nha Nhi đã quên mất mình trở về Vương phủ như thế nào, chỉ nhìn thấy Xảo nhi lo lắng chạy ra đón, vẻ mặt quan tâm khoa tay múa chân hỏi này nọ, nhưng nàng chỉ thản nhiên lắc đầu, nói: “Ta rất mệt, em canh cửa, đừng cho ai vào cả.”
Giấc ngủ này, bầu trời đã đen kịt. Còn trong mộng, thời gian dường như quay ngược lại, về đến cái năm nàng vốn chẳng muốn nhớ tới.
Bắc Mạc phát binh tấn công Đại Sở, Đại Sở liên tiếp bại trận, trận này chưa đánh đến cuối cùng, ai thua ai thắng đã cực kỳ rõ ràng, trong cung lòng người hoảng sợ, không ngừng có người bỏ mặc hoàng cung rời đi.
Nguyệt Nha Nhi cũng muốn đưa Mẫu thân rời cung, nhưng Mẫu thân lại nhất quyết bất luận thế nào cũng không chịu đi: “Đây là nơi tiên đế sống, tiên đế ở đâu, bản cung ở đó!”
Nguyệt Nha Nhi bất đắc đĩ, chỉ có thể xin Tống Dịch Nhiên giúp đỡ.
Cuộc đời này, Nguyệt Nha Nhi cuối cùng đã hối tiếc một việc, đó là hợp lực cùng Tống Dịch Nhiên, đưa Mẫu thân rời khỏi hoàng cung, lúc đó Bắc Mạc đã chiếm được Biện Lương thành.
Tại thời điểm đó, một tòa thành trì đã sập đổ, chỉ còn căn phòng phía trong góc là nơi chờ đợi, có thể nói là cực kỳ an toàn.
Nhưng Nguyệt Nha Nhi ngàn vạn lần không ngờ, tính cách quật cường của Mẫu thân, lại sẽ phát sinh xung đột với quân đội đóng quên trong thành Bắc Mạc! Trong ý thức của Mẫu thân, giang sơn Đại Sở là của phụ hoàng, là nam nhân bà yêu nhất, cho dù bà không làm gì được, nhưng cũng không thể đứng nhìn giang sơn của ông bị người khác giẫm lên!
Một ngày kia, đúng lúc Tống Dịch Nhiên tìm được nàng và Mẫu thân, nàng theo hắn ra ngoài nói chuyện, sẵn đó mua lương thực, lúc trở về, liền thấy một toán binh lính Bắc Mac hoang mang, hỗn loạn chạy khỏi căn phòng nhỏ của mình và Mẫu thân.
Nguyệt Nha Nhi kinh hoàng, mặc kệ tất cả chạy vào phòng, lúc đó trên người Mẫu thân toàn là máu, nằm ở đó, không động đậy.
“Mẹ, mẹ ....” Nàng ôm Mẫu thân vào ngực, gọi hết tiếng này đến tiếng khác, cuối cùng Mẫu thân cũng mở mắt.
“Nguyệt Nha Nhi ....” Mẫu thân dùng bàn tay lạnh lẽo nắm lấy tay nàng, ánh mắt thê lương mà kiên định, “Con hãy đáp ứng mẹ .... cả cuộc đời này, không được .... không được cùng người của hoàng thất Bắc Mạc .... có bất kỳ quan hệ nào .... Con cũng không thể ... gặp lại Thập Nhị Vương gia kia .... Nếu không, mẹ chết cũng sẽ không nhắm mắt!”
“Mẹ ...” Nguyệt Nha Nhi đau đớn khóc thành tiếng, “Mẹ...”
“Nguyệt Nha Nhi .... Mẹ muốn con lập lời thề với trời, Con ... có đồng ý hay không?”
Rơi lệ khắp mặt Nguyệt Nha Nhi, nhìn sắc mặt Mẫu thân càng lúc càng trắng bệch, rốt cuộc chậm rãi giơ tay lên: “Ta, Nam Cung Nguyệt Nhã .... Xin thề với trời, cuộc đời này sẽ không cũng hoàng thất Bắc Mạc có bất kỳ quan hệ gì, cuộc đời này, sẽ không gặp lại Hoàng Phủ Thanh Tuyên.”
Mẫu thân vẫn nắm chặt tay nàng, đôi mắt càng thêm kiên định: “Nếu con ... vi phạm lời thề ... sau khi ta chết, sẽ hóa thành lệ quỷ .... đeo bám hai người các con, không có một ngày bình yên!”
Nguyệt Nha Nhi ánh mắt tràn ngập bi thương nhìn Mẫu thân, rốt cuộc lần nữa nhấc tay nói tiếp: “Nếu ta vi phạm lời thề, thì Mẫu thân sẽ hóa thành lệ quỷ .... đeo bám ta ... để không có ngày bình yên!”
Cuối cùng Mẫu thân giống như đã hài lòng, nhìn nàng thật sâu lần cuối cùng, chậm rãi nhắm chặt đôi mắt.
Còn Nguyệt Nha Nhi, ngoài trừ ôm thân thể Mẫu thân dần dần lạnh đi, thất thanh khóc to, thì không biết bản thân nên làm gì nữa.