Lúc này nàng mới nhận ra được, thì ra hắn rất cao, thân thể cao to đứng trước mặt nàng, cái gì mà ngọc thụ lâm phong, phong lưu lỗi lạc cũng không thể hình dung được.
Tịch Nhan đi chân trần đứng trên mặt đất, xem xét đánh giá người trước mặt nhưng nàng chỉ đứng tới ngực hắn. Hơn nữa trên người nàng, cái gì cũng chưa mặc, chỉ được bao phủ bởi chiếc chăn mà thôi, cho nên có vẻ không có khí thế.
Hắn cúi đầu xuống nhìn thấy vẻ mất tự nhiên trên mặt nàng, khẽ mỉm cười: “Nàng làm sao vậy?”
Tịch Nhan không biết vì sao có chút ảo não, trên mặt như trước không chút biểu tình, cũng không nói gì.
Bỗng nhìn thấy Hoàng Phủ Thanh Vũ vươn tay ra, nhưng lại hướng đến vị trí ngực nàng, Tịch Nhan bị hù nên sợ hãi, giữ chặt lấy chăn liên tục lui vài bước, sau đó ngã xuống giường, nhanh chóng đem vùi mình vào bên trong ổ chăn, truyền ra thanh âm có chút rầu rĩ : “Thất gia thủ hạ lưu tình, thiếp thân vẫn còn mệt mỏi.”
Nghe vậy, Hoàng Phủ Thanh Vũ đầu tiên là ngẩn ra, sau lại lập tức cười ha hả, tiến lên ngồi bên cạnh nàng:“Ta có nói qua muốn chạm vào nàng sao, bất quá là sợ nàng bị lạnh, muốn giúp nàng che kín thân mình thôi.”
Trong ổ chăn, mặt Tịch Nhan nhất thời nóng lên, bỗng nhiên lại nghe được hắn đè thấp thanh âm, rõ ràng lộ ra sự bỡn cợt: “Đương nhiên nếu nàng muốn, ta sẽ liều mình bồi Nhan Nhan.”
Lời nói này thực quá ái muội, Tịch Nhan khổ sợ nức nở một tiếng, nhất quyết không chịu chui ra ổ chăn.
Hắn cười nhẹ một tiếng, chậm rãi đưa tay tiến vào bên trong ổ chăn, ngoài dự kiến chạm vào một mảnh ôn hương trắng mịn.
Tịch Nhan rốt cục khắc chế không được, tránh tay hắn, ló đầu ra khỏi ổ chăn, hơi thở hào hển nhìn khuôn mặt lan đầy mị thái của hắn . Đôi mắt chuyển động vòng vo, nàng không hỏi hắn đêm động phòng đó đến tột cùng có hay không có việc phát sinh, nhìn về phía chân hắn hỏi: “Đó là một bí mật sao? Có bao nhiêu người biết được?”
Hắn lẳng lặng nhìn nàng một lát, bạc môi nhẹ thở ra hai chữ: “Chỉ có một mình nàng.”
Tịch Nhan lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, nghĩ nghĩ, bỗng nhiên bật cười.
Hắn lại đột nhiên dửa sát vào mặt Tịch Nhan, chậm rãi xoa xoa dung nhan tuyệt mỹ: “Vậy bí mật này, có mấy người biết được?”
Tịch Nhan không hề chớp mắt nhìn hắn, đôi mắt đen tuyền chuyển động vòng quanh: “Chàng là người thứ ba.”
“Hử.” Ánh mắt hắn đột nhiên càng sâu hơn, cười nói, “Xem ra ta là người chịu thiệt rồi.”
“Nhưng Thất gia đã sớm biết, có phải hay không?” Tịch Nhan đưa tay ra kéo kéo vạt áo hắn, ngón trỏ vòng quanh đai lưng mãng ngọc có thêu tường vân của hắn, chậm rãi di chuyển.
Nếu như hắn không biết thì đêm qua lúc nhìn thấy hình dáng mình, không thể trấn định như vậy.
Hắn cười khẽ một tiếng, không có trả lời.
Quả nhiên. Trong lòng Tịch Nhan âm thầm thở dài, không biết vì sao, nỗi lòng dường như đột nhiên có chút ảm đạm. Nàng không biết hắn từ đâu biết được, nhưng lấy bản lĩnh của hắn mà nói, mặc dù là biết cũng không có gì kỳ lạ. Tịch Nhan cảm thán, lúc trước hắn đối với nàng tốt thì ra là đã sớm biết dung nhan tuyệt mỹ của mình bên dưới lớp dịch dung rồi. Hết thảy hết thảy, chẳng phải là liên quan đến khuôn mặt này sao?