Ái Sanh Nhật Ký

Chương 45: Chương 45: Bình thủy tinh trên giá sách




Những ngày này, cô cũng không biết là mình trải qua như thế nào, buổi tối nằm dưới thân Tào Vân Tuấn, đầu nhớ đến khoảng thời gian đêm mưa trong xe kích tình đó, chỉ có Diệp Tòng Y biết, dục tình này của cô là vì ai mà trỗi dậy. Buổi sáng khi thức dậy, cô sẽ vào phòng tắm, đứng dưới vòi sen, dùng sức chà sát thân thể mình. Cô không biết vì cái gì lại như vậy, rõ ràng Tào Vân Tuấn mới là chồng cô, nhưng kể từ đêm đó, thân thể của cô bắt đầu chỉ trung thành với Trầm Hàn Sanh.

Khi cô tẩy rửa thân thể, đồng thời cảm thấy vô cùng bứt rứt với Tào Vân Tuấn, như tinh thần bị xiềng xích cả hai bên, khiến cô mỗi ngày đều trong tâm trạng hoảng hốt, ngay cả công việc cũng bắt đầu xảy ra lỗi.

Mà những ngày này, cô cố gắng biểu hiện ân ái với Tào Vân Tuấn, làm cho Vương Viễn Trân và Diệp Khai Tường thả tâm, sau khi ở lại thành phố này một tuần, bọn họ rốt cuộc cũng lên máy bay trở về, áp lực trong lòng của Diệp Tòng Y giảm bớt một chút.

Tan tầm, Diệp Tòng Y cố ý ở lại công ty chốc lát, sau đó vào thang máy xuống bãi đỗ xe, nhưng lại bất ngờ thấy Hà Na ôm người dựa vào xe mình, cô không khỏi ngẩn ra: “Sao còn chưa về?”

Hà Na mỉm cười, lược lược tóc, đi về phía trước: “Chị cũng không phải chưa về sao?”

- Chị... Chị có chút chuyện phải làm xong. – Diệp Tòng Y nghẹn lời.

- Ra là thế. – Hà Na nhìn xe của cô, sau đó lại nhìn cô, giọng điệu nhẹ nhàng: “Hôm nay em không lái xe đến, chị có thể chở em một đoạn được không?”

Bốn mắt nhìn nhau một lát, Diệp Tòng Y thoáng gật đầu, hai người tự đi đến mở cửa xe.

Xe nhanh chóng rời khỏi công ty, Hà Na dựa vào chỗ ngồi, ánh mắt nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, bỗng nhiên nói: “Nghe nói lần trước cha mẹ chị đến đây?”

- Ừ.

- Sao lại không sắp xếp cho em và dì chú ăn cơm một bữa? – Hà Na từng gặp cha mẹ Diệp Tòng Y, còn gọi là dì chú rất thân thiết.

- Sau này sẽ có rất nhiều cơ hội, hai năm nữa, họ sẽ chính thức về hưu, bán căn hộ bên kia, dọn đến đây an hưởng tuổi già.

- Đây là hai chuyện khác nhau, lần trước em nói với dì chú, nếu họ đến em sẽ mời cơm, nhưng bây giờ chị vẫn chưa nói cho em biết, em nghe Duyệt Nhan nói mới biết được.

Ánh mắt Diệp Tòng Y nhìn phía trước, trầm mặc trong chốc lát, mới nhẹ giọng: “Chị cũng không hi vọng họ đến đây.”

Hà Na quay đầu nhìn cô, thần sắc kinh ngạc, con ngươi trong vắt của Diệp Tòng Y ẩn chứa một loại cảm xúc không tên, thản nhiên nói: “Họ đến đây vì biết tình trạng giữa chị và Vân Tuấn đang căng thẳng.”

- Cái gì? Họ sao lại biết?

- Chị không muốn nói đến chuyện này. – Diệp Tòng Y nghiêng đầu nhìn nàng một cái, sắc mặt cực kỳ bình thản: “Chị và Vân Tuấn cũng ổn rồi.”

Hà Na nhìn cô trong chốc lát, bỗng nhiên nhẹ nhàng nhíu mày: “Nhìn qua, chị không được tốt lắm.”

Diệp Tòng Y cười nhẹ, cũng không nói tiếp, Hà Na nhớ đến những lần các cô chạm mặt ở công ty, đầu lại chuyển hướng ra ngoài cửa sổ, qua một hồi lâu mới chậm rãi nói: “Gần đây chị trốn em.”

- Ừ. – Diệp Tòng Y trả lời dứt khoát.

- Tại sao?

- Em hỏi chị nguyên nhân, chị có chút không nói nên lời. – Diệp Tòng Y nhìn nàng một cái, khóe miệng giương lên một nụ cười chua xót: “Bởi vì chị sợ em nhắc đến Hàn Sanh và Duyệt Nhan, chị không muốn nghe tên cả hai, cũng không muốn biết chuyện của họ.”

Hà Na nhìn nàng, tia kinh ngạc trong mắt không cách nào hình dung: “Chị... Chị để tâm Trầm Hàn Sanh như vậy?

- Vậy nên chị mới nói chị nói không nên lời.

- Trời ơi, đây là chuyện gì đây! – Hà Na dựa mạnh vào ghế ngồi, không tin được nói: “Các người làm sao vậy? Chỉ ngắn ngủi mấy tháng, đã khiến cho chị yêu Hàn Sanh đến chết đi sống lại sao? Chị... Chị lại vì chị ta mà trốn em, vậy chị và Duyệt Nhan sau này phải làm sao đây? Định không gặp mặt nhau sao? Tòng Y, lý trí của chị đi đâu rồi? Có cần phải vậy không?”

- Điều em hỏi chị, cũng là điều mỗi ngày chị tự hỏi mình. – Diệp Tòng Y cắn cắn môi, ngực ẩn ẩn đau: “Nhưng chuyện này, chị cũng không biết là vì sao. Em nói chỉ mấy tháng, nhưng chị lại cảm thấy, mỗi cái giơ tay nhấc chân của cậu ấy, đều gợi cho chị cảm giác quen thuộc, hấp dẫn, cảm giác như trước kia bọn chị đã từng biết nhau, hoặc là kiếp trước đã từng biết nhau.”

Hà Na lắng nghe, có cảm giác không phát ngôn nổi, nhịn không được nói: “Không bằng chị cứ nói là trong đoạn trí nhớ chị mất, chị có quen biết chị ta đi!”

Trong lòng Diệp Tòng Y run lên, bỗng chân đạp phanh lại một phát, ô tô ngừng đột ngột, Hà Na bất ngờ không kịp đề phòng, thân mình hướng về phía trước, nàng mở hai mắt nhìn Diệp Tòng Y, kinh hồn chưa định, lại trở nên ầm ĩ: “Sao chị lại đột nhiên dừng xe? Làm em giật cả mình!”

Diệp Tòng Y cắn cắn môi, ngơ ngác nhìn nàng, Hà Na nói: “Được rồi, nhắc đến chuyện mất trí nhớ, là em không đúng, nhưng nơi này không thể ngừng xe, chị à, chị rời xe đi đi ạ.”

Thế rồi Diệp Tòng Y mới phát động xe, Hà Na thấy sắc mặt cô có điểm kỳ quái, nghĩ là do mình nhắc đến chuyện mất trí nhớ khiến cô không thoải mái, lại nhỏ giọng: “Tòng Y, thực xin lỗi.”

- Không có gì. – Diệp Tòng Y lắc đầu, chậm rãi nói: “Nhưng Hà Na à, điều chị nói với em, đều là những cảm thụ chân chân thiết thiết, là điều... Là điều chị thống khổ hiện tại, tại sao em không thể nghiêm túc đối đãi?”

- Em không phải cố tình, em chỉ cảm thấy không thể tưởng tượng được, cũng không có cách nào lý giải, cả chị và Duyệt Nhan, đều trong một khoảng thời gian ngắn đã sinh ra tình cảm nồng nhiệt với chị ta. – Hà Na cười khổ một chút, nói: “Giống như Duyệt Nhan nói, em là đứa cuồng yêu người khác giới. Nhưng Tòng Y à, tình trạng của chị trong khoảng thời gian này em đều để trong mắt, em rất đau lòng cho chị, không hi vọng chị tiếp tục như vậy.”

Diệp Tòng Y mím môi không lên tiếng, Hà Na nhìn khuôn mặt tiều tụy của cô, do dự một chút, rốt cuộc cũng mở miệng: “Tòng Y, Trầm Hàn Sanh và Duyệt Nhan đã chính thức ở bên nhau.”

- Chị biết, Duyệt Nhan đã nói cho chị biết việc này. – Tâm Diệp Tòng Y như bị cái gì đó đâm vào, bên môi lại hiện lên một nụ cười tái nhợt.

Hà Na hơi hơi ngạc nhiên, thở dài: “Cậu ấy nói, hôm nào đó sẽ chính thức đem Hàn Sanh đi giới thiệu cho cha mẹ, em còn nửa tin nửa ngờ, nhưng cái này em hoàn toàn tin Duyệt Nhan có gan làm.”

- Em ấy luôn lớn gan.

- Vậy nên Tòng Y, chị buông bỏ người này đi, dù đứng dưới góc độ nào mà nói, tình cảm của hai người thực sự không nên bắt đầu. – Trong lòng Hà Na phát ra một tiếng thở dài, nhẹ giọng khuyên cô: “Chị không phải đã nói chị và Tào luật sư đã ổn rồi sao? Sau này cứ giống như trước, yên lặng bình thản sống, được không?”

- Hà Na, chị đang cố. – Đôi mắt Diệp Tòng Y ửng đỏ, thanh âm trở nên khàn khàn: “Chỉ là không thể ngay lập tức được, chị sẽ thật cố gắng.”

- Ừm, từ từ cũng tốt. – Hà Na vuốt ve một chút bả vai gầy yếu của cô, bỗng nhiên nói: “Tòng Y, ngày một tháng mười nghỉ, chúng ta đi du lịch đi, chỉ hai chúng ta thôi, được không? Chúng ta đi Mông Cổ, cưỡi ngựa trên thảo nguyên rộng lớn, thế nào? Khi em đọc sách vẫn muốn như vậy, công tác mấy năm qua, trong nước rồi nước ngoài đi không ít nơi, nhưng mà điều này vẫn chưa thực hiện được.”

* Ngày một tháng mười: Nội chiến Trung Quốc, nhà lãnh đạo Đảng Cộng sản Trung Quốc Mao Trạch Đông tuyên bố thành lập nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa tại Bắc Kinh.

Nàng càng nói càng hưng phấn, đôi mắt ngập tràn chờ mong nhìn Diệp Tòng Y, Diệp Tòng Y biết nàng sợ mình trong lòng khó chịu, cố ý muốn mang cô đi nước ngoài du lịch giải sầu, trong lòng dâng lên một chút ấm áp.

- Tòng Y, được không?

Diệp Tòng Y trầm ngâm một chút, lắc đầu nói: “Hà Na, thực xin lỗi, chị không muốn đi.”

Hà Na nóng nảy: “Tại sao? Chẳng lẽ chị giống như một năm trước, chỉ biết canh giữ ở nhà, chỗ nào cũng không đi sao? Đừng cụt hứng được không, cho em xin!”

- Không, lần này là chị chuẩn bị về nhà dài hạn. – Hai tay Diệp Tòng Y nắm tay lái, vẻ mặt có chút đăm chiêu: “Kỳ nghỉ dài hạn lúc trước, ba mẹ chị đến đây, chị đương nhiên chỉ có thể ở trong nhà bồi họ, nhưng kỳ nghỉ dài hạn lần này, chị muốn về nhà một chuyến, chị muốn tìm một chút ký ức của sáu năm đó, lần này muốn dùng nhiều thời gian một chút, tranh thủ không để mình phí công vô ích.”

Bầu trời phía đông dần dần lộ ra mặt trời, rạng đông ngoài cửa sổ hiện lên, Trầm Hàn Sanh từ trong giấc mộng thật dài tỉnh lại, nàng híp nửa mắt nhìn, ánh sáng trong phòng vẫn còn ảm đạm, có thể phỏng đoán sơ sơ thời gian, ngày thường trước kia, đúng là thời điểm nàng rời khỏi giường.

Bên tai truyền đến một tiếng hít thở đều đều tinh tế, Trịnh Duyệt Nhan đang ngủ say, Trầm Hàn Sanh đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve thân thể mềm mại trong lòng, ngửi mùi hương từ giữa những sợi tóc truyền đến, trong lòng bỗng nhiên nổi lên một loại cảm giác tham luyến, bần thần một hồi, dường như hạ quyết tâm, đem tay nàng đang khoát lên hông mình lấy ra, thận trọng rút ra cánh tay mình đang dùng làm gối đầu cho nàng, nhưng tay phải vừa động, Trịnh Duyệt Nhan liền bừng tỉnh, nàng dụi dụi con mắt, mơ mơ màng màng hỏi: “Hàn Sanh, chị đang làm gì vậy?”

- Làm em tỉnh? – Trầm Hàn Sanh có chút ảo não: “Tôi... Tôi chỉ muốn ra bên ngoài chạy bộ, đã lâu không rời giường tập luyện.”

- Cái gì? – Trịnh Duyệt Nhan lại lần nữa ôm lấy nàng, nỉ non nói: “Em không cho chị đi.”

- Duyệt Nhan. – Trầm Hàn Sanh dở khóc dở cười.

- Chị thích luyện tập như vậy sao? Thế luyện trên giường là được rồi. – Trịnh Duyệt Nhan cọ cọ trong lòng nàng, đem tay nàng kéo đến ngực mình, sau đó cắn cắn vành tai nàng: “Luyện với em được rồi, dù sao đây cũng là vận động, phải không?”

Trầm Hàn Sanh không trả lời, hô hấp trở nên có chút hỗn loạn, Trịnh Duyệt Nhan cười nhẹ bên tai nàng, môi lướt qua mặt nàng, thình lình dịu dàng hôn lên môi nàng.

Bữa sáng rất đơn giản nên tốc độ cũng nhanh, chỉ không lâu sau, đã có vài ly sữa nóng và trái trứng gà chiên vàng óng, còn có bánh mì và mứt trái cây.

Trịnh Duyệt Nhan ngồi đó, mái tóc dài rối tung tùy ý xõa trên vai, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp vừa mới kích tình mà ửng hồng, thoạt nhìn dị thường quyến rũ, nàng uống một ngụm sữa, chu môi nói: “Lần nào cũng không pha cà phê cho em uống.”

- Cà phê uống nhiều không tốt.

Trịnh Duyệt Nhan thở dài: “Đây cũng là chỗ phiền não khi ở cùng bác sĩ, ăn uống đều hạn chế.”

Trầm Hàn Sanh nhìn nhìn nàng, nhẹ giọng nói: “Ngoan.”

Nháy mắt trong lòng Trịnh Duyệt Nhan trở nên ngọt ngào, lại cầm sữa lên uống một ngụm, đột nhiên làm nũng: “Hàn Sanh, hôm nay chị không đến bệnh viện được không? Em muốn chị theo em.”

Trầm Hàn Sanh mỉm cười: “Điều này không thể được.”

- Hôm này là cuối tuần, chị cũng không theo em được.

- Em biết bác sĩ không có cuối tuần mà.

- Hừ. – Trịnh Duyệt Nhan bất mãn hừ nhẹ, sau đó lại dùng giọng điệu thương lượng: “Nếu không, chị đổi công việc khác được không?”

- Nhan Nhan, tôi rất yêu công việc của mình.

- Được rồi. – Trịnh Duyệt Nhan đảo mắt, trong lòng tính toán về sau có cách nào để khiến nàng bỏ công việc bác sĩ không, để có nhiều thời gian bồi mình.

Trầm Hàn Sanh nào biết ý tưởng lúc này của nàng, sờ sờ tóc nàng, hỏi: “Em vẫn ở nhà chúng ra, hay đến Tử Duyệt?”

- Em thích ở nhà chúng ta, sau đó chờ chị về. – Trịnh Duyệt Nhan nhìn nàng, trong mắt tràn đầy ý cười ái muội: “Em cỏn thích chị ở trên giường muốn em, cảm giác đó đặc biệt tốt.”

Bên mặt Trầm Hàn Sanh lại vụt đỏ, Trịnh Duyệt Nhan buông dao nĩa, đưa tay vỗ đầu mình: “Ôi, Hàn Sanh nhà chúng ta lại ngượng ngùng.”

- Nói bậy. – Trầm Hàn Sanh nhìn nàng, biểu tình bất đắc dĩ: “Ngoan, ăn sáng đi.”

Trịnh Duyệt Nhan bỗng nhiên tiến đến, bắt lấy tay cầm nĩa của nàng, đưa đến trước mặt mình, mở miệng đem miếng trứng chiên vào, trên mặt lộ ra nụ cười mĩ mãn: “Em thích ăn như vậy.”

- Được rồi, tôi đút cho em ăn. – Trong mắt Trầm Hàn Sanh lộ ra tia sủng nịch, lại sấn một khối trứng đưa đến bên miệng nàng.

Ăn xong bữa sáng, thấy thời gian cũng đã đến, Trầm Hàn Sanh liền đứng dậy, chuẩn bị đến bệnh viện, Trịnh Duyệt Nhan đưa nàng đến cạnh cửa, hai người không tránh khỏi một trận ôm hôn.

- Phải nhớ em. – Trịnh Duyệt Nhan dặn dò bên tai nàng.

Trầm Hàn Sanh cười nói: “Lúc phẫu thuật không thể nhớ.”

- Tiêu tan phong cảnh. – Trịnh Duyệt Nhan trắng mắt liếc nàng một cái, lại nhẹ giọng nói: “Em chờ chị về.”

- Ừm. – Lời nói bình thản này, khiến hai mắt Trầm Hàn Sanh trở nên nhu tình như nước, nàng nhìn Trịnh Duyệt Nhan, ánh mắt có điểm lưu luyến: “Nhan Nhan, em ở nhà có thể rất nhàm chán, nếu không em rủ Hà Na đi chơi đi.”

- Sẽ không nhàm chán, bởi vì em sẽ ở trong nhà nhớ chị. – Trịnh Duyệt Nhan cau cau mũi, trên mặt lộ ra thần sắc nghịch ngợm: “Hơn nữa, em có thể thừa dịp chị không có ở nhà, phá hư vài thứ.”

- Ờm, nhà là nhà của hai người chúng ta, em tùy tiện phá hư cũng được.

- Được rồi, đi nhanh đi, bị muộn rồi.

Trịnh Duyệt Nhan thúc dục nàng, thế này Trầm Hàn Sanh mới cười, bước ra khỏi cửa.

Chờ sau khi nàng đi, Trịnh Duyệt Nhan lại về giường nằm, nhắm mắt lại, ôm chăn nghĩ đến cảnh tượng thân thiết của các nàng vừa nãy, nằm trên gối mỉm cười ngọt ngào, trong đầu tràn đầy hình ảnh Trầm Hàn Sanh, thế nào cũng không ngủ được, trong chốc lát, đành phải đứng lên đi ra phòng khách, tùy ý mở ti vi.

Đây là lần đầu tiên Trịnh Duyệt Nhan và Trầm Hàn Sanh qua đêm ở đây, trước kia các nàng hoặc là tách ra hai nơi, hoặc là ở Tử Duyệt, cho nên lúc này không tránh được cảm giác hưng phấn, nàng nằm nửa người trên sô pha, nhìn ti vi chốc lát, thay đổi vô số kênh, cũng không muốn xem cái gì, cuối cùng đứng dậy đi vào thư phòng.

Sách chồng chất trên giá, phần lớn là sách về y học, Trịnh Duyệt Nhan đảo mắt một đường, hoàn toàn không có hứng thú xem quyển nào, nhưng ánh mắt lại bị hấp dẫn ở chiếc bình thủy tinh khéo léo tinh xảo đặt trên tầng cao nhất, làm cho nàng nhịn không được vươn tay lấy xuống, nhìn kỹ, bên trong có một chiếc chìa khóa màu bạc.

Nàng tò mò lôi chiếc chìa khóa ra, đặt trong lòng bàn tay mình, nhìn nhìn, rồi nắm vào, đưa mắt tìm kiếm mọi nơi, cuối cùng đứng trước ngăn kéo phía dưới bàn đọc sách. Nàng vươn tay, kéo nhẹ ngăn kéo thứ nhất, không khóa, lại kéo ngăn kéo thứ hai, cũng dễ dàng mở ra, nhưng đến cái thứ ba, lại không một chút di chuyển.

_________________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.