Chỉ chốc lát trước đó, như một giấc mộng đẹp, như một ảo cảnh, từ trong đám mây ngã xuống, tất cả vẫn lạnh như băng, gian phòng lạnh như băng, ngọn đèn lạnh như băng, không khí lạnh như băng, còn có một người gần trong gang tấc, rồi lại như xa tận chân trời.
Trầm Hàn Sanh nhắm mắt lại, nhẹ giọng nói: “Tòng Y, xin lỗi, đi ngủ đi.”
- Cậu không yêu tớ?
Lòng Trầm Hàn Sanh đau nhức nghẹn lại, nàng không trả lời, chỉ nắm chặt chăn trước ngực. Nét mặt Diệp Tòng Y đờ đẫn, máy móc lặp lại: “Hàn Sanh, cậu không yêu tớ, phải không?”
- Tòng Y, tớ...
- Không, cậu đừng trả lời, tớ không muốn nghe! – Diệp Tòng Y bỗng nhiên nhảy xuống giường thật nhanh, lượm y phục trên đất, che thân thể mình, lui về phía sau hai bước nhìn Trầm Hàn Sanh, bắt đầu nói năng lộn xộn: “Tớ biết, tớ biết vì sao, cậu đã nói, bây giờ không phải là lúc, Hàn Sanh, tớ đều biết, tớ không cần hỏi cậu nữa. Cậu yên tâm, tớ nhất định sẽ ly hôn nhanh! Lần này nhất định rất nhanh! Hàn Sanh, cậu đã nói cậu sẽ chờ tớ, tớ còn gì mà không yên lòng chứ nhỉ?”
Nói rồi, cô đưa tay lau mắt, ấy thế lại nhoẻn miệng cười: “Tớ thật là khờ, căn bản không cần hỏi cậu vấn đề này, có phải không, Hàn Sanh, cậu mệt chứ, vậy cậu đi ngủ sớm một chút, tớ... Tớ đi ngay.” Cô như rất sợ Trầm Hàn Sanh mở miệng, liên tiếp lui về phía sau, một tay kéo cửa phòng ra, chân trần vội vã đi ra.
Trầm Hàn Sanh chậm rãi mở mắt, nhìn cánh cửa khép lại một chút, lại nhìn quanh phòng ngủ trống rỗng một chút, tay trái từ từ dời về phía bên giường, phía trên ấy, còn lưu lại nhiệt độ cơ thể Diệp Tòng Y, Trầm Hàn Sanh nhếch môi, mắt thẳng tắp nhìn trần nhà, khẽ vuốt chiếc giường một lúc lâu, tay phải đột nhiên nâng lên, “chát” một tiếng cho mình một cái bạt tai thật mạnh.
Tào Vân Tuấn từ lúc chào đời tới nay, chưa từng trải qua cảm giác một ngày bằng một năm thế này, hắn quả thật hận không thể làm nổ banh căn phòng bệnh, hoặc thậm chí bệnh viện này, hắn chưa từng ghét màu trắng như bây giờ, ở lại chỗ này, hắn cảm giác mình sắp sửa vào bệnh viện tâm thần rồi.
Ngay từ đầu, khi bác sĩ xác định thương thế không đáng ngại, hắn làm bộ làm tịch, động một chút là mê man, khi tỉnh lại cũng ra vẻ không chút huyết sắc, Diệp Khai Tường và Vương Viễn Trân bận rộn này nọ vì hắn, ngay cả bà Trịnh cũng cách mấy ngày thì dẫn theo người làm hầm thuốc bổ đến đây thăm hắn, mà Trịnh Thái gần đây đang cùng một công ty Châu Âu đàm phán một hạng mục, ngày thường chạy ra nước ngoài, nhưng cũng vội vội vàng vàng bớt thời giờ đến thăm hắn một lần, nói rất nhiều lời an ủi, thậm chí, lại hứa với hắn mấy thứ gì đó.
Đây hết thảy đều trong dự liệu của hắn, thậm chí so với dự liệu còn tốt hơn, trên mặt hắn lộ ra vẻ khó chịu song trong lòng lại hát vang bài ca chiến thắng. Nhưng dần dần, tâm tình khoái trá giảm đi, thứ nhất, từ lúc hắn bị thương, bên Diệp Tòng Y cũng không có động tĩnh; Thứ nhì, khi hắn muốn xuất viện, bệnh viện lại lần nữa kiến nghị hắn đừng xuất viện, mà Trịnh phu nhân và vợ chồng Vương Viễn Trân với lời của bác sĩ tất nhiên như nhận thánh chỉ; Thứ ba, Trịnh phu nhân thấy hai vợ chồng Vương Viễn Trân và Diệp Khai Tường dù thế nào vẫn ở bệnh viện chăm sóc hắn, lo lắng sức khỏe của họ, bèn cố ý khuyên họ về nhà mình, cũng mời điều dưỡng cho hắn, người điều dưỡng kia dáng dấp tạm được, bây giờ hắn mỗi ngày không cần thận trọng giả bộ, không cần phải nói tự trách, cũng không cần nặn óc suy nghĩ nói tốt cho Diệp Tòng Y, anh hùng không đất dụng võ, miễn là đối mặt với khuôn mặt này thì hắn thấy ảnh hưởng tâm tình, cảm thấy thời gian trôi qua khó khăn lạ thường.
Ấm ức nhiều ngày, một buổi sáng nọ, hắn rốt cuộc quyết định tiên trảm hậu tấu, một mình trốn khỏi bệnh viện, mà với hắn mà nói không khác gì địa ngục.
Ngồi trên xe taxi, hắn híp mắt nhìn ánh mặt trời sáng rỡ ngoài cửa sổ, còn có những tòa nhà cao tầng không ngừng thụt lùi lại, quả thật vui vẻ sống lại. Hắn quyết định chút nữa phải gọi điện thoại cho Trịnh phu nhân và vợ chồng Vương Viễn Trân ăn nói một lần. Đương nhiên, trước đó, hắn phải đi thăm Sở Luật sư của mình, nơi này với hắn mà nói, là chỗ quan trọng hơn nhà, nhất là căn nhà đã không còn Diệp Tòng Y.
Trong đại sảnh Sở Luật sư Tào thị, thỉnh thoảng có người lui tới, mà mắt Tào Vân Tuấn đỏ lên, mất đi phong độ ngày thường, không để ý hình tượng, hổn hển đứng ở đại sảnh la hét ầm ĩ: “Cái gì?! Cô nói cái gì! Phòng làm việc của tôi bị cháy? Chuyện khi nào? Làm sao xảy ra chuyện như vậy?!”
Cô gái quầy lễ tân sợ đến không biết làm sao: “Luật sư Tào, đã mấy ngày, buổi tối bị cháy, chỉ đốt phòng làm việc của anh, và một gian phòng sát vách...”
Tào Vân Tuấn càng thêm giận dữ: “Sao tôi không biết? Sao bốc cháy? Các người chết hết rồi sao? Bảo an cũng chết hết rồi sao?”
- Tôi... Luật sư Tào, tình trạng chi tiết anh hãy hỏi thư ký Mai, không có anh, chuyện trong sở đều do cô ấy quyết định, tình hình đêm đó cố ấy cũng biết được cặn kẽ rõ ràng nhất.
- Mai Nhụy? Mai Nhụy ở đâu! Gọi tới gặp tôi!
- Tôi gọi thư ký Mai tới gặp anh! – Cô gái quầy lễ tân cầm điện thoại lên, ngón tay cũng run run.
- Không cần, tôi tự đi gặp! – Tào Vân Tuấn giận điên cuồng, hai ba bước vào thang máy.
Phòng làm việc hiển nhiên đã lắp đặp thiết bị đầy đủ, mua thêm rất nhiều thứ, so với trước còn tráng lệ hơn, hiện đại đáng sợ ở chỗ, phong cách thường ngày hắn yêu thích, một chút cũng không còn vết tích. Tào Vân Tuấn đen mặt, chậm rãi bước đi, ngón tay lướt một đường nửa vòng chiếc bàn làm việc, hít sâu vài hơi, sau đó quay đầu: “Cô nói dì và mẹ tôi bảo cô không được nói chuyện này với tôi?”
Mai Nhụy nhìn sắc mặt âm trầm đến đáng sợ của hắn một chút, buông mắt xuống: “Vâng, Trịnh phu nhân nói anh đang nằm viện, bảo chúng tôi từ trên xuống dưới đừng nói với anh việc này, để khỏi ảnh hưởng đến tâm tình và quá trình phục hồi của anh.”
- Hừ.
- May là cứu hỏa đúng lúc chạy tới, lửa cũng không lan tràn ra.
- Cảnh sát nói như thế nào? Bọn họ là thùng cơm sao? Nếu có người cố ý phóng hỏa, thì là ai?! Sao chưa bắt được người?! Cho tới bây giờ, thậm chí ngay cả một chút đầu mối cũng không có! – “Rầm” một tiếng, khuôn mặt anh tuấn của Tào Vân Tuấn biến dạng vì phẫn nộ, một đấm đập lên bàn: “Tôi muốn loại tất cả đám bảo an này, đổi một nhóm khác!”
* thùng cơm: Vô dụng.
- Vâng. – Mai Nhụy nhỏ giọng đáp lời hắn, lại nói: “Đáng lẽ có đăng báo việc này, ký giả cũng đã tới, nhưng bị Trịnh phu nhân dập xuống, bà còn lập tức mời người tới sửa chữa văn phòng của anh.”
- Thì có ích lợi gì! – Tào Vân Tuấn chỉ vào kệ sách lớn rỗng tuếch bên cạnh, lại chỉ gian phòng nhỏ bí mật của hắn, nổi trận lôi đình: “Văn kiện của tôi thì sao? Cô biết tôi bị hủy bao nhiêu thứ quý không?!
Mai Nhụy ngậm miệng, không dám lên tiếng.
- Cố ý phóng hỏa, cố ý phóng hỏa, ngoại trừ cô ta, còn có ai hận mình như vậy? Thế nhưng, cô ta sao lại có gan? Sao có thể làm việc thần không biết quỷ không hay như vậy? – Tào Vân Tuấn nhìn văn phòng, lòng như đang rỉ máu, mà suy đoán vừa lóe ra trong đầu này lập tức khiến hắn biến thành con sư tử cáu tiết.
- Ai? – Mai Nhụy kinh ngạc.
Tào Vân Tuấn không lên tiếng, lại như nghĩ tới điều gì nữa, một bước chạy ra khỏi phòng làm việc.
Xe taxi bị hắn thúc giục, một mạch chạy như bay, rốt cuộc cũng tới cổng khu dân cư sa hoa, từ lúc xuống xe, tiến vào thang máy, mở cửa phòng, Tào Vân Tuấn chỉ mất vài phút.
Tất cả vẫn như trước, ngày đó hắn đi làm là dạng gì thì còn y nguyên như vậy, vị trí cái giày cái dép cũng không hề thay đổi, bàn trà trong phòng khách còn bày ly trà còn dư lại một nửa sáng hôm đó hắn uống.
Tào Vân Tuấn thở hổn hển, ngồi ngã xuống ghế sa lon, nghi hoặc trong lòng hơi tan đi, thế nhưng thoáng cái, hắn lại nhanh chóng bắn lên khỏi sa lon, nhào vào thư phòng, mở to hai mắt, thật nhanh kiểm tra các nơi.
Quả nhiên, quả nhiên...
Tào Vân Tuấn đứng đó, cầm trong tay một cây kim nhỏ, hàm răng như cắn ra máu, từ lúc Diệp Tòng Y đi, từng ngăn kéo trong thư phòng, ngoại trừ khóa ngoài, phía trên còn kẹp một cây kim nho nhỏ, chỉ cần có người mở ra, kim sẽ rơi xuống bên trong, hôm nay, mỗi cây kim đều rơi xuống ngăn trong, mà CPU máy vi tính trong thư phòng cũng có người đụng tay.
- Trầm Hàn Sanh, nhất định là mày, nhất định là mày! Để lấy CD, mày trộm cắp, dám đốt văn phòng tao! Con tiện nhân, tao nhất định sẽ không bỏ qua! Tao nhất định phải khiến mày trả giá đắt!
- A! – Tào Vân Tuấn bỗng nhiên tru lên một tiếng, cầm lấy máy vi tính, dùng hết sức “rầm” một tiếng đập xuống đất, một phát một nát tan tành, lúc này cơn giận trỗi dậy từ trong lòng, bản tính ác độc phát tác, phản ứng đầu tiên, là lập tức đi tìm Trầm Hàn Sanh tính sổ, thế nhưng đi tới cạnh cửa, lại như kỳ tích bình tĩnh lại, lại thay đổi chủ ý, quyết định tìm bảo an xem video ghi hình của camera.
Mới vừa tiến vào thang máy, tiếng chuông ĐTDĐ trong túi vang lớn, lấy ra nhìn nhìn, màn hình hiện cuộc gọi của Vương Viễn Trân, Tào Vân Tuấn lúc này nào có tâm tư nhận điện thoại của bà, liếc liếc mắt rồi nhanh chóng thả ĐTDĐ lại vào túi, tiếng chuông một lần lại một lần reo, rốt cuộc dừng lại, thế nhưng an tĩnh ngắn ngủi qua đi lại vang lên.
Tào Vân Tuấn cảm thấy phiền phức, vừa đi ra thang máy, vừa móc ĐTDĐ ra, nhìn cũng không nhìn, để vào tai: “Mẹ.”
Bên kia hiển nhiên sửng sốt, sau đó phát ra một tiếng cười khẽ mà đẹp đẽ: “A, gọi thế em không chịu nổi đâu.”
- Em... – Tào Vân Tuấn sửng sốt: “Duyệt Nhan, là em?”
- Biểu tỷ phu, làm sao vậy? Sao anh kinh ngạc vậy?
- Không có. – Tào Vân Tuấn lấy lại bình tĩnh: “Em... Em gọi có chuyện gì không?”
Trịnh Duyệt Nhan yếu ớt thở dài: “Từ lúc nào anh lại xa lạ với em như vậy rồi, không có chuyện thì không thể tìm? Lẽ nào anh trách em không vào bệnh viện thăm anh sao?”
- Không... Dĩ nhiên không phải. – Tào Vân Tuấn vì tình thế cấp bách, lại vì lúc này đang có chuyện lo nghĩ, đành miễn cưỡng cười nói: “Chỉ là giờ anh hơi bận, Duyệt Nhan, em đừng để ý làm gì.”
- Bận? – Trịnh Duyệt Nhan tựa hồ có chút thất vọng: “Ai, vậy thật là không khéo, em có chút việc muốn tìm anh, đang muốn gọi anh tới công ty một chuyến.”
- Duyệt Nhan, hiện tại anh thật sự có chút không tiện. – Tào Vân Tuấn chần chờ một chút, lại hỏi: “Em... Có chuyện gì quan trọng sao?”
Trịnh Duyệt Nhan cười trong trẻo như chuông, loa truyền đến rõ ràng: “Cũng không có gì chuyện, chỉ là gần đây biết vài cô gái, nghe nói đều là người quen cũ của anh, một trong số đó là Xuân Nhã, rất tuyệt, muốn nói chuyện cùng anh về người đặc biệt này thôi, nếu quý nhân bận chuyện, vậy hôm nào nhé.”