Ái Sanh Nhật Ký

Chương 17: Chương 17: Một đóa gái hồng lâu




Rạng sáng, quảng trường phía trước bệnh viện đèn đuốc vẫn sáng trưng. Diệp Tòng Y đậu xe rồi, lòng như lửa đốt ôm Tào Ấu Tuyết hướng đến cửa lớn bệnh viện, còn chưa đi được mấy bước, một người xa xa đã chạy tới, kêu to: “Tòng Y!”

Diệp Tòng Y dừng cước bộ, Trầm Hàn Sanh thở dốc trước mặt cô, ánh mắt nhìn vào Tào Ấu Tuyết trong lòng Tòng Y, tay đặt lên trán cô bé kiểm tra, ánh mắt nhất thời trở nên lo âu, hai tay tiếp nhận Tào Ấu Tuyết đang hôn mê, xoay người bước đi: “Đi theo tôi.”

Diệp Tòng Y đi theo sau nàng, khóe mắt còn mang theo nước mắt, vừa đi vừa thở hổn hển nói: “Tôi vốn muốn mang con bé đến bệnh viện nhi đồng, nhưng mà người xếp hàng rất nhiều, tôi đột nhiên nhớ đến cô...”

Trầm Hàn Sanh sốt ruột đánh gãy lời nói cô: “Trước tiên không cần nói những lời đó, chúng ta nhanh lên!”

Hai người vào bệnh viện, ngay cả đăng ký Trầm Hàn Sanh cũng đều bỏ qua, trực tiếp đem Tào Ấu Tuyết lên phòng cấp cứu khoa nhi lầu hai, sau đó tìm một bác sĩ, đem tình huống nói lại vài câu với hắn, bác sĩ kia hỏi Trầm Hàn Sanh: “Hôm nay cô bé đột nhiên phát sốt sao?”

Trầm Hàn Sanh nhìn Diệp Tòng Y, Diệp Tòng Y nói: “Hai ngày trước có một chút, chúng tôi đem con bé đến bệnh viện gần nhà cho vài viên thuốc hạ sốt, cùng với Mỹ Lâm, vốn cơn sốt đã lui, ai biết đêm nay lại lặp lại.”

*Mỹ Lâm: Là một loại thuốc dạng lỏng hạ sốt cho trẻ nhỏ rất nổi tiếng, hầu như mỗi nhà đều chuẩn bị sẵn trong nhà, sốt trên 38,5 độ tùy vào thể trọng của mỗi bé mà sử dụng cho phù hợp.

Bác sĩ gật gật đầu, nói với y tá: “Mang cô bé đi kiểm tra máu như bình thường.”

Trầm Hàn Sanh và Diệp Tòng Y lập tức ôm Tào Ấu Tuyết đi theo sau y tá, lúc kim đâm vào đầu ngón tay, Tào Ấu Tuyết đau đến mức bật tỉnh trong mê man, “oa” một tiếng liền khóc, đảo mắt nhìn người ôm mình là một người thân áo trắng dài, khóc lại càng hung hăng, thân thể nhỏ bé giãy giụa trong lòng Trầm Hàn Sanh, hai tay hướng đến Diệp Tòng Y: “Mẹ ơi, mẹ ơi!”

Diệp Tòng Y vội vàng ôm lấy cô bé, ôn nhu dụ dỗ nói: “Tuyết Nhi không khóc, lập tức không đau, ngoan.”

Sau khi có kết quả kiểm tra máu, bạch cầu thấp, bác sĩ nói bị nhiễm siêu vi, sau đó được sắp xếp đến phòng bệnh truyền nước biển, Tào Ấu Tuyết không tránh được lại một phen khóc nháo.

Thẳng đến khi kim đồng hồ chỉ hướng hai giờ sáng, căn phòng đơn khoa nhi ấy mới an tĩnh trở lại.

Diệp Tòng Y ngồi bên giường, một tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của con gái, một tay nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt mang theo nước mắt của cô bé, tâm ẩn ẩn đau, mi tâm nhíu lại thành một đoàn, Trầm Hàn Sanh đứng một bên, yên lặng nhìn cô.

Thật lâu sau, Diệp Tòng Y nhẹ giọng nói: “Tôi thật là một người mẹ không ra gì, bảo mẫu bị bệnh, tôi trước tiên nên cho cô ấy nghỉ vài ngày, lại trì hoãn đến buổi chiều kia, liền...”

- Cô bận rộn công việc thôi. Dù sau thì cũng không nhất định là liên quan đến bảo mẫu, mùa xuân bệnh hoành hành, tỉ lệ phát sinh bệnh cảm cao, con nít sức đề kháng kém, xảy ra chút chuyện cũng bình thường thôi, cô không cần tự trách.

Diệp Tòng Y cảm kích nhìn nàng: “Đêm nay cảm ơn cô, chồng tôi đi Vân Nam, chỉ có hai mẹ con tôi ở nhà, tôi... Tôi lúc ấy thật sự có chút sợ hãi, lại là đêm khuya, không muốn làm phiền nhiều người, nghĩ đến cô là bác sĩ, cho nên...”

Trầm Hàn Sanh cắn cắn môi, tránh được ánh mặt cô: “Không có gì, giúp đỡ ai dù bận rộn một chút tôi cũng rất vui.”

Diệp Tòng Y do dự một chút, thấp giọng hỏi: “Tại sao... Lại không tiếp điện thoại của tôi?”

- Tôi... – Trầm Hàn Sanh nuốt nước bọt, có chút vô lực giải thích: “Đang phẫu thuật thì vội vàng... Sau đó không nhớ là phải gọi lại.”

- Tin nhắn cũng không nhớ trả lời sao?

Trầm Hàn Sanh á khẩu không trả lời được, không khí nhất thời trở nên có chút lúng túng, một hồi lâu với nói: “Tôi không có thời gian.”

Diệp Tòng Y nghe lý do đó, ngẫm lại nàng thời gian vừa rồi hờ hững, lại nghĩ đến đêm nay làm mọi thứ, bất đắc dĩ nở nụ cười nhẹ: “Cô thật là người kỳ lạ...”

Trầm Hàn Sanh miễn cưỡng cười, Diệp Tòng Y nói: “Cô đêm nay không có việc gì sao?”

Trước mắt không có việc gì, tôi nói với đồng nghiệp ở đây, nếu đột xuất có việc, bọn họ sẽ gọi điện thoại đến.”

- Vậy cô cùng tôi ở lại đây được không?

Diệp Tòng Y chỉ chỉ giường bên cạnh: “Cô ngày mai còn phải làm việc, cô đi ngủ đi.”

Trầm Hàn Sanh nói: “Cô ngủ đi, tôi thay cô coi chừng con bé.”

Diệp Tòng Y nghiêng đầu, ánh mắt tràn ngập ôn nhu và trìu mến nhìn Tào Ấu Tuyết: “Tôi nhất định phải coi chừng con bé, tôi hi vọng khi con bé mở mắt ra có thể nhìn thấy tôi.”

Trầm Hàn Sanh im lặng một lúc, nói: “Được rồi, tôi ngủ đây.” Cởi trang phục khoác ngoài, cùng trang phục nằm xuống ngủ trên giường.

Trong chốc lát, căn phòng lại trở nên yên tĩnh không một tiếng động, Diệp Tòng Y quay đầu đi, một bóng lưng gầy chiếu vào mắt, Trầm Hàn Sanh đưa lưng về phía cô, tựa hồ đã ngủ, cô hơi run sợ một chút, lại quay đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái đang ngủ say, tâm trạng căng thẳng cả đêm cũng yên ổn dần.

Trên chiếc bàn hình chữ nhật bài đầy những món ăn phong phú, nhưng ngồi trên bàn, chỉ có hai người là Trịnh Thái và Trịnh phu nhân. Người giúp việc đã đi lên gọi Trịnh Duyệt Nhan xuống ăn cơm đã hai lần, nhưng kề cà chưa thấy bóng dáng đi xuống, tính nhẫn nại của Trịnh Thái tựa hồ do đứa con gái bốc đồng đối nghịch này mà luyện nên, tuy ràng khuôn mặt bình tĩnh, nhưng không phải không tức giận.

Trịnh phu nhân hòa giải: “Nhan Nhan chắc đang ở trên lầu vội vàng điều gì đó, không thì chúng ta ăn trước đi, không cần chờ con bé.”

- Hừ, nó mà bận rộn cái gì, suốt ngày ăn chơi lêu lổng! – Trịnh Thái hừ một tiếng, khuôn mặt bị một tầng uất giận bao phủ, rốt cuộc cũng cầm chiếc đũa trước mặt lên.

Trịnh phụ nhân thấy lời nói của mình phản tác dụng, lập tức ngậm miệng không nói, hai người yên lặng ăn cơm, một bóng dáng xinh đẹp bỗng xuất hiện trong phòng ăn, sau đó lả lướt đi đến chiếc ghế rồi ngồi xuống, người giúp việc vội vàng đặt một chén cơm trước mặt nàng.

Trịnh phu nhân không đợi Trịnh Thái mở miệng, trách cứ nói: “Nhan Nhan, sao lâu như vậy mới xuống, làm cho ba mẹ chờ con ăn cơm, quá hư đốn!”

Trịnh Duyệt Nhan mí mắt còn chưa nâng lên, thanh âm lộ ra tia vừa tỉnh ngủ dày đặc: “À, ba mẹ, thực xin lỗi, con gái bất hiếu, để cho ba mẹ đợi lâu.”

Nghe như là đang nhận lỗi, nhưng giọng điệu lại không có chút hối hận, Trịnh Thái dựng thẳng mi, định mở miệng quở trách, không ngờ Trịnh Duyệt Nhan ngẩng đầu lên, mặt lộ ra nụ cười thật tươi: “Ba à, con muốn đến công ty ba làm.”

Trịnh phu nhân có chút không tin được nhìn con gái mình, sau đó cả đuôi lông mày và khóe mắt đều tràn ngập sợ hãi lẫn vui sướng hỏi thử: “Nhan Nhan, con nói muốn đi làm? Con nói thật à?”

Trịnh Thái tựa hồ cũng bị những lời này làm chấn động, đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó cật lực che dấu nội tâm đang nảy lên hạnh phúc, khuôn mặt vẫn duy trì vẻ nghiêm túc vốn có: “Hừ, đến công ty làm? Chơi chán rồi sao?”

Trịnh Duyệt Nhan lấy đũa gắp đồ ăn bỏ vào chén, nghiêm trang nói: “Đúng vậy, mỗi ngày rảnh rỗi như vậy, uổng phí thời gian.”

Trịnh phu nhân vui vẻ phấn chấn: “Cơ mà, Nhan Nhan, con nghĩ thông suốt là tốt rồi, vậy mấy ngày nay để cho ba con sắp xếp đi.”

Trịnh Thái nhìn nàng, làm ra dáng bộ nghiêm khắc: “Con nếu muốn đi làm, thì ba cũng nói trước, đến lúc đó con phải tuân thủ các điều lệ của công ty, cùng với thời gian nghỉ ngơi, mỗi ngày đi làm đúng giờ, cho dù con là con gái ba, cũng không được đặc quyền gì cả, buông tuồng như ở nhà là tuyệt đối không được! Con làm được không?”

Trịnh Duyệt Nhan nhíu mày: “Có làm được hay không, đến lúc đó ba cứ nhìn rồi biết, hiện tại nói có ích lợi gì? Còn nữa, con cũng không muốn đến công ty làm đại tiểu thư, tốt nhất là không có ai biết mối quan hệ của con và ba.”

Trịnh Thái đối với câu trả lời của nàng rất vừa lòng, miệng lộ ra vẻ tươi cười, lại đột nhiên biến mất, hắn nghĩ nghĩ, quyết định kích động con gái một chút: “Đi làm, không phải làm một hai ngày đã tốt, con đừng nhất thời vì nhiệt huyết dâng trào, bắt đầu biểu hiện tốt được vài ngày, sau đó lại ba ngày bắt cá hai ngày phơi lưới. Ba cũng nói với con, đừng cho là ba thấy con có thay đổi, ba tuyệt đối sẽ không giao công ty cho người càn quấy, anh chị em họ có năng lực của con cả khối, có người đến công ty giúp ba, ngay cả tỷ phu con cách đây không lâu cũng tỏ ý muốn kinh doanh.”

*ba ngày bắt ca hai ngày phơi lưới (tam thiên đả ngư lưỡng thiên sái võng): Ba ngày học đã có hai ngày chơi.

Trịnh Duyệt Nhan giật mình: “Tỷ phu? Tỷ phu nào?”

- Vân Tuấn đấy.

Trịnh Duyệt Nhan trong lòng hừ lạnh một tiếng hơi hơi nheo mắt lại, muốn nói cái gì nhưng đến khi thoát ra khỏi miệng thì rốt cuộc phải sửa lại: “Ba à, ba dự định cho con vào nhánh nào?”

Trịnh Thái trầm ngâm một lát, không nhanh không chậm nói: “Ba dự định cho con làm Trợ lý Tổng giám đốc, về sau theo ba đến khi tan tầm, mỗi lần công ty có họp Hội đồng Quản trị, con phải theo ba dự thính.”

- Cái gì? – Trịnh Duyệt Nhan đầu tiên là kinh ngạc, tiếp theo lòng hơi trầm xuống: “Vậy con mỗi ngày đều phải đối mặt với ba?”

- Sao? Mỗi ngày đều đối mặt với ông bố già của mình nên không vui?

Trịnh phu nhân nhíu mày nói: “Nhan Nhan, sao con lại nói chuyện với ba như vậy?”

Trịnh Duyệt Nha cúi đầu, vô tình nói: “Không có, không có, con tin đứng bên cạnh ba, mỗi ngày con sẽ đều trải qua rất trọn vẹn.”

Cơm nước xong, Trịnh Duyệt Nhan vậy mà không có ý định ra ngoài, chỉ ngồi trên sô pha trong phòng khách, im lặng đọc một cuốn tạp chí.

Người giúp việc mang lên trà lên, cho mỗi người một ly, Trịnh Thái tự mình mang trà đến đưa cho con gái: “Nào, Duyệt Nhan, nếm thử này, trà Phổ Nhĩ thượng hạng.”

*Trà Phổ Nhĩ: Loại trà được làm từ trà đen qua quá trình lên men vi sinh vật, càng lâu càng chất lượng, xuất xứ từ thành phố Phổ Nhĩ, tỉnh Vân Nam. Có nhiều công dụng tốt cho sức khỏe, trong đó caffeine trong trà có thể nâng cao lượng tiết ra dịch dạ dày, giúp tiêu hóa tốt.

Bình thường bận rộn công việc, hai nữ nhân họ, một người thì bận rộn vui chơi, dành thời gian cho nhau cũng không thể nói là nhiều, một người thì tức giận nhưng không tranh luận, lại mang tâm lý phản nghịch, thời gian hòa bình ở cùng nhau lại rất hiếm. Nhưng tình trạng hôm nay đã có khác, khi trong bữa cơm chiều Trịnh Duyệt Nhan đưa ra yêu cầu muốn đến công ty làm, thấy nàng ngoan ngoãn ngồi bên cạnh mình, không giống như thường ngày, ngay cả cơm chiều cũng không trở về ăn, hoặc là ăn xong rồi lập tức biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi, khiến tâm tình trước nay không tốt của Trịnh Thái dâng lên một cỗ hân hoan yên lòng, trong lời nói lại có chút cảm giác lấy lòng con gái.

Trịnh phu nhân một bên nhìn tình cảnh này, đương nhiên vô cùng vui mừng.

Trịnh Duyệt Nhan buông sách, tiếp nhận ly rồi uống một ngụm, có điểm kỳ quái nói: “Ba sao lại đổi thành uống trà Phổ Nhĩ?”

Trịnh Thái cười nói: “Vân Tuấn, đứa nhỏ này có lòng, mấy ngày đi công tác Vân Nam, chuyện đầu tiên chính là nhờ chuyên gia chọn trà Phổ Nhĩ thượng hạng đưa đến cho ba, nó nói nó nhớ dạ dày ba không tốt, uống cái này dưỡng dạ dày.

- Ồ. – Trịnh Duyệt Nhan buông chén tra, ôn hòa nói: “Anh ta như con trai ba, không đúng, còn hơn cả con trai ruột.”

Trịnh Thái kinh ngạc nói: “Con nói vậy là sao?”

Trịnh phu nhân cũng nói: “Vân Tuấn cẩn thận từ nhỏ, đối với trưởng bối lại đặc biệt hiếu thuận, những năm gần đây đứa nhỏ như vậy cũng không thấy nhiều nữa, Duyệt Nhan, về phương diện này con nên học hỏi nhiều.”

Trịnh Duyệt Nhan “xì” một tiếng, cười khẽ: “Học anh ta cái gì? Học anh ta a dua nịnh hót? Học anh ta khéo léo? Học anh ta vì lợi ích cá nhân không từ bất kì thủ đoạn tồi tệ nào để leo lên?”

Trịnh Thái nhíu mày nói: “Có tài ăn nói tốt, xã giao giỏi, biết làm người, có lòng cầu tiến, đủ loại ưu điểm như vậy mà con lại có thể ăn nói khó nghe như vậy sao? Ba nói với con, không được nói như vậy với tỷ phu.”

Trịnh Duyệt Nhan sửa đúng: “Là biểu tỷ phu.”

Trịnh Thái bị nàng nói làm nghẹn không nói nên lời, Trịnh phụ nhân cũng không nghĩ đến con gái ngoài mặt quan hệ hòa hợp với Tào Vân Tuấn, nhưng đột nhiên giọng điệu và thái độ trở nên khinh miệt như vậy, nhịn không được lo lắng hỏi: “Sao vậy? Con và tỷ phu gần đây xảy ra chuyện gì sao? Đâu đến nỗi đâu, mẹ thấy Vân Tuấn và Tòng Y đối với con rất tốt, những lời này của con, cũng đừng cho Tòng Y nghe được, mọi người đều là người một nhà, mẹ mặc kệ bọn con xảy ra chuyện gì không thoải mái, sau này đừng dùng khẩu khí này nói với tỷ phu và tỷ tỷ nữa.”

Trịnh Thái tiếp lời nói: “Nhưng Vân Tuấn là một đứa nhỏ tốt, nếu sau này con tìm được một nam nhân giống thế, ba và mẹ con cũng không cần lo lắng nữa.”

- Con phục ba, con sẽ không tìm người như vậy... Ai, quên đi, con đối với anh ta không có ý kiến, lời con nói chính là cái nhìn chân thật, cho dù hai người không muốn nghe. – Trịnh Duyệt Nhan hứng thú tán gẫu giảm xuống, lười biếng đứng dậy: “Con cũng không nói với chị ấy cái gì, chị ấy có gì hay để con nói, điều duy nhất con có thể nói là chị ấy tìm một nam nhân quá mức chú trọng vẻ bề ngoài. Còn nữa, ba mẹ đừng có hở một tí ra là nói với con, cái gì mà người một nhà người một nhà không được sao? Với con mà nói, chị ấy và Tuyết Nhi có thể tính là người một nhà, nhưng về phần anh ta, còn xa lắm...”

Thấy nàng xoay người đi, Trịnh Thái khẽ quát: “Con muốn đi đâu?”

Trịnh Duyệt Nhan thở dài: “Hai người nói về đứa con trai gương mẫu, con tự giác thấy có lỗi, không muốn bị nước bọt làm chết đuối, nên con ngoan ngoãn lên lầu về phòng mình.”

Trịnh Thái và Trịnh phu nhân nhìn bóng dáng nàng, khóc không cười nổi, ai ngờ nàng đi được vài bước, lại quay đầu, đôi mắt trong suốt mị hoặc híp lại thành dạng trăng lưỡi liềm: “Đúng rồi, ba à, kỳ thật ở một ý nghĩa nào đó, ấn tượng của con và ba về tỷ phu giống nhau.”

Trịnh Thái ngạc nhiên, đầu đầy mờ mịt: “Ấn tượng gì giống nhau?”

- Ba mỗi lần nhắc đến anh ta, phải khoe khoang một hồi, đem anh ta khoe khoang dường như thành đóa hoa, kỳ thật ở trong lòng con, anh ta cũng là một đóa hoa. – Nàng dừng một chút, sau đó ngoài cười nhưng trong không cười: “Một đóa gái hồng lâu, nhưng là giống đực.” Nói xong bỏ lại cha mẹ đang trợn mắt há mồm, lập tức lên lầu.

*gái hồng lâu: Chỉ người phụ nữ có tài giao tiếp trong xã hội xưa, mang ý khinh miệt.

Trịnh phu nhân sửng sốt một hồi, nói: “Con nhóc này! Miệng toàn nói bậy!”

Trịnh Thái bỗng nhiên nở cụ cười: “Không sao, anh nghĩ chỉ là con bé có chút ghen thôi, đối với nó cũng không phải chuyện gì xấu.”

- Ghen cái gì?

- Chắc là hôm nay anh nói Vân Tuấn muốn đến công ty, con bé không vui, cảm thấy có mối nguy cũng tốt.

Trịnh phu nhân nhíu mi nói: “Con bé và Vân Tuấn không phải thật sự...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.