Ái Sanh Nhật Ký

Chương 57: Chương 57: Nhật ký yêu Sanh (7)




Hà Na có thể hiểu được tâm tình của Diệp Tòng Y lúc này, dù là ai đi nữa gặp chuyện như vậy, một thời gian dài sắp tới e rằng khó có thể có tâm tư và sức lực đặt vào chuyện công việc, cho nên đối với việc Diệp Tòng Y từ chức, nàng cũng không khuyên can một chữ, điều nàng lo lắng nhất chính là trạng thái của cô trước mặt nàng.

Nội tâm nàng vẫn không yên, mãi đến trưa rời công ty, Diệp Tòng Y không nói lời nào theo nàng vào nhà hàng.

Cách cái bàn ăn, hai người ngồi đối mặt nhau tựa như mọi ngày, Diệp Tòng Y lại có thể chủ động cầm lấy thực đơn, so với người buổi sáng không chịu ăn gì chỉ có thể nói là hai người khác nhau.

Điều quá mức bình thường, bây giờ lại là điều bất thường nhất, Hà Na vốn đã nhẹ nhàng thở ra, lúc này trái tim lại không khỏi nhảy lên tới cổ họng, nàng nhìn đôi mắt vẫn còn sưng đỏ của Diệp Tòng Y, biểu tình lại điềm đạm dị thường, nhịn không được nhẹ nhàng kêu một tiếng: “Tòng Y.”

- Hà Na, hôm nay không tính, bắt đầu từ ngày mai, em cứ đi làm như bình thường, còn nên về chỗ Tiểu Phương nữa. – Diệp Tòng Y gọi hai món đồ ăn, ngẩng đầu lên nhìn nàng: “Chị sẽ ở nhà em một thời gian, hiện tại đã qua ngày nghỉ, chị chưa trở về nơi nên trở về, nhất định sẽ có người tìm chị, em trăm ngàn lần không được nói ra chỗ chị ở, chị phải nhất thanh nhị sở mọi chuyện.”

* Nhất thanh nhị sở: Làm rõ ràng, rành mạch.

Ngôi nhà mà cô cai quản cô gọi thành ‘nơi nên trở về’, lấy chữ ‘người’ để gọi thay tên Tào Vân Tuấn, Hà Na biết trong lòng cô đã cực kỳ hận Tào Vân Tuấn, trầm mặc trong chốc lát, nói sang chuyện khác: “Chị và Kevin hàn huyên thật lâu, ông ấy đồng ý cho chị từ chức à?”

Kevin trong lời nàng là nguyên Tổng Giám đốc Nhân sự Công ty JM, là người lãnh đạo trực tiếp Diệp Tòng Y. Diệp Tòng Y khẽ lắc đầu: “Không có, ông ấy chỉ đồng ý cho chị nghỉ một thời gian để xử lý việc riêng tư.”

- Nghĩ sao cũng thấy ông ấy sẽ không đồng ý, chị cũng là một tay ông ấy đào tạo thành mà, trong lúc gấp gáp tuyển chọn một quản lý, cũng không phải chuyện dễ dàng như vậy.

Lúc nói chuyện, thức ăn đã lục đục được mang lên, Hà Na đưa tay lấy chén múc canh cho Diệp Tòng Y, Diệp Tòng Y nhìn chăm chú nàng trong chốc lát, bỗng nhẹ giọng nói: “Hà Na, chị có thể tin tưởng em, đúng không?”

Hà Na ngẩn ra, lập tức gật đầu: “Chị yên tâm, em tuyệt đối sẽ không nói cho bất kỳ ai chỗ chị ở, bao gồm... Bao gồm Duyệt Nhan.”

Diệp Tòng Y nghe đến cái tên đó, cắn cắn môi, lại cúi đầu.

Hà Na nhìn cô một lúc, rốt cuộc cũng nhịn không được hỏi: “Tòng Y, thế Tuyết nhi... Tuyết nhi nên làm sao bây giờ?”

Diệp Tòng Y hơi hơi sụt sùi, kiên quyết nói: “Mặc dù thế nào, con bé đều có người chăm sóc, tạm thời, chị không cần lo lắng cho con bé.”

- Thế về sau thì sao? Về sau làm sao bây giờ? Chị có tính toán gì không?

- Hà Na. – Bàn tay đang nắm chặt của Diệp Tòng Y đặt lên bàn, nghênh đón ánh mắt lo lắng của nàng, chậm rãi nói: “Trước mắt chị không có suy tính gì cả, chị chỉ muốn xem cho xong quyển nhật ký của mình, chỉ muốn biết từng ngóc ngách cuộc sống qua khứ của chị, chỉ muốn từ trong chỗ trống của ký ức, lấp thêm được một chút sự thật.”

Ngày 9 tháng 8.

Tôi không biết làm sao để biểu đạt cảm xúc mừng như điên của mình, tôi đậu C Đại, mà Hàn Sanh cũng như ý nguyện trúng tuyển vào Học viện Y của tỉnh, lần đầu tiên trong cuộc đời, điều tôi tha thiết ước mơ biến thành sự thật, sau kỳ thi tuyển sinh đại học, tôi không có lúc nào không cầu nguyện giờ khắc này xảy đến.

Khi nói chuyện điện thoại cùng Hàn Sanh, tôi không thể kiềm chế được nội tâm kích động, vui đến khóc ra, điều duy nhất tiếc nuối là Hàn Sanh không ở trước mặt tôi, không nhìn thấy, không chạm đến, cũng không ôm tới, tôi chỉ có thể làm cho cậu ấy cảm nhận được một phần vạn vui sướng của tôi.

Dù như thế nào, từ nay về sau chúng ta lại có thể bên nhau, có chờ mong, ngay cả khi nhớ nhung cũng không khó khăn như trước nữa, kỳ nghỉ hè này sẽ qua rất nhanh, tớ chờ cậu trở về.

Ngày 12 tháng 8.

Bố mẹ vì chuyện tôi thi đậu C Đại, cố tình đãi rượu chúc mừng ở Tửu Điếm hạng nhất thành phố, gần như mời hầu hết bạn bè người thân đến. Tôi không quen náo nhiệt như vậy, nhưng bố mẹ tôi mặt mày rạng rỡ, nâng chén tán gẫu giữa đám người, tôi cũng cảm thấy thỏa mãn.

Nhưng nhiều người như vậy, chỉ không có Hàn Sanh, không có Hàn Sanh, không có người tôi muốn gặp nhất, nhớ đến cậu ấy đang phải làm thêm, không biết phải chịu vất vả thế nào, tôi lại ỉu xìu xuống.

Anh Vân Tuấn ngồi bên cạnh tôi, vô cùng vui vẻ, nói luyên thuyên: “Tòng Y, kỳ thi này em phát huy tốt lắm, thi còn tốt hơn anh, em thật giỏi!” “Tòng Y, đến lúc đó, anh nhất định sẽ đi thăm em.”

Anh ta dài dòng không yên bên tai tôi, tôi nghe đến buồn bực, tôi rời bàn đi, dự định hít thở một chút không khí trong lành, thế nhưng anh ta lại theo đuổi tới hành lang, ngăn tôi lại, còn nói một câu tôi không muốn nghe chút nào: “Tòng Y, em nhớ lời anh nói không? Anh sẽ chờ em lớn lên. Tòng Y, em biết anh có lòng với em, anh thích em, từ nhỏ đã bắt đầu thích em, hiện tại em đã chuẩn bị sẵn sàng để đón nhận anh chưa?”

Đầu óc của tôi có chút lờ mờ, vài năm trước, lần đầu tiên anh ta thổ lộ làm tôi chân tay luống cuống, hôm nay lần thứ hai thổ lộ, lại làm cho tôi xấu hổ khó xử. Tôi chỉ xem anh ta như anh trai, tôi không muốn phá vỡ mối quan hệ này, tôi không muốn sau này khi ở bên cạnh anh ta giữa chúng tôi lại tồn tại bối rối, tôi cũng không muốn thương tổn anh ta, cho nên tôi vẫn lựa chọn cách trốn tránh. Nhưng ánh mắt anh ta nhìn tôi càng lúc càng nóng bỏng, làm cho tôi không thể đối mặt với chuyện này, cũng lo nghĩ phương pháp giải quyết.

Được rồi, cứ thế này thêm mấy ngày nữa vậy.

Ngày 16 tháng 8.

Anh Vân Tuấn lại đến nhà tôi.

Mấy ngày nay, tôi không dưới chục lần nói rõ ràng với anh ta, tôi chỉ thích anh ta như anh trai, không có cảm giác giữa những người yêu nhau. Nhưng anh ta hoàn toàn không chấp nhận, giống như bị điên rồi, càng siêng tìm tôi.

Hơn nữa chỉ cần tôi ra khỏi nhà, cho dù tôi đang ở đâu, anh ta đều có thể tìm được tôi, anh ta không ngại phiền phức mà lặp đi lặp lại như vậy, anh ta yêu tôi lâu như vậy, bao nhiêu cô gái lấy lòng anh ta, anh ta bởi vì tôi, liếc nhìn họ một cái cũng lười, nhưng tôi lại tàn nhẫn đến thế, lại còn nói chỉ xem anh ta là anh trai, hoặc sau khi nói xong, nước mắt anh ta chảy xuống ngay, có đôi khi, thậm chí còn rống to lên với tôi. Nếu tôi không ra ngoài, anh ta sẽ đến nhà tìm tôi, trước mặt bố mẹ, dáng vẻ anh ta tốt vô cùng, nhưng khi chỉ hai chúng tôi một mình ở cùng, anh ta lập tức biến thành bộ dạng thất hồn lạc phách, anh ta sẽ như kẻ thần kinh hỏi tôi, có phải tôi lừa anh ta hay không, có phải có người thích ở Cửu Trung không, anh ta còn nói muốn gặp mặt người kia, nhìn xem người kia rốt cuộc hơn anh ta chỗ nào, cuối cùng trở nên phẫn nộ, luôn luôn hét lên là muốn đánh người kia.

Vừa mới bắt đầu, tôi còn có chút lo âu về anh ta, nhưng mấy ngày qua anh ta đều như vậy, điên điên khùng khùng, nói cái gì cũng không lọt tai, tôi càng lúc càng thấy anh ta phiền phức, đến cuối cùng lại trở nên sợ hãi.

Nhưng bố mẹ tôi đối tốt với anh ta như vậy, hơn nữa lại liên quan đến chuyện thích hay không thích, bảo tôi phải mở miệng thế nào đây?

Hàn Sanh, tớ nhớ cậu, tớ rất nhớ cậu, vì sao cậu không ở bên tớ?

Ngày 18 tháng 8.

Anh Vân Tuấn bị bệnh, ở nhà, không ăn không uống.

Tin này là dì Văn đưa đến nhà tôi, lúc mẹ và dì nói chuyện tào lao, cố ý nói đến, ánh mắt dì ấy nhìn tôi có chút kỳ lạ, tôi hiểu được, dì ấy chắc chắn biết chuyện xảy ra giữa chúng tôi, thậm chí, mẹ hẳn cũng biết một chút.

Anh Vân Tuấn... Anh ta sao lại biến thành dáng vẻ như vậy? Anh ta sao lại làm ra chuyện này? Anh ta không còn là người anh trai lúc trước bảo vệ tôi, yêu thương tôi nữa, hiện tại, anh ta chỉ biết chất vấn tôi, chỉ trích tôi, bức bách tôi.

Mà tôi không thể không đến nhà anh ta thăm, nhưng tôi ghét nhất là biểu cảm u oán đau khổ của anh ta, tôi ghét nhất là dáng vẻ khóc sướt mướt của anh ta, nhưng hình như anh ta thật sự tuyệt thực, tôi lại không thể cứng lòng.

Thật phiền! Thật phiền!

Ngày 22 tháng 8.

Cảm giác không thở nổi.

Vừa điên cuồng nhớ nhung một người, mỗi ngày đều mong mỏi điện thoại của cậu ấy, giọng cậu ấy, sau đó đếm ngày, còn bao lâu mới có thể gặp lại.

Vừa điên cuồng bị người ta quấy rầy, cự tuyệt không có tác dụng, trốn không được, mắng không thể.

Vì sao còn chưa khai giảng nữa? Khai giảng nhanh lên đi!

Ngày 26 tháng 8.

Điện thoại của Hàn Sanh, rốt cuộc cũng đến!

Băn khoăn anh Vân Tuấn mang đến, lập tức được tin này quét sạch. Tôi đột nhiên trở nên thật khẩn trương, buông điện thoại chạy đến trước gương nhìn mình.

Hừm, cũng không tệ lắm, tuy rằng đã qua gần hai tháng, nhưng dáng dấp xinh đẹp thoạt nhìn thanh thuần đáng yêu này, hẳn là vẫn còn trong trí nhớ Hàn Sanh.

Tôi nhìn chính mình, nở nụ cười ngọt ngào, sau đó luống cuống mở tủ quần áo, lấy ra cái áo thun, váy, quần...

Múa máy tay chân nửa ngày, tôi quyết định mặc cái váy mới màu xanh da trời dì tặng đi tiếp Hàn Sanh.

Cậu ấy thì sao, dáng vẻ sẽ thay đổi thế nào? Khi cậu ấy nhìn thấy tôi, cậu ấy sẽ có biểu cảm gì? Tôi gấp rút muốn biết điều đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.