Ăn xong cơm tối, Tiểu Phương chủ động thu dọn chén đũa, lại trêu chọc Tào Ấu Tuyết đã đời rồi mới nói chúc ngủ ngon với mẹ con Diệp Tòng Y, cùng Hà Na xuống lầu về nhà mình.
Vừa vào cửa, Hà Na hỏi: “Tối nay anh làm sao vậy? Lúc ăn tối cứ lơ tơ mơ.”
- Hả? – Tiểu Phương xoa xoa thái dương, ngồi xuống ghế sa lon duỗi thẳng chân, nói: “Đi máy bay mệt.”
- Vậy lát ngủ sớm một chút, không được chơi máy tính, em pha ly sữa cho anh.
Tiểu Phương thấy nàng rời khỏi, ngồi dậy, từ trong ngực lấy ra một túi văn kiện màu vàng, dốc túi lên bàn trà, một đống mảnh vụn lập tức rơi xuống, chất núi trước mặt hắn, hắn nhíu chặt mày, từng từng mảnh từng mảnh cố gắng chắp vá lại, từ đó nhìn ra chút đầu mối.
- Anh đang làm gì? – Hà Na bưng vào hai ly sữa nóng, nét mặt vô cùng ngạc nhiên.
- Anh cũng không biết anh đang làm gì. – Tiểu Phương nhận ly sữa uống một ngụm, chỉ vào thứ trên bàn trà: “Hồi tối anh giúp Tuyết nhi tìm viên bi, dưới giường Hàn Sanh thấy thứ này.”
- Dưới giường? – Hà Na cúi người xuống, cầm lấy mảnh vỡ nửa cái CD, lại tìm nửa kia, càng cảm thấy lạ: “Đây là cái gì? Sao biến thành như vậy? Anh không nói với Tòng Y, cứ như vậy lấy đi được không?”
- Anh cũng không biết đó là gì, nhưng những mảnh vụn này, anh phải ghép lại từng cái. – Tiểu Phương cúi đầu, nghiêm túc chắp vá ảnh chụp, nói: “Trực giác cho anh biết, những thứ này có thể rất quan trọng, thậm chí có thể liên quan tới nguyên nhân Hàn Sanh bỏ rời. Dời cái giường đi rất khó, Hàn Sanh không để trong ngăn tủ khóa lại, mà để ở chỗ này, hiển nhiên không muốn Tòng Y biết, chờ anh biết rõ đây là cái gì, nói cho Tòng Y biết cũng không muộn.”
Hà Na vừa nghe lời này, tinh thần lập tức tỉnh táo, tới gần hắn: “Đây đều là ảnh chụp ai đó?”
- Bây giờ vẫn chưa nhìn ra, ảnh đã bị xé thành từng mảnh, em xem một chút mảnh này bị bóp thành gì đây, ghép lại rất căng, có thể phải phí nhiều thời gian. - Hai bên lông mày rậm rạp của Tiểu Phương nhíu lại, trầm tư nói: “Nhưng càng như vậy, anh càng thấy lạ, đây rốt cuộc là ảnh gì, lại khiến Hàn Sanh căm hận như vậy.”
- Được rồi, nếu như vậy, chúng ta gỡ bí mật này, em hi vọng cái này có thể giúp chút cho Tòng Y. – Hà Na giơ lên hai mảnh CD: “Ngày mai em tìm tiểu Đường, bảo cậu ấy giúp em làm cái này.”
Tiểu Phương lắc đầu: “Khỏi tìm, cái này đã gãy vậy, nhất định hư rồi, không dùng được nữa.”
- Thử xem một chút chứ, anh đừng quên tiểu Đường là dân chuyên nghiệp sửa đồ kỹ thuật số, cho em xem chút nội dung cũng được, em lại muốn Trầm Hàn Sanh đang làm trò gì.
- Tùy em. – Tiểu Phương hiển nhiên không ôm hi vọng, chuyên chú xử lý mảnh vụn trong tay.
- Được rồi. – Hà Na nắm lấy đôi vai rộng của hắn, thúc dục: “Đêm này ngủ sớm một chút, đừng hiếu kỳ quá, ngày mai làm cũng không muộn.”
- Ừ.
- Đi thôi! – Hà Na đoạt lấy thứ hắn cầm trong tay để qua một bên, cố sức kéo hắn.
Mặt chiếu rọi nhiễm đỏ bầu trời, ánh đỏ ngoài khơi như ngọn lửa đang thiêu đốt, màu sắc sặc sỡ, lộng lẫy vô cùng. Biển rộng lúc chạng vạng tối, an tĩnh như cô gái trinh trong, gió biển mùa hè thổi lên gương mặt, ấm áp, mềm mại, thoải mái không nói nên lời, tràn ngập hơi thở mê người.
Trịnh Duyệt Nhan cầm đôi giày cao gót màu bạc, chân trần dẫm lên bờ cát, từ đằng xa chậm rãi đi tới, nàng mặc chiếc quần lụa màu đỏ vô cùng chói mắt, dọc đường hấp dẫn bao nhiêu ánh mắt của người đi đường, nhưng nàng không chút nào để ý, một mình đi về phía trước, tới một nơi khá ít vết chân trên bãi biển, trên mặt nàng bỗng hiện lên nụ cười bướng bỉnh vui vẻ, đi tới bên cạnh người cách đó vài mét, nhẹ nhàng dùng ngón chân gãi lên chân người kia.
Tiếp xúc làm Trầm Hàn Sanh không khỏi ngứa ngáy co chân lên, mở mắt ra, thấy gương mặt xinh đẹp mang theo nụ cười ngọt ngào quyến rũ gần trong gang tấc: “Duyệt Nhan.” Nàng gần như bất đắc dĩ gọi tên Duyệt Nhan.
Trịnh Duyệt Nhan ngồi xuống cạnh nàng, quay đầu nhìn nàng: “Sao? Ở đây thoải mái hơn giường nhiều sao? Từ khi tới đây, mười ngày thì hết bảy tám ngày chị ở đây, giờ em nhắm mắt cũng tìm thấy được chị.”
Trầm Hàn Sanh nhắm mắt lại: “Đúng, rất thoải mái, tôi hận không thể cả ngày vui mình vào cát.”
- Chị đứng lên cho em, không được nằm nữa! Có cái này cho chị.
Trầm Hàn Sanh cầm lấy gói giấy nàng đặt trên người mình, hỏi: “Đây là cái gì?”
- Sandwich, không cho chị về ăn cơm, em mang đến cho chị.
Trầm Hàn Sanh nhìn nàng một cái, chậm rãi ngồi dậy, mở gói giấy ra nhìn, bên trong có một ít đồ ăn, hai ly trà sữa, nàng mới vừa lấy ra một cái sandwich, Trịnh Duyệt Nhan lập tức không khách khí đưa tay cướp đi, để vào miệng cắn một phát lớn, Trầm Hàn Sanh ngẩn ra, yên lặng đặt một ly trà sữa bên cạnh nàng.
Trịnh Duyệt Nhan vừa ăn vừa thưởng thức ánh nắng mặt trời mĩ miều, nghe tiếng sóng biễn vỗ vào bãi cát tạo nên giai diệu đẹp đẽ, cảm thấy một ngày uể oải đều được bữa cơm tuyệt vời ở đây làm tiêu tán trong vô thức. Trầm Hàn Sanh ngồi bên cạnh nàng, lại tựa hồ có tâm sự, sắc mặt trầm mặc khác thường.
- Duyệt Nhan.
- Ừ?
Trịnh Duyệt Nhan nghiêng đầu, Trầm Hàn Sanh rũ đôi mắt xuống, có chút khó khăn nuốt thức ăn trong cổ họng, đột nhiên khẽ nói: “Mấy tháng rồi, ngoại trừ vấn đề ăn ngủ, chúng ta hầu như không nói chuyện với nhau.”
Trịnh Duyệt Nhan đồng ý gật đầu: “Ừ.”
- Em chưa bao giờ hỏi tôi cái gì, tôi làm chuyện gì, đi đâu em cũng không hỏi tới, cũng không hỏi tôi vì sao sảng khoái đồng ý đến đây với em.
- Em không cần hỏi, chị ở đâu em đều có thể tìm ra. – Trịnh Duyệt Nhan thả nửa miếng sandwich ra, bưng ly sữa lên húp một hơi, nửa đùa nửa thật nói: “Chị cũng đâu hỏi em cái gì, thậm chí không hỏi em vì sao kéo chị đến nơi này.”
Trầm Hàn Sanh cười nhạt, quay đầu đi, nhìn những căn nhà chìm trong nắng chiều vàng óng, có thể được quán cà phê lấp ló: “Quán cà phê này em mở đã bao lâu?”
- Đã nhiều năm rồi.
- Tại sao phải đến đây mở quán cà phê?
Trịnh Duyệt Nhan cười cười: “Có quyển sách nói, mỗi cô gái đều có mộng tưởng mở một quán cà phê, em thấy viết rất đúng.”
Trầm Hàn Sanh nhìn xa xa, ngây ngẩn một hồi, nói: “Vậy Duyệt Nhan, vì sao em kéo tôi đến nơi này?”
- Chị nghĩ sao?
Trầm Hàn Sanh không nói lời nào, khóe miệng Trịnh Duyệt Nhan cong một vòng cung thật đẹp: “Có thể em muốn gọi chị đi cùng em kinh doanh quán này.”
- Duyệt Nhan, đừng đùa.
- Chị chưa từng nghĩ qua tại sao à? Chưa từng nghĩ qua nguyên nhân vì em muốn nối lại tình xưa sao?
Trầm Hàn Sanh cười khổ: “Nghĩ như vậy quá mức tự mình đa tình, không phải phong cách của tôi. Huống hồ, tôi tự mình hiểu được, mình không phải là một tình nhân tốt.”
- Là đối với em mà nói? Hay đối với biểu tỷ mà nói?
Tim Trầm Hàn Sanh bị đâm vào một cái, khẽ nói: “Cả hai.”
- Hàn Sanh, em muốn nối lại tình xưa với chị.
Trầm Hàn Sanh ngạc nhiên ngẩng đầu, thấy đôi mắt lấp lánh rực rỡ của Trịnh Duyệt Nhan không nháy một cái chăm chú nhìn nàng, thần sắc cũng nghiêm túc vô cùng, tiếng lòng nàng rung động, nội tâm thống khổ càng sâu: “Duyệt Nhan, tôi đối với em, không phải là lựa chọn tốt.”
Trịnh Duyệt Nhan dùng ánh mắt ngăn cản nàng nói hết: “Em biết, nhưng tình cảm của em với chị, tự em không cách nào phủ nhận, mặc dù đến bây giờ, em không biết trong đó có pha trộn bao nhiêu không cam lòng, nhưng em cũng tự biết em yêu chị.”
Trầm Hàn Sanh há hốc miệng, không nói nên lời. Mái tóc Trịnh Duyệt Nhan được gió biển thổi đến thành loạn, tận lực khiến ngữ điệu trở nên ung dung hơn một chút: “Hàn Sanh, chị biết không? Trước đây em vẫn cảm thấy Tòng Y đáng đời khi mất đi chị, bởi vì chị ấy rút lui. Nhưng khi biết con người thật của Tào Vân Tuấn, vậy mà em lại lần đầu tiên có suy nghĩ không đành lòng trong đầu, em thật sự không đành lòng lại cướp chị từ bên Tòng Y, nhưng em không cách nào nhìn thẳng vào cảm giác của chị. Tất cả mọi người bên cạnh em đều biết, em vẫn là một người ích kỷ chỉ biết lo cho nội tâm của mình.”
- Duyệt Nhan...
- Nhưng Hàn Sanh, em kéo chị tới đây không phải để nói nguyên nhân này. – Trịnh Duyệt Nhan mỉm cười, nói tiếp: “Đỉnh Thái có kế hoạch đầu tư xây dựng một làng du lịch, còn có một quán rượu năm sao cao cấp, em chuẩn bị phụ trách hạng mục này, mà em làm như vậy, đều là bởi vì chị.”
- Tôi? – Trầm Hàn Sanh thật sự nghe không hiểu nổi, nàng không hiểu nổi việc làm ăn của Trịnh Duyệt Nhan thì liên quan gì đến mình.
- Đúng vậy, hạng mục này đáng lẽ không cần em tự mình phụ trách, cho nên em đến nơi này, bởi vì có thể mượn danh nghĩa này mang chị đến, thành phố đẹp như vậy, biển cả mê người như vậy, khí hậu lại hợp lòng người, không khí còn tươi mát trong lành như thế. – Trịnh Duyệt Nhan nhìn vào mắt nàng, chậm rãi, nhẹ nhàng nói: “Mà chị lại băn khoăn.”
Thần sắc Trầm Hàn Sanh có chút mờ mịt, vô thức lặp lại một câu: “Tôi băn khoăn?”
- Đúng vậy, chị băn khoan, ngày chị tìm em xin giúp đỡ, nhìn vào ánh mắt chị, em biết chị băn khoăn. Thật ra cho dù em không yêu cầu chị, không kéo chị cùng em tới nơi này, chị cũng sẽ một mình thoát ra, thoát khỏi bên cạnh Tòng Y. - Nét mặt Trịnh Duyệt Nhan mang theo một tia thương hại, thanh âm ôn nhu hiếm thấy: “Hàn Sanh, chị nhẫn nại chịu đựng nhiều lắm, chị phải rời khỏi Tòng Y một thời gian, chị cần không gian hít thở, mà chỗ này lại vừa thích hợp.”
Trầm Hàn Sanh nhìn cặp mắt như hiểu rõ hết thảy kia, yết hầu đột nhiên tắt nghẽn.
- Hàn Sanh, em nhớ kỹ cảnh tượng lần đầu tiên gặp chị, lạnh lùng, u buồn, trầm mặc, ít nói, nhưng ở bên cạnh chị lại có cảm giác kỳ lạ, lòng vốn xốc nổi sẽ trở nên yên bình, em có thể cảm nhận qua bề ngoài chị bình tĩnh, ý chí kiên định còn nội tâm tình cảm phong phú. Em thích chị khi đó, tuy rằng cũng rất thống khổ, nhưng chị ít nhất còn có lòng tin chống đỡ tinh thần chị. Nhưng ngày chị đi vào phòng làm việc của em, thần sắc thương tâm và tuyệt vọng em chưa từng thấy qua, lòng tin của chị gần như hoàn toàn sụp đổ.”
Trầm Hàn Sanh đột nhiên nói: “Tôi không phải vì hình và CD...”
- Em biết.
- Khi cậu ấy chuẩn bị thỏa hiệp với Tào Vân Tuấn, tôi thật sự... - Con mắt Trầm Hàn Sanh ửng hồng: “Trước đây cậu ấy không biết quá khứ của tôi và cậu ấy, rồi cậu ấy cũng biết, thế nhưng tất cả đều khiến tôi thêm nản lòng mất ý chí.”
- Hàn Sanh, em lo lắng cho chị, đây mới là nguyên nhân em muốn chị đi theo đến nơi này, em lo lắng cho chị còn hơn lo cho Tòng Y, cái này nghe có vẻ hơi xấu hổ, nhưng đây là suy nghĩ thật của em.
Trầm Hàn Sanh hít mũi một cái, ôm chặt hai đầu gối, nhìn nơi trời biển giáp nhau xa xa.
- Hàn Sanh, đây là khoảng thời gian em thấy mình biết quan tâm người khác nhất từ lúc chào đời, ngay cả em cũng thấy mình xa lạ. – Trịnh Duyệt Nhan tựa hồ khá mệt mỏi, nàng dựa vào bên Trầm Hàn Sanh, tựa đầu lên vai nàng: “Về tình yêu, em không muốn cưỡng cầu nữa, hai bên yêu nhau là chuyện hạnh phúc tốt đẹp nhất thế gian, có thể có được may mắn đó thật tốt, nếu không được đáp lại thì hãy để thời gian xóa nhòa tất cả, sau đó điều chỉnh tâm tình, đợi may mắn tiếp theo hạ xuống. Gần đây, em đang suy nghĩ, có thể người lòng dạ rộng rãi được trời cao quan tâm nhiều hơn.”