Ai Sẽ Ôm Em Khi Thấy Em Buồn

Chương 10: Chương 10




Trong giấc ngủ mông lung, Đàm Duy cảm thấy bên cạnh có người, anh nghĩ là Tiểu Băng đã về, đúng lúc đang định làm “con gấu ôm cột nhà”, mở mắt ra mới phát hiện đó không phải Tiểu Băng mà là Tạ Di Hồng, bên trong mặc áo ngủ hai dây, bên ngoài choàng loại áo ngủ dày mà người nước ngoài hay mặc, đứng ở trước sofa, từ trên cao nhìn xuống anh.

Anh hiếu kỳ nghĩ, kiểu mặc trong ba lớp, ngoài ba lớp như vậy thì ngủ kiểu gì? Chỉ sợ đến lật người cũng khó nhỉ? Anh thích cởi trần đi ngủ, trước khi kết hôn, buổi đêm ngủ anh thường chỉ mặc quần đùi. Kết hôn rồi lại càng đơn giản, có lúc cả quần đùi cũng chẳng mặc, cứ thế trần trụi ôm Tiểu Băng cùng nhau ngủ. Tiểu Băng mới đầu còn cười anh là đồ nhà quê, lúc sau lại bị anh đồng hóa, nói là không mặc cũng có cái hay của nó, đỡ phải mua đồ ngủ.

Anh thầm nghĩ, nguy hiểm quá, may mà mình mở mắt ra xem, nếu vừa nãy mắt nhắm mắt mở làm trò gấu ôm, thế thì hôm nay gặp phải phiền toái lớn rồi, không khéo Tạ Di Hồng lại tưởng mình trêu ghẹo cô ấy.

Tạ Di Hồng áy náy nói: “Xin lỗi nhé, làm cậu thức giấc rồi, tôi sợ cậu bị lạnh, định đắp cho cậu cái gì đó.”

Anh thấy cô nhìn mình chăm chú, cho rằng mình ngủ tới mức chảy nước miếng ở khóe miệng làm mất hình tượng, vội vã chùi chùi miệng rồi hỏi: “Mấy giờ rồi? Thường Thắng và Tiểu Băng vẫn chưa về sao?”

“Vẫn chưa, sao vậy, cậu mong họ về thế cơ à?”

“Về rồi thì ăn cơm, bụng đói lắm rồi…”

Tạ Di Hồng lập tức nói: “Vậy chúng ta ăn trước đi, không thì cậu đói chết mất. Cái cậu này, đói thì cứ ăn trước, nhịn làm gì? Đã là vợ chồng với nhau rồi còn khách khí gì nữa!”

Anh gọi điện cho Tiểu Băng, hỏi xem cô đến đâu rồi. Tiểu Băng nói vẫn đang bị tắc đường, không biết khi nào mới tới được nhà Tạ Di Hồng. Anh khuyên cô: “Cứ gọi taxi đi em, chẳng tốn bao nhiêu, anh dạy thêm mấy tiết là bù được ngay.”

Tiểu Băng nói: “Em cũng muốn gọi taxi nhưng đường kẹt cứng rồi, taxi có phải là máy bay đâu, giờ một tấc cũng không nhích nổi. Mọi người đừng đợi em, ăn trước đi!”

Đợi anh gọi điện thoại xong, Tạ Di Hồng đã sắp mâm bưng tới đặt trên bàn trong phòng ăn, còn xới đầy hai bát, đợi anh tới ăn. Anh thấy cô không kiêng kị gì mà đi lại khắp nơi như vậy, nghĩ bụng có lẽ cô ấy đã qua cơn nguy hiểm rồi. Anh ngại ngùng nói: “Cậu nấu thức ăn xong rồi à? Kể ra thì tôi đến chăm sóc cậu, kết quả lại thành cậu chăm sóc tôi…”

Tạ Di Hồng nói đùa: “Khó khăn lắm mới có cơ hội được chăm sóc cậu, tôi có thể không nắm chặt lấy sao?”

Bàn ăn là chiếc bàn dài hình bầu dục, nghe nói bây giờ rất thịnh hành kiểu bàn này, học theo phương Tây, nhưng anh lại thấy bất tiện. Học theo người nước ngoài nhưng chẳng học đến nơi đến chốn, người nước ngoài dùng loại bàn ăn hình bầu dục này là vì họ ăn thức ăn trong đĩa riêng, người Trung Quốc cứ chốc chốc lại gắp thức ăn, ai lại muốn ngồi ở cái bàn dài đây? Chẳng phải ngay đến thức ăn cũng không gắp nổi sao?

Anh với Tạ Di Hồng ngồi ở hai phía bàn cách nhau khá gần, một chốc cô lại gắp thức ăn cho anh, anh vội vàng nói: “Tôi tự gắp, tôi tự gắp được, cậu đừng khách sáo như thế, nếu không tôi sẽ thấy rất ngại…”

“Có cái gì mà ngại? Cậu cũng chẳng phải chưa từng ăn cơm ở đây.”

Thì đúng là thế thật, nhưng anh chưa từng ăn cơm một mình với Tạ Di Hồng, kiểu gì cũng thấy không thoải mái. Anh bưng bát cơm, gắp ít thức ăn, chạy tới phòng khách vừa ăn vừa xem ti vi. Nhưng Tạ Di Hồng cũng đi theo anh, ngồi lên chiếc ghế đặt thẳng góc với chỗ anh ngồi, dùng điều khiển chỉnh tiếng ti vi nhỏ đi, nói với anh: “Này, tôi muốn bàn với cậu chút chuyện…”

“Ờ? Nói đi…”

“Tôi muốn nhờ cậu giúp…”

“Ờ, nói đi…”

Tạ Di Hồng bật cười. “Cái gì mà “ờ nói đi” với chẳng “ờ nói lại”, tôi đang nói chuyện rất quan trọng đấy, cậu đừng có nghe tai này ra tai kia.”

“Tôi đang nghe đây.”

Tạ Di Hồng ngập ngừng một lát, nói: “Tôi muốn nhờ cậu giúp tôi… sinh một đứa con…”

Anh không nhịn được cười, suýt nữa thì phun sạch cơm ra ngoài. “Nhờ tôi giúp cậu sinh con? Cậu đùa gì thế? Tôi có thể sinh con?”

“Cậu đương nhiên không thể sinh con, ý của tôi là… cậu giúp tôi… để tôi sinh… một đứa…”

Anh biết Tạ Di Hồng thích đùa nhưng đem những chuyện như thế này ra đùa lại là lần đầu tiên, anh nói: “Này, trò đùa này không thể nói bừa được đâu.”

“Tôi không có đùa, cậu nhìn tôi xem, trông tôi có giống đang đùa cợt không?”

Anh nhìn cô một lát, không nhìn ra là cô đang đùa hay thật. Vẻ mặt cô lại cực kì nghiêm túc, nhưng bình thường cô cũng hay dùng giọng nghiêm túc để nói đùa, dùng giọng bỡn cợt để bàn chuyện đứng đắn, thêm vào đó cô cũng có thể dùng giọng trêu chọc để trêu chọc, dùng giọng đứng đắn để nói chuyện đứng đắn, tính gộp lại thì có tới N khả năng, cho nên anh hết sức phân vân. Anh không hiểu đành hỏi: “Cậu… không phải đã mang thai rồi sao?”

“Không có, tôi tưởng mình có thai, nhưng bệnh viện đã kiểm tra rồi, không phải.”

Anh thấy nhẹ cả người, nếu đã vậy thì không cần lo lắng nữa, nhưng anh cũng rất thông cảm với cô, chắc là cô vì chuyện này mà bị sốc nên mới nói mấy lời không tưởng đó. Anh an ủi: “Nhầm cũng không sao, các cậu hãy còn trẻ, từ từ rồi sẽ có.”

“Tôi… kỳ thực cũng không mong là có, chẳng qua chỉ là… không thấy kinh nguyệt… nên tôi tưởng là…” Tạ Di Hồng chợt ngẩng đầu nhìn anh, nói. “Thật ra tôi không muốn sinh một Tiểu Thường Thắng… Giống không tốt, thấp quá… mặc dù cũng không quá ngốc, nhưng mà chút gen thông minh này trước nay đều không dùng đúng cách.”

Anh thấy kỳ quặc liền hỏi: “Cậu không muốn sinh Tiểu Thường Thắng, vậy cậu lấy cậu ta làm gì?”

Tạ Di Hồng u oán trừng mắt nhìn anh một cái. “Tôi không lấy hắn ta thì có thể lấy ai? Người khác chẳng thèm theo đuổi tôi, tôi có cách nào khác sao? Chớp mắt đã sắp ba mươi rồi…”

“Sao người khác lại không theo đuổi cậu? Tay ở khoa Hóa không phải theo đuổi rất bền bỉ sao? Còn có Đại Lưu của khoa chúng ta nữa…”

“Cậu không cần biên soạn tình sử của tôi, cậu có thể hiểu rõ tôi không? Mấy kẻ tạp nham đó có tán, tôi cũng chẳng thèm liếc mắt, tôi chỉ muốn… sinh được một đứa giống cậu…”

Anh không nhịn được mà bật cười thành tiếng. “Lại muốn lợi dụng tôi sao? Chẳng thà đổi lại nói tôi là con của cậu, cậu thành mẹ của tôi, cảm động biết bao nhiêu?”

“Làm mẹ của cậu đương nhiên cảm động rồi, tôi mà là mẹ cậu… tôi muốn ôm cậu thì ôm, muốn hôn cậu thì hôn, muốn cho cậu bú thì cho bú, muốn… cái gì cũng có thể…”

Anh trơ mắt nhìn mình bị cô lợi dụng, lại không thể công kích, biết là cuộc khẩu chiến này không thắng nổi, chẳng còn lòng dạ nào mà đấu, vừa đi về phía phòng bếp vừa nói: “Cậu cũng ăn xong rồi đúng không? Vậy tôi đi rửa bát.”

Tạ Di Hồng quát: “Không được đi, chuyện này còn chưa nói xong. Cậu không muốn quan hệ với tôi… cũng được… Bây giờ bọn họ vẫn chưa về, cậu… Thứ đó của cậu… lấy ra đưa tôi… Tôi sẽ tự nghĩ cách.”

Mặt anh lập tức đỏ bừng bừng, không biết có phải lỗ tai mình có vấn đề hay không, chuyện này đùa hơi quá trớn rồi, nếu cô ấy đã nói hẳn ra như vậy, anh cũng nghiêm túc nói: “Đừng có đùa kiểu này nữa, để Thường Thắng và Tiểu Băng biết được… sẽ rất phiền…”

Tạ Di Hồng không để ý, nói: “Cậu ngại bọn họ? Cậu yên tâm, tôi sẽ không để Thường Thắng biết, nếu cậu không nói với Tiểu Băng, cô ấy cũng sẽ không biết. Việc này sẽ không ảnh hưởng đến cuộc sống gia đình của hai chúng ta, mọi người đều sẽ nghĩ là con của Thường Thắng.”

“Những chuyện như thế này cậu có giấu giếm nổi không? Chỉ cần nhìn ngoại hình thôi cũng nhận ra ngay…”

“Đợi đến lúc nhìn rõ các nét, chắc chắn tôi đã ly hôn Thường Thắng rồi, bỏ đến một thành phố khác, đảm bảo sẽ không gây ảnh hưởng đến cuộc sống của cậu.”

Anh càng ngẫm nghĩ càng thấy chuyện này mười phần thì tám, chín phần là Tạ Di Hồng đang đùa anh, chưa biết chừng cô định nói: “Cùng Tiểu Băng trêu cậu một tí”, nếu không, ai có thể nghĩ ra những điều ly kỳ như thế? Cứ cho là có thể nghĩ ra được thì ai dám đem chuyện kiểu này nói thẳng vào mặt người khác như thế chứ? Anh bèn không khách khí vạch trần cô: “Chuyện này là cậu cùng Tiểu Băng hợp tác để giỡn tôi đấy hả?”

Tạ Di Hồng úp mở nói: “Nếu là đùa cậu thì sao? Nếu là thật thì sao?”

Anh nói đầy vẻ dọa dẫm: “Nếu là Tiểu Băng nghĩ ra trò quỷ này để giỡn tôi, thế thì tôi thuận nước đẩy thuyền, muốn chơi thì chơi, cho cậu một đứa, để cô ấy đi mà ân hận vì đã nghĩ ra trò đùa quái quỷ này.”

“Vậy nếu là thật thì sao?”

“Sao là thật được? Tôi còn không biết hai người các cậu chắc? Nếu không phải Tiểu Băng muốn giỡn tôi, vậy nhất định là cậu đang giỡn tôi.”

Tạ Di Hồng bật cười lớn. “Ha ha, cậu quá thông minh, muốn trêu chọc cậu thì sao dễ dàng như thế chứ? Nói cho cậu hay, đúng là tôi đang giỡn cậu đấy, sao nào, còn muốn thuận nước đẩy thuyền không? Cậu muốn đẩy kiểu gì cũng được, đẩy thật, đẩy giả, đẩy trước, đẩy sau, tôi đều theo cậu.”

Anh cũng cười hì hì. “Đám phụ nữ các cậu rất cứng miệng, người nào cũng ra vẻ trời không sợ đất không sợ, lúc nào cũng ở đó mà khiêu khích với gây hấn. Đợi đến lúc đàn ông làm thật rồi, các cậu lại bị dọa cho chết khiếp.”

“Vậy cậu thử xem, xem tôi có bị dọa chết khiếp không?”

“Cậu đương nhiên là không, cậu là tên họ Tạ to gan có tiếng, cậu mà gọi điện báo cảnh sát một câu, nửa phần đời còn lại của tôi coi như đi tong.”

“Tôi đảm bảo không gọi điện cho cảnh sát, ngay bây giờ tôi sẽ rút toàn bộ dây điện thoại ra.” Tạ Di Hồng vừa nói liền rút mạnh dây điện thoại trong phòng khách ra. “Thế nào? Đã tin chưa?”

“Vậy thì có tác dụng gì? Cậu vẫn còn di động nữa, nói không chừng trên người còn giấu hung khí, đến lúc đó cho dù không tiễn tôi đến Tây Thiên vì lý do phòng vệ thì cũng sẽ khiến tôi… bị phế ngay tại chỗ.”

Tạ Di Hồng kéo áo khoác ngủ sang hai bên. “Kiểm tra thử xem, xem có di động không, có hung khí không.”

Anh thấy xương quai xanh của cô nhô ra, giống như chữ “bát[1]” viết ngược kéo dài từ cổ tới hai vai, thầm nghĩ, đúng là không nhìn thì không biết, nhìn rồi liền sợ chết khiếp, hóa ra cô ấy gầy như vậy? Anh khoa trương kêu một tiếng: “Chà, múa thoát y hả? Có thu vé vào cửa không đấy?”

Tạ Di Hồng khép vạt áo trước ngực, cười mắng: “Hừ, đường đường một đấng nam nhi, trông thấy phụ nữ hở da thịt mà một tí phản ứng cũng không có, còn đứng đó nói này nói nọ, cậu có phải đàn ông không đấy? Nếu tôi mà là cậu thì phải tìm ngay cái lỗ nào đó để chui xuống.”

Lời này nói ra khiến anh có chút không vui, điều làm anh khó chịu nhất đó là người khác hỏi anh có phải đàn ông không, anh định học theo giọng điệu của Tạ Di Hồng mà đốp lại: “Một người phụ nữ, cởi một nửa cho đàn ông ngắm mà người ta chẳng có chút phản ứng, cậu còn đứng đó mà đắc ý. Cậu còn là phụ nữ không đấy? Nếu tôi mà là cậu thì phải tìm ngay cái lỗ nào đó để chui xuống.”

Nhưng anh biết không thể nói như thế, thế giới này chính là vậy, phụ nữ bới móc đàn ông, nói tới mức không có lời cay độc nào không nói, còn đàn ông không chịu được cũng phải chấp nhận, không chấp nhận thì lại bị mắng là đồ vô tâm. Nếu đàn ông cũng bắt chước đối đáp lại phụ nữ một câu thì sẽ bị coi là ức hiếp phái yếu, vô liêm sỉ, đến lúc đó anh cứ đợi cô ta nhảy sông hay treo cổ cho anh xem, nhưng cô ta là phụ nữ, vì thế cũng chẳng mất gì, anh làm tổn thương lòng tự trọng của cô ta, xin khẳng định là sẽ phải chịu nhiều cay đắng.

Đúng vào thời điểm then chốt “muốn biết chuyện như thế nào, chờ xem hồi sau sẽ rõ” thì Thường Thắng trở về, chính là phong cách “lẳng lặng mà vào nhà”. Đến phòng khách rồi, Đàm Duy và Tạ Di Hồng vẫn không nghe thấy âm thanh gì, cũng không biết Thường Thắng vào từ lúc nào, chỉ nghe Thường Thắng nói: “Được rồi, được rồi, đàn ông phụ nữ gì cũng đừng tự khen mình nữa. Theo tôi thấy, hai người đều chẳng có bản lĩnh gì, đàn ông chẳng ra đàn ông, phụ nữ chẳng ra phụ nữ, nếu không phải thế thì đã sớm xong chuyện rồi, đâu còn ở đây mà đấu khẩu nữa?”

Đàm Duy hơi bối rối, vội giải thích: “Đang cùng Tiểu Tạ nói đùa thôi…”

Tạ Di Hồng lạnh giọng hỏi: “Hôm nay anh chạy tới cái xó xỉnh nào vậy? Hại tôi gọi bao nhiêu cuộc điện thoại cũng không tìm ra.”

Thường Thắng cười hì hì, đáp: “Em dĩ nhiên là không tìm được anh rồi, tâm tư của em đâu có để ý đến anh, sao mà tìm được? Anh đứng ở đây lâu như thế mà em không mảy may biết đúng không? Em hoàn toàn coi anh là người vô hình rồi.”

Tạ Di Hồng nói sẵng: “Lúc nào tôi thích coi anh là người vô hình thì tôi cứ việc coi anh là người vô hình, lúc nào tôi thích tìm anh thì anh phải lăn về đây cho tôi…”

Đàm Duy thấy đôi vợ chồng nhà này có vẻ sắp cãi nhau, vội vã cáo từ: “Tôi thấy hay là tôi ra ngoài đợi Tiểu Băng nhé, sau đó cùng cô ấy về nhà luôn, các cậu… mau nghỉ ngơi đi!”

Thoáng chốc, Thường Thắng và Tạ Di Hồng lại kết thành một bè ra sức lôi kéo anh ở lại:

“Đừng đi, đừng đi vội, ở lại ăn cơm đã, ăn xong bốn người chúng ta làm ván mạt chược.”

Đàm Duy không có hứng thú chơi mạt chược, chủ yếu là vì sợ thua tiền, liền từ chối: “Hôm nay tới đây thôi, tôi còn phải về vì nhiều việc lắm.”

Tạ Di Hồng nói: “Cậu xem cậu kìa, Tiểu Băng chạy cả quãng đường như thế, nhịn đói bao lâu rồi, cậu nhẫn tâm để con bé vừa đến cửa đã về luôn sao? Bận thế chứ bận nữa cũng phải đợi nó về ăn bát cơm rồi tính chứ?”

Anh nhất quyết đứng ngoài cửa đợi Tiểu Băng, hai người kia cũng không ngăn cản, chỉ dặn anh nhất định phải đợi Tiểu Băng ăn xong bữa mới được rời đi. Tạ Di Hồng giữ chặt cặp tài liệu của anh trong tay rồi mới chịu để anh ra ngoài.

Đàm Duy ở ngoài đợi một lát thì nhìn thấy taxi của Tiểu Băng đến. Tiểu Băng xuống xe liền nói với anh: “Hôm nay đúng là số khổ, đường đông nghìn nghịt, cuối cùng vẫn phải gọi taxi. Sớm biết vậy thà đi taxi ngay từ đầu, nói không chừng đã đến từ lâu rồi.”

Anh nói: “Có đói không? Mau vào nhà ăn cơm, ăn xong chúng mình về.”

Tiểu Băng cười khúc khích, nói: “Về làm gì? Em tính đêm nay cứ ở lại đây thôi, đợi lát nữa chúng ta vào bồn tắm của bọn họ… tắm uyên ương…”

Anh lập tức có phản ứng, trong lòng ngứa ngáy vô cùng, chỉ hận không thể bắt đầu ngay lúc này. Hai người đi trên hành lang, anh thấy bốn phía không có người, một tay bắt lấy Tiểu Băng, cắn cắn mặt cô mấy cái, sau đó kề bên tai cô, hỏi: “Ngoài tắm uyên ương, em còn ý tưởng gì mới không?”

“Anh thích chơi hai vua hai hậu cũng được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.