Ai Sẽ Ôm Em Khi Thấy Em Buồn

Chương 21: Chương 21




Đàm Duy tiễn Tiểu Lục đi rồi đạp xe trờ về nhà ba mẹ vợ. Tiểu Băng đang đợi anh trước cổng, nhìn thấy anh liền hỏi: “Sao anh đi lâu thế? Nói chuyện à? Hai ông con trai thì có chuyện gì hay mà nói chứ?”

“Đồng chí cả mà, sao lại không có chuyện hay để nói?”

“Thế các anh nói về em à? Nói cho em ngay! Nói về em thế nào?”

“Không thể cho em biết được.”

Tiểu Băng kiên quyết không cho anh thoát, đuổi theo hết đánh lại véo anh, đuổi tới tận phòng ngủ của họ. Đây là căn phòng mà ba mẹ vợ anh chuẩn bị riêng cho hai người, để cả hai nghỉ ngơi khi tới chơi dịp cuối tuần.

Nơi ba mẹ vợ anh ở là tòa chung cư được Ủy ban Giáo dục sửa chữa lại rồi cấp cho các nhà giáo ưu tú, căn hộ có bốn phòng ngủ mộ phòng khách, rất rộng rãi. Nghe nói nhà giáo ưu tú của Trung Quốc tương đương với phó giáo sư đại học, nhưng phó giáo sư chính thống của Đại học B nơi anh dạy lại chỉ được phân một căn hộ có hai phòng ngủ, một phòng khách, hoàn toàn không thể so sánh với ông bố vợ “tương đương phó giáo sư” của anh. Có điều ba vợ cũng rất ngưỡng mộ anh, còn trẻ tuổi mà đã được đặc cách trở thành phó giáo sư, danh hiệu nhà giáo ưu tú của ba vợ anh cũng phải phấn đấu cả đời mới có được.

Vừa vào phòng, Tiểu Băng liền đóng sập cửa lại, chạy tới đẩy anh ngã xuống giường, hỏi: “Có nói không? Có nói không? Nếu không nói, em chỉnh chết anh.”

Anh trầm giọng: “Giữa thanh thiên bạch nhật thì em định chỉnh anh thế nào?”

“Anh đừng mơ có nguời đến cứu anh, cả nhà ngủ trưa hết rồi.”

Anh sợ ba mẹ vợ nghe thấy tiếng tranh cãi liền nhỏ giọng nói: “Đừng làm loạn nữa, em không làm loạn thì anh sẽ nói cho em.”

Tiểu băng kéo anh ngồi dậy, nói: “Tốt, em không làm loạn nữa, mau nói cho em biết!”

Anh kể tóm tắt lại lời của Tiểu Lục, hỏi đùa: “Anh lại cùng tình cũ của em trở thành đôi bạn thân thiết, chuyện gì cũng kể cho nhau nghe, đúng là không ngờ đấy nhỉ?”

Tiểu Băng cười hi hi, nói: “Cái tên họ Lục này thật không trượng nghĩa tí nào, thấy vợ chồng người ta thân mật, anh ta không phục, lại nghĩ ra trò “đào tường” nhà người.”

“Người ta chẳng qua chỉ nói sự thật thôi, sao em lại nói là “đào tường”? Rõ ràng là em… bỏ rơi anh ra, sao em lại nói là anh ta bỏ em?”

“Hừ, ở cái thành phố A này coi việc xuất ngoại to bằng trời, nếu em nói là do em muốn chia tay, ai cũng sẽ coi em là quái vật, ai cũng muốn hỏi câu “tại sao”, bởi vì ai cũng cảm thấy chỉ có đứa con gái đầu óc có vấn đề mới đòi chia tay với bạn trai đi du học. Em cũng lười chẳng buồn giải thích với những người đó, có giải thích người ta cũng không hiểu, nên em mới nói là anh ta chán em, như thế đơn giản hơn nhiều, không còn ai hỏi “tại sao”, ai nấy đều cảm thấy rất dễ hiểu, ai nấy đều đồng tình với em, ai nấy đều chửi anh ta là tên Lục Thế Mỹ vong ân bội nghĩa… Hi hi, dù sao anh ta ở nước ngoài cũng chẳng nghe thấy được.”

“Ai cũng không hỏi? Anh lại muốn hỏi, vì sao em lại chia tay khi bạn trai đi nước ngoài? Đầu óc em có vấn đề à?”

“Đầu óc em không có vấn đề, cự kì khỏe mạnh là đằng khác, em chia tay với anh ta vốn chẳng dính dáng đến chuyện đi nước ngoài, chẳng qua chỉ nhân chuyện ấy để chia tay mà thôi.” Tiểu Băng giải thích. “Khi hai người không còn ở cạnh nhau nữa thì việc chia tay cũng dễ dàng hơn. Anh ta không thể trói buộc em, bọn em chia tay cũng không làm tổn hại đến hòa khĩ giữa ba mẹ hai nhà.”

“Vậy rốt cuộc vì sao em lại muốn chia tay? Chỉ vì anh ta nghiện thuốc?”

“Anh lại nghe anh ta nói bừa rồi, lẽ nào chỉ vì chuyện hút thuốc mà tan vỡ? Em cũng không nói được là anh ta có tật xấu gì lớn, chỉ là cảm thấy… không hợp. Em không có cảm giác rằng anh ta yêu em, hoặc đó không phải là thứ tình yêu mà em mong đợi.”

“Vậy thứ tình yêu mà em mong đợi là gì?”

“Chính là thứ tình yêu mà chúng ta đang có.”

“Em đừng có nói lời đường mật nữa, có phải vì nước xa không dập được lửa gần nên mới bắt cá hai tay, trong lúc anh ta không ở đây nên lấy anh thay thế đúng không?”

Tiểu Băng cấu anh một cái. “Nói lung tung! Em chẳng bắt cá hai tay bao giờ hết, em chia tay anh ta rồi mới hẹn hò với anh.”

“Không đúng à? Em lừa anh vào trong rồi mới chia tay anh ta.”

“Anh nói bừa! Anh ta vừa đi em đã chi tay luôn, anh ra ở bên đó mù quáng nghĩ cả hai vẫn là người yêu, em có cách nào đây? Chuyện này không giống như ly hôn, còn một tờ đơn ly hôn làm bằng chứng. Chuyện yêu đương, em nói bỏ, anh ta không bỏ, cuối cùng được tính thế nào?”

Thựa ra anh cũng không để tâm chuyện Tiểu băng rốt cuộc chia tay Tiểu Lục vào lúc nào, dù Tiểu Băng bắt cá hai tay thì anh cũng không cho đó là sai, hoặc giả như đó chắc chắn là sai chăng nữa, anh cũng thấy đó là một sai lầm đáng yêu, nên anh không truy cứu chuyện này nữa, chỉ hiếu kỳ hỏi: “Có phải vì anh không ra nước ngoài nên em mới thích anh không?”

“Ha ha, nào có loại lý do kỳ quặc như thế chứ? Ai mà chẳng thích đi nước ngoài? Nếu lúc đó anh đi nước ngoài, em sẽ đi theo anh ngay lập tức, dù có đi châu Phi làm nô lệ em cũng theo anh… Nếu không tin, bây giờ anh đi ngay đi, xem em có chia tay hay không.”

“Chà, nói nghe sao mà bùi tai thế?”

“Không phải nói bùi tai, mà là sự thật.”

“Có chuyện đí sao? Tại sao em lại đối xử với anh khác thế?”

“Đồ ngốc, thế mới là yêu!”

“Thế vì sao em lại yêu anh?”

Tiểu Băng bắt đầu khiêu khích anh. “Anh là tên ngốc, sao mà hiểu được? Coi như “kẻ ngốc có cái phúc của kẻ ngốc” cũng được mà.”

Đợi đến khi anh dùng tư thế “cảm tử quân phục kích lô cốt địch” nằm sấp trên người Tiểu Băng, dịu dàng cẩn thận vặn mình, Tiểu Băng kề bên tai anh, nói: “Anh có biết vì sao em lại yêu anh mà không yêu anh ta không? Chính là bởi vì em có thể cảm nhận được tình yêu của anh, còn anh ta thì không…”

Anh nói đùa: “Là em không cho anh ta cơ hội đấy chứ, để anh ta cũng “yêu” em như anh.”

“Nhưng mà chẳng có được sự rung động đó.”

“Tính lừa anh à?”

“Thật mà, bản thân em cũng không biết là tại sao, chỉ biết khi ở bên cạnh anh mới có… cảm giác xao xuyến, muốn được gần gũi ấy, anh đừng tưởng lầm rằng em đối với anh như thế thì đối với ai cũng sẽ như vậy. Chỉ có đàn ông các anh mới thế thôi, chẳng cần biết người ta thế nào, cứ nhìn thấy con gái là rung động ngay.”

“Nói linh tinh, đàn ông không phải cứ thấy con gái là rung động đâu… Chỉ có lúc nhìn thấy em anh mới rung động.”

“Chắc chúng ta được tạo hóa an bài thành đôi đúng không?”

“Điều này còn phải nói sao?”

* * *

Mấy ngày sau, Đàm Duy và Tiểu Băng mời Tiểu Lục, cùng một cô gái tên là Tiểu Lưu tới nhà ăn cơm, giúp bọn họ “nối dây tơ hồng”. Hôm đó Đàm Duy đứng bếp, không biết có phải vì tiềm thức nảy sinh ý muốn mãnh liệt tác thành cho hai người này, để nhanh chóng “diệt gọn” kẻ tình địch tiềm tàng là Tiểu Lục hay không, mà anh đặc biệt lao tâm khổ tứ dùng hết bản lĩnh làm cả một bàn đầy ắp thức ăn, như thể thành bại của vụ mai mối này đều phải phụ thuộc vào độ ngon miệng của đồ ăn vậy.

Tiểu Lưu là đồng nghiệp ngày trước của Tiểu Băng, hai người từng là bạn cùng phòng, quan hệ rất tốt. Tiểu Lưu xem ảnh của Tiểu Lục, lại nghe nói Tiểu Lục là tiến sĩ bên Mỹ, còn tìm được công việc ở bên đó liền cảm thấy rất hào hứng, trang điểm tỉ mỉ, có vẻ quyết giành thắng lợ phen này.

Tuy nhiên Tiểu Lục dường như không hứng thú lắm, ngay cả giày da cũng chẳng buồn đi, còn đến muộn mười phút, trong bữa ăn chỉ biết cắm đầu ăn, cũng trò chuyện với Tiểu Lưu nhưng làm giống hệt lần trước ở nhà Tiểu Băng, vừa ăn xong cơm đã vội vàng cáo từ. Đàm Duy nghĩ anh ta lại muốn hút thuốc, vội vã nói: “Nào, hút điếu thuốc, hút điếu thuốc!”, vừa nói vừa rút ra bao thuốc đã chuẩn bị từ trước mời Tiểu Lục.

Tiểu Lục nhìn Tiểu Băng một cái, nói: “Thôi khỏi, tôi sợ nữ chủ nhân không vui.”

Tiểu Băng rất khoan dung, nói: “Không sao, anh cứ hút đi, đừng có nói như thể em là con hổ cái không bằng.”

Tiểu Lục nhận điếu thuốc, Đàm Duy giúp anh ta châm lửa, rồi anh ta một mình hưởng thụ “một điếu sau bữa cơm”. Tiểu Băng và Đàm Duy đành câu được câu chăng tìm cách duy trì bầu không khí. Sau đó Tiểu Lưu chủ động hỏi: “Anh ở bên Mỹ… làm công việc gì?”

“Nghiên cứu sinh.”

“Chà, anh giỏi quá!”

“Có cái gì mà giỏi chứ? Nghề đó chỉ là làm thuê, lương thấp, lại còn mệt bơ phờ.”

Tiểu Lưu cười khúc khích. “Anh hài hước quá… Nghiên cứu sinh sao có thể gọi là làm thuê được? Nghiên cứu sinh đều là những nhân vật có máu mặt cả.”

“Cái cô nói là Trung Quốc, cái tôi nói là của Mỹ.”

“Mỹ với Trung Quốc chẳng phải đều như nhau sao?”

Tôi nói nghiên cứu sinh là nghề làm thuê, cô tin hay không là chuyện của cô.”

Tiểu Lưu gặp phải câu trả lời sắt đá như thế thì có chút ngượng ngập, nhưng vẫn cố vớt vát hỏi một câu: “Nếu lương thấp lại còn mệt, sao anh vẫn muốn làm?”

“Tôi nói muốn làm khi nào? Tôi cũng chẳng còn cách nào khác, học chuyên ngành chúng tôi nói là dễ tìm việc, nhưng cái duy nhất được coi là dễ tìm chính là nghiên cứu sinh, bởi vì bọn Mỹ không muốn làm cái việc vừa nghèo kiết xác này nên mới tới lượt đám người ngoại quốc chúng ta. Lương sau khi nộp thuế chỉ vừa đủ đáp ứng những điều kiện tồn tại cơ bản nhất của mình tôi thôi.”

“Vậy còn hút thuốc?”

“Hút thuốc cũng là điều kiện tồn tại cơ bản của tôi.”

Tiểu Băng nói với Tiểu Lưu: “Cậu đừng nghe anh ấy nói bừa! Anh ấy đùa đấy, đang chọc mấy đứa chưa từng ra nước ngoài như bọn mình ấy mà.”

Tiểu Lục đột nhiên thành thật: “Ai nói là tôi đang đùa? Lương của tôi chỉ có x vạn x…”

Tiểu Lưu nghe xong liền vỗ tay: “X vạn x? Vậy mà anh nói là ít? Em một tháng có x nghìn à!”

Tiểu Lục nhìn Tiểu Lưu như nhìn đứa nhà quê, khinh thường giải thích: “Cái tôi nói là lương cả năm, ở bên Mỹ nhắc đến lương ai đời nói lương tháng bao giờ? Chỉ nói lương cả năm thôi.”

Tiểu Lưu đành xấu hổ im lặng, Tiểu Băng cố xoa dịu bầu không khí: “Thực ra thu nhập bao nhiêu còn cả tính cả mức tiêu dùng, không thể chỉ nhìn mỗi con số được. Theo anh nói thì thuốc lá cao cấp bên đó giá hơn hai mươi tệ một cây, trong nước làm sao bì được? Ít nhất cũng phải vài trăm…”

Tiểu Lục tính toán chi li các khoản, tiền phòng cần bao nhiêu, thực phẩm cần bao nhiêu, bảo dưỡng xe cần bao nhiêu, lương của anh ta và anh ta không nuôi gấu trong nhà, mua thuốc hút, mua thuốc hút cần bao nhiêu, vân vân và vân vân…

Tiểu Lục tính toán chi li các khoản, nói lương cả năm cần bao nhiêu, nộp thuế của anh ta bao nhiêu, tiền bảo hiểm cần bao nghiêu, bảo dưỡng xe cần bao nhiêu, thực phẩm cần bao nhiêu, mua thuốc hút cần bao nhiêu, vân vân và vân vân… Nghe bài toán của Tiểu Lục, rõ ràng là lương của anh ta nuôi thân còn chưa xong, nói chi đến chuyện nuôi vợ con.

Tiểu Lưu hỏi: “Thế… thời gian tới có phải… sẽ tăng thêm một chút không?”

“Tăng gì mà tăng? Kinh tế Mỹ ây giờ đang ảm đạm, nhà trường đã có quyết định trong nắm năm tới sẽ không tăng lương.”

Cuộc đối hoại sau đó hoàn toàn đi theo hướng “đường tuy bằng phẳng, trước mắt vẫn tốt tăm”, không cần biết trời đáp sụp đổ hay đường hầm không một tia sáng. Tiểu Lục hiển nhiên đã hết hứng thú, từ biệt ra về. Tiểu Băng nhắc Tiểu Lục đi tìm, Tiểu Lục nói anh ta không biết đường, Tiểu Lưu cũng nói không biết, cuối cùng vẫn là Tiểu Băng đưa Tiểu Lưu trở về. Tiểu băng nhắc Tiểu Lục đi tiễn, Tiểu Lục nói anh ta không biết đường, Tiểu Lưu cũng nói không biết, cuối cùng vẫn là Tiểu Băng đưa Tiểu Lưu đi gọi xe.

Đợi Tiểu Lưu cùng Tiểu Băng đi rồi, Đàm Duy mới hỏi Tiểu Lục: “Sao anh lại miêu tả nghề nghiên cứu sinh khổ sở như thế? Muốn dọa cô ấy sợ chạy mất à?”

“Nghiên cứu sinh nghèo là sự thât, muốn dọa cho cô ta bỏ chạy cũng là sự thật.”

“Nếu thế anh vẫn nên… về nước thì hơn. Nếu anh tới làm việc ở Đại học B, nhất định sẽ được trọng dụng.”

Tiểu Lục uể oải đáp: “Đi cũng mấy năm rồi, hình như cuộc sống trong nước trở nên xa lạ đối với tôi. Ở bên Mỹ tôi có thể vờ như “hai tai không nghe chuyện ngoài cửa, chỉ một lòng làm tiến sĩ thôi, còn ở đây… chắc chắn không được, ngày nào cũng chỉ có so qua đấu lại, vậy thì tôi thà chết còn sướng hơn.”

“Chuyện của cô Tiểu Lưu ấy, anh xem…”

“Tôi thấy vẫn là thôi đi, người giống như cô ta ở bên kia tôi cũng tìm được, chẳng cần phí công sức đưa từ đây sang.”

Tiễn Tiểu Lục về rồi, Tiểu Băng hỏi Đàm Duy: “Tiểu Lục nói sao? Anh ta có thích Tiểu Lưu không?”

“Tiểu Lục hình như không hứng thú mấy, nói là kiểu người như Tiểu Lưu ở bên Mỹ anh ta cũng tìm được…”

“Hả? To mồm đấy nhỉ, em muốn xem thử anh ta tìm được cái dạng nào.”

Anh lo lắng hỏi: “Tiểu Lưu… đồng ý không?”

“Không.”

“Thấy Tiểu Lục… nghèo hả?”

“Cũng không hẳn. Anh đừng hùa theo Tiểu Lục, coi con gái Trung Quốc đều là một lũ hám tiền, người ta vừa nhìn đã nhận ra tâm tư của Tiểu Lục rồi, cô ấy nói anh ta đang kể khổ, chắc chắn là không ưa cô ấy, làm gì có chuyện nghiên cứu sinh nghèo khổ.”

Đàm Duy thở ra một hơi, nam nữ đôi bên đã không vừa ý đối phương, vụ mai mối này cũng không hẳn là thất bại, chỉ coi là chưa thành công thôi, bởi vì tính ra cũng mất sức chứ chưa gây ra phiền toái nào.

Tiểu Băng lại bắt đầu nghĩ xem còn có ứng cử viên nào khác có thể giới thiệu cho Tiểu Lục, thậm chí tính cả Tạ Di Hồng vào, nói là biết đâu Tạ Di Hồng chia tay với Thường Thắng, sau đó sẽ giới thiệu Tạ Di Hồng cho Tiểu Lục, Đàm Duy khuyên cô: “Bỏ đi em, Tiểu Lục vốn không muốn tìm bạn gái, em việc gì phải lao tâm khổ tứ như vậy? Anh thấy vấn đề mấu chốt của anh ta chính là vẫn chưa quên được em.”

“Anh ghen à?”

“Anh ghen cái gì? Anh ta chưa quên em, nhưng mà em chẳng nhớ nhung gì anh ta.”

“Coi như anh thông minh! Em vốn sợ anh nghĩ hẹp nên mới tìm mọi cách để gán ghép anh ta với ai đó, nhu thế anh sẽ yên tâm.”

Anh nói đùa: “Em vợ anh nghĩ hẹp? Thế thì em tuyệt đối đừng để ý đến anh ta là được rồi.”

“EM không để ý đến anh ta, cho anh ta đi gặp quỷ đi!”

Anh vội vàng giải thích: “Anh đùa thôi, chuyện của Tiểu Khiêm vẫn cần nhờ anh ta giúp, sao em có thể không bận tâm đến anh ta được?”

“Đây là anh tự nói đấy nhé! Đừng có hối hận!”

“Nếu em cần quan tâm đến anh ta, muốn quan tâm đến anh ta thì dù anh ta có bảo em đừng quan tâm nữa cũng vô dụng, thà rằng anh rộng lượng thoải mái khuyến khích em quan tâm tới anh ta, nói không chừng em thấy anh thấu tình đạt lý như vậy liền tự động không quan tâm anh ta nữa.”

“Anh giảo hoạt thật đấy! Có điều…” Tiểu Băng diễn một lời thoại trong kịch mô phỏng: “Dù cho con cáo thông minh, đấu làm sao nổi thợ săn lành nghề!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.