Ai Sẽ Ôm Em Khi Thấy Em Buồn

Chương 33: Chương 33




Đàm Duy lảo đảo lết xuống giữa màn đêm đen đặc, vừa đi vừa gọi tên Tiểu băng, cổ họng gần như khản đặc nhưng anh vẫn kiên trì kêu gào, anh biết nếu Tiểu Băng ở ngọn núi này, nhất định đang rất sợ hãi. Nếu cô ấy có thể nghe thấy tiếng gọi của anh, sẽ biết không phải chỉ có một mình cô ấy ở chốn này.

Anh cứ đi mãi, đến khi nhìn thấy những ánh đèn hắt ra từ quán trọ, các tiệm cơm dưới chân núi mới thôi gọi tên cô, xe về thành phố đã hết từ lâu, anh quyết định gọi điện thoại cho bạn bè, người thân trước, nếu Tiểu Băng không ở chỗ họ, chứng tỏ cô ấy vẫn ở quanh núi này, lúc đó anh sẽ bỏ tiền thuê người vào núi đi tìm cùng anh.

Nghĩ đến đây, cả người anh đột nhiên run cầm cập.

Anh chạy khắp nơi tìm chỗ có thể gọi điện thoại, loay hoay cả buổi mới bắt được tín hiệu di động ở một nơi đồng không mông quạnh. Anh gọi điện thoại về nhà mình trước tiên, hy vọng Tiểu Băng đã trở về nhà, nhưng không có ai nhận điện thoại.

Anh lại gọi điện cho ba mẹ hai bên nhưng họ đều nói Tiểu Băng không ở nhà, sau đó còn tóm lấy anh hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Anh trả lời lấy lệ đôi câu, nói là không thể gọi điện thoại quá lâu được, sợ hết pin, rồi ngắt điện thoại.

Trong nhóm bạn bè, anh quyết định gọi cho Tạ Di Hồng trước, vì Tạ Di Hồng cũng đang giúp anh tìm Tiểu Băng, chưa biết chừng đã tìm thấy rồi cũng nên. Anh gọi điện về nhà Tạ Di Hồng, là Thường Thắng nghe điện, nói Tạ Di Hồng không ở nhà.

Anh hỏi: “Chú có biết cô ấy đi đâu không?”

Thường Thắng trả lời: “Ai mà biết được! Vợ của anh á, vốn không coi anh là người, trước giờ đi đâu có bao giờ nói với anh đâu.”

Anh chẳng buồn nghe Thường Thắng kể khổ, chỉ hỏi tiếp: “Thế chú có biết số di động của anh trai Tiểu Tạ không? Hoặc số di động của ba cô ấy? Cô ấy nói sẽ hỏi mượn điện thoại của họ.”

Thường Thắng tỏ ra khó hiểu: “Điện thoại của cô ta đâu?”

“Điện thoại của cô ấy cho anh mượn rồi. Nhanh nói số cho anh đi, những chuyện khác để sau hãy nói.”

“Anh chỉ biết số di động của anh trai cô ta thôi.” Thường Thắng đọc một dãy số, Đàm Duy thầm ghi nhớ rồi ngắt điện thoại.

Anh lập tức gọi điện vào số của Tạ Di Vũ, nghĩ bụng nếu Tạ Di Vũ cũng không biết Tạ Di Hồng ở đâu thì cứ thẳng thắn kể hết cho anh ta nghe, đề nghị anh ta cử người hỗ trợ tìm Tiểu Băng và Tạ Di Hồng.

Tạ Di Vũ nhận điện thoại, nghe nói là chồng của Tiểu Băng liền thốt lên: “Hả? Cậu tìm Di Hồng hả, không phải con bé đang đi tìm vợ cậu hay sao?”

Anh sợ Tạ Di Hồng mải chạy đi tìm người, cuối cùng cô ấy cũng bị lạc luôn nên sốt ruột kể: “Đúng vậy ạ! Cô ấy đang giúp em tìm Tiểu băng, nhưng bây giờ ngay cả cô ấy em cũng không liên lạc được, cô ấy nói sẽ mượn điện thoại của anh hoặc ba anh. Xem ra cô ấy không mượn điện thoại của anh rồi, nhưng em không biết số di động của ba anh.”

Tạ Di Vũ tỏ ra giàu kinh nghiệm , lên tiếng khuyên nhủ: “Cậu đừng cuống, cứ làm từng bước một, anh cho cậu số của ba anh, cậu gọi thử xem, nếu vẫn không liên lạc được tì cậu gọi điện đến nhà ba anh, nếu vẫn không liên lạc được nữa thì báo lại cho anh ngay, anh cử người đi tìm giúp cậu.”

Anh vội cảm ơn Tạ Di Vũ rồi bắt đầu gọi điện vào số di động của ba Tạ Di Hồng, nhưng hình như điện thoại tắt máy. Anh đành phải gọi điện đến nhà ba của cô. Ba Tạ Di Hồng vừa nghe điện thoại, anh liền vội vàng hỏi Tạ Di Hồng đi đâu.

Ông Tạ nói: “Con bé nói lên núi tìm một người bạn, buổi chiều đã đi rồi, đến bây giờ vẫn chưa có tin tức gì, di động cũng không gọi được, chúng tôi cũng đang lo đây.”

Anh nói: “Chấu cũng đang ở ngọn núi đó, để cháu đi tìm họ.”

Anh cúp điện thoại, bắt đầu ấn số di động của ông Tạ, bởi vì chiếc điện thoại mà Tạ Di Hồng mượn là của ông ấy, nếu cô không ở trên núi thì chắc hẳn anh có thể liên lạc được. Anh nghĩ đến hai người phụ nữ đang lang thang trên núi, sống lưng lạnh run.

Anh gọi hai lần nhưng đều không được đang định gọi lại lần nữa thì điện thoại của anh đổ chuông. Anh vội vàng nghe máy, vừa a lô một tiếng đã nghe thấy giọng nói của Tạ Di Hồng: “Cậu làm cái quỷ gì thế? Điện thoại cũng không nghe, tôi đã gọi bao nhiêu cuộc rồi đây này.”

Anh nghe khẩu khí của cô, biết là cô không gặp nguy hiểm gì, bây giờ dù họ có mắng anh đi chăng nữa, anh vẫn thấy thân thương vô cùng. “Xin lỗi cậu, có thể là do tín hiệu không tốt.” Anh run sợ hỏi: “Cậu… tìm thấy Tiểu Băng rồi à?”

“Tìm thấy rồi, hai bọn tôi đợi cậu cả buổi rồi đấy.”

Rốt cuộc anh cũng yên tâm, cảm giác chân cẳng mềm nhũn, hai mắt ươn ướt, run rẩy hỏi tiếp: “Cô ấy… vẫn ổn chứ?”

“Con bé không sao hết, chỉ lo cho cậu thôi… Cậu lên núi một chuyến, sao phải mất nhiều thời gian thế hả?”

“Tôi nào có lên núi một chuyến? Lên lên xuống xuống biết bao nhiêu bận rồi… Hai người giờ đang ở đâu?”

Tạ Di Hồng nói tên một tiệm cơm nhỏ rồi chuyển điện thoại cho Tiểu Băng. Anh vừa nghe thấy giọng nói của Tiểu Băng, nghẹn ngào không nói nên lời, miễn cưỡng “a lô” một tiếng rồi không nói nữa.

Tiểu Băng không ngừng hỏi: “Anh không sao chứ? Anh không sao chứ?”

“Anh… không sao… Còn em?”

“Em… không sao… Buổi chiều em đã xuống núi rồi, vừa xuống núi thì nhận được điện thoại của Di Hồng, kể là anh lên núi tìm em, em vẫn luôn đợi ở dưới này…”

“Em thông minh lắm, không chạy lên núi nữa…” Anh vừa nghe điện thoại vừa đi đến tiệm cơm đó, đi được một đoạn, tín hiệu lại mất, anh dứt khoát cúp điện thoại, bắt đầu rảo bước. Đến khi anh chạy đến trước cửa tiệm cơm, nhìn thấy Tiểu Băng và Tạ Di Hồng đứng ở đó chờ anh, anh liền chạy đến, cũng chẳng thèm để ý đến Tạ Di Hồng đang ở bên cạnh, kéo Tiểu Băng ôm vào lòng, miệng thầm thì.” Em hại chết người ta rồi… Em… chạy lung tung khắp nơi… làm anh lo muốn chết!”

“Là anh hại chết người thì có… Không phải vì anh nên em mới chạy tới đây sao?”

Hai người vừa ôm vừa hôn nhau, nước mắt dính đầy trên khuôn mặt. Cuối cùng Tiểu Băng lau nước mắt, hỏi: “Anh… Giọng anh sao… khàn vậy?”

“Em còn hỏi? Không phải vì gọi em đến khàn cả giọng ư?”

“Anh ở trên núi gọi em sao?”

“Suốt dọc đường vừa tìm vừa gọi.”

“Em cảm thấy anh đang gọi em nhưng… lại không thấy anh đâu, em còn tưởng em tự tưởng tượng ra cơ… Có mấy lần, nếu không phải là nghe thấy anh đang gọi tên em, em cũng… không muốn ra khỏi núi này nữa.”

Tạ Di Hồng ở bên cạnh lên tiếng: “Thôi được rồi, khi nào về nhà lại từ từ tình tự nhé, tài xế mới gọi lúc nãy đã không còn kiên nhẫn để đợi rồi kia kìa.”

Tiểu Băng hỏi anh: “Anh có đói không? Nhất định là anh chưa ăn gì rồi, bọn em đều ăn mọt ít rồi, anh ăn chút gì đã rồi hãy đi.”

Anh nghe nói tài xế đang đợi, bèn cắn răng nói: “Anh không đói, về thành phố rồi ăn cũng được.”

Ba người lên xe, Tạ Di Hồng ngồi phía trước, anh và Tiểu Băng ngồi hàng ghế sau. Cả quãng đường anh luôn nắm chặt lấy tay Tiểu Băng, dường như sợ cô sẽ lại bay mất khiến anh không tìm được nữa, anh cũng mặc kệ trong xe có người khác, lặp đi lặp lại những lời an biết trong mấu giấy nhắn cho Tiểu Băng.

Chính anh không nhận ra, nhưng Tiểu Băng có phần bị anh làm cho nghẹn ngào đến mức ngại ngùng, vội chuyển chủ đề: “Tối nay không phải anh có hẹn với cô giáo Lam sao?”

Anh bỗng trở nên lúng túng. “Đâu có… hẹn… hẹn hò gì chứ? Chẳng phải là đi hỏi… chuyện đó… còn gì…”

Tiểu Băng nói: “Vậy anh còn không mau gọi điện cho người ta? Nói đi lại không đi nữa, người ta không lo sao? Có khi còn coi anh là người nói lời mà không biết giữ lời đấy.”

Anh nhìn Tiểu Băng một lúc, cảm thấy cô thực sự nghiêm túc, không có vẻ đang châm chọc hay thử thách anh, liền gọi điện cho cô Lam, nói xin lỗi hôm nay có việc, không thể qua nhà cô. Cô Lam hình như cũng không ngạc nhiên, chỉ nói: “Không sao, hôm nay không được thì hôm khác hãy nói.”

Anh lại ra sức xin lỗi lần nữa rồi ngắt điện thoại.

Tiểu Băng hỏi: “Anh không hẹn bà ấy lúc khác à?”

Anh kiên định nói: “Không hẹn. Anh không đi hỏi cô áy nữa, chúng mình coi như không có chuyện gì nhé? Mấy năm nay cô ấy cũng không liên lạc với anh, hoặc là đứa bé đó không phải là con anh, hoặc là cô ấy không hy vọng anh chen vào cuộc sống của cô ấy, anh cần gì phải làm xáo trộn cuộc sống của cô ấy chứ? Anh… chỉ cần em… Anh không thể… không có em được… Em nói gì anh cũng đều nghe theo em…”

Tạ Di Hồng buồn cười cất tiếng: “Cậu đừng đẩy trách nhiệm lên người Tiểu Băng của chúng tôi, Tiểu Băng của chúng tôi có bảo cậu… bỏ mặc đứa bé đó hả?”

“Cô ấy không bảo, đó là quyết định của chính tôi, tôi không phải bỏ mặc, mà là… tôn trọng nguyện vọng của cô Lam… Nếu cô ấy cho rằng chuyện này liên quan đến tôi… thì cô ấy nhất định sẽ để cho tôi biết.”

Tiểu Băng nói: “Ôi, được rồi, ngày mai anh vẫn nên đi tìm cô Lam đi, quan trọng là chứng minh đứa trẻ đó đích thực là con của anh, thế thì làm sao? Quan trọng là anh… phải gửi tiền chu cấp… phải đi… thăm đứa trẻ đó… Anh… thế em… sẽ để anh đi thăm nó vậy… Anh muốn đi bao nhiêu lần thì đi bấy nhiêu lần… Anh xem bộ dạng anh hôm nay kìa… em bỏ anh cũng không yên tâm…”

“Anh không đi hỏi cô ấy, anh không thể không có em, chỉ cần emkhoong rời xa anh, bất luận anh phải làm gì, anh đều bằng lòng…”

Tạ Di Hồng lên tiếng: “Tôi bảo này, hai người các cậu đợi khi nào về nhà hãy tiếp tục mùi mẫn nhé, ở trên xe cứ sến rện thế này, đừng để răng của đồng chí lái xe xót rụng mất.”

Bác tài hình như cũng là người cởi mở, lên tiếng trêu ghẹo: “Tôi là người lái xe, vào Nam ra Bắc, người sến súa thế nào mà chẳng từng thấy, lời sến súa nào mà chẳng từng nghe? Hồi tôi theo đuổi bà xã nhà tôi, nói chuyện còn sến hơn mấy cô cậu ấy chứ. Khà khà, hai người cứ nói đi, cúd coi như tôi là người điếc cũng được.”

Nhưng anh và Tiểu Băng cũng ngại ngùng không dám sến rện nữa, anh hỏi cô: “Rốt cuộc em đã đã đi đường nào vậy? Sao anh tìm khắp nơi mà không gặp được em?”

“Em lên núi theo con đường phía trước, đó là con đường chúng mình đã từng đi qua, em… đến chỗ… “danh lam thắng cảnh”… của chúng mình, còn vao trong miếu rút quẻ, vừa khéo trúng một quẻ “thế gian đều là hư vô”, em… hoàn toàn hết hy vọng, quyết định xuống núi theo con đường phía sau, định vứt hết đồ trong hộp đi để… cắt đứt quan hệ với anh…”

“Sao anh nhìn thấy mỗi dải ruy băng màu hồng? Những thứ khác đâu? Là đồ vật gì thế? Em ném hết đi rồi sao? Có quan trọng không?”

“Những thứ khác em không nỡ vứt đi, lại ôm xuống núi… Dải ruy băng kia chẳng là gì cả, vứt thì cũng vứt rồi.”

“Trong hộp rốt cuộc có đồ vật gì?”

Tiểu Băng lôi chiếc hộp từ trong túi ra đưa cho anh. “Anh không biết bên trong có gì ư? Anh chưa bao giờ mở ra xem sao?”

“Em bảo anh không được xem, anh cũng chưa xem.”

Bác tài lại nói chen vào: “Xem ra anh chồng này vẫn là một người cẩn thận, vợ bảo khong được xem, cậu ta cũng không xem.” Dứt lời liền bật đèn trên trần xe lên.

Tiểu Băng cười nói: “Nếu không sao cháu phải gọi anh ấy là “đồ ngốc” chứ?”

Đàm Duy mở chiếc hộp ra, phát hiện tất cả đều là những món đồ chơi nho nhỏ mà anh đã tặng Tiểu Băng trước kia, có mấy cái à mua ở những sạp hàng bên đường hồi lên núi lần đó, có dây chuyền hạt châu gỗ, có vòng tay bằng đá mang tiếng là ngọc bích, có khuyên tai làm từ đậu tương tư, còn có mấy tấm ảnh, đồ trang sức nhỏ, thậm chí còn có một chiếc bát gỗ nho nhỏ… Chính anh cũng không nhớ cái nào mua ở đâu, có thể có cái anh mua tặng Tiểu băng lúc đi dự hội nghị, chỉ nhớ lúc anh đưa cho Tiểu Băng chiếc bát gỗ đó, cô nói phải giữ lại để sau này cho con làm bát ăn cơm, sẽ không bị vỡ.

Anh ngắm nghía hết một lượt. Tạ Di Hồng cũng cầm chiếc hộp xem một lượt, vừa xem vừa nói: “Các cậu lãng mạn quá… Những thứ này sao nỡ vứt đi được? Muốn vứt chẳng thà đưa cho tôi còn hơn.”

Trở lại thành phố, bốn người cũng đến một tiệm cơm dùng bữa, sau đó bác tài đưa Tạ Di Hồng về nhà rồi mới đưa hai người về. Lúc anh trả tiền xe, bác tài nói Tạ Di Hồng đã trả rồi, là xe thuê, trả tiền theo ngày. Bác tài đùa mấy câu với bọn họ rồi lái xe đi mất.

Hai vợ chồng trở về nhà, anh nhìn em cười, em nhìn anh cười, vui vẻ tựa như tìm được báu vật đã mất. Tiểu Băng nói: “Anh đừng bao giờ phát điên đi tìm em khắp nơi như thế nữa nhé, em sẽ không… tự sát đâu…”

“Ai mà biết được? Cứ coi như em không tự sát đi, nhưng em lại chạy đến ngọn núi đó… bị hổ ăn thịt thì phải làm sao? Bị mấy gã… hòa thượng… làm hại thì phải làm thế nào?”

“Em không ngờ hôm nay trên núi lại thanh tịnh như vậy, em còn tưởng… sẽ giống như lần trước…” Tiểu Băng nhìn anh dịu dàng đến vô cùng: “Chúng mình đi tắm rồi đi ngủ nhé.”

Hai người chạy vào phong tắm rửa, vừa tắm xong anh liền ôm Tiểu Băng lên rồi đi vào phòng ngủ. Hai người ân ái quấn quýt lấy nhau, Tiểu Băng vừa làm vừa nói: “Chúng mình cũng sinh một đứa con nhé? Chúng mình cũng sinh một đứa nhé…”

“Được, sinh một đứa con rồi em sẽ không… chạy linh tinh nữa…”

Ân ái xong, Tiểu Băng lập tức chèn một chiếc gối dưới thân, nói là làm như vậy sẽ dễ hoài thai, sau đó giống như làm xiếc, giơ hai cân lên cao dựa vào tường. Anh thấy Tiểu Băng nghiêm túc, vừa thương vừa yêu, thúc giục cô: “Chắc là đủ thời gian rồi nhỉ? Có thể thả xuống được rồi đấy. Giơ cao như vậy không mệt à em? Một lần không được thì làm lại, không cần phải nôn nóng.”

Tiểu Băng đùa: “Em không thể làm người đang trong phúc không biết phúc được, anh xe, Di hồng với cô Lam đó, muốn lấy thứ đó của anh bao nhiêu?”

Anh nghe xong câu này, lại có phần bất an, lo Tiểu Băng vẫn tự sao bì với hai người này. Đối với Tạ Di Hồng, anh có thể nói chỉ là tự Tiểu Băng nghĩ ngợi vẩn vơ, nhưng đối với cô Lam, anh không có cách nào biện bạch, bởi vì anh cũng không biết rốt cuộc cô Lam có chuyện gì. Nghĩ đến ngày mai phải đối diện với vô Lam và Duy Duy, đầu anh vẫn đau như búa bổ. Nhưng Tiểu Băng không xảy ra chuyện gì đã khiến anh thỏa mãn lắm rồi.

Chuyện của ngày mai, hãy để ngày mai lo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.