Hơn mười giờ tối, cuối cùng Tiểu Băng cũng trở về nhà, vừa bước vào liền lao vào lòng Đàm Duy và hỏi: “Nhớ em không? Anh ăn cơm chưa?”
Anh cảm thấy đáp án của hai câu hỏi này quá rõ ràng, Tiểu Băng hỏi vậy, chẳng qua chỉ là một hình thức chào hỏi nên anh cũng không trả lời, chỉ hôn lên môi Tiểu Băng. Nụ hôn qua đi, Tiểu Băng giải thoát ngay cho cái miệng của mình. “Để em đi tắm đã. Than còn đủ để tắm không anh?”
“Anh đổi than rồi, em đi tắm đi!”
Gia đình anh dùng bình nước nóng, nước đun xong thì đổ vào bình để giữ ấm, đôi khi đang tắm nước đột nhiên trở lạnh. Nhưng hôm nay chuyện đó chắc chắn sẽ không xảy ra, bởi vì anh vừa mới đổi than xong. Anh theo cô vào phòng ngủ, cô đang cởi quần áo, anh nhìn cơ thể trắng nõn, lập tức bị kích thích, cũng vội vàng cởi quần áo, sau đó hai người ôm nhau bước vào phòng tắm.
Tiểu Băng vừa xối nước vừa nói: “Lần trước lúc em sang nhà Di Hồng chơi, ngâm mình trong bồn tắm của nhà cậu ấy, thật sự rất tuyệt, đợi em đi làm một thời gian, tiết kiệm được ít tiền, chúng mình cũng mua một ngôi nhà to hơn, lắp bồn tắm nữa, thế là bọn mình có thể tắm uyên ương rồi.”
Tuy anh không thích kế hoạch dựa vào tiền Tiểu Băng kiếm được để mua nhà to, nhưng giờ phút này cũng chẳng có tâm trạng để nói về chuyện đó, chỉ ậm ờ: “Ừm, mua…”
Đến khi hai người lau khô cơ thể, nằm lên giường, anh cảm thấy mình gần như không chịu nổi nữa, màn dạo đầu lâu như vậy là anh nhịn quá đủ rồi, nếu đúng ý anh, anh đã ra tay ngay trong phòng tắm, nhưng anh biết Tiểu Băng không thích như vậy, anh từng thử vài lần, tuy không gặp phải sự phản đối nhưng cũng không thành công.
Về phương diện “yêu”, anh và Tiểu Băng có chút trở ngại. Lúc mới bắt đầu, Tiểu Băng rất nồng nhiệt. Lần đầu tiên gặp nhau, cô tỏ ra rất gần gũi anh, chủ động kéo tay anh, sau đó còn chui vào lòng anh. Sau này, mỗi lần hẹn hò, lúc nào Tiểu Băng cũng dính trong vòng tay anh. Nhưng những cử chỉ thân mật của Tiểu Băng khi ấy luôn rất tự nhiên, tựa như hai người đã yêu nhau một thời gian khá dài, mọi thứ đều như nước chảy thành mương, dưa chín cuống rụng.
Lần đầu tiên họ làm tình cũng là do Tiểu Băng chủ động. Lúc ấy anh vẫn đang giả vờ làm chính nhân quân tử, chưa bao giờ dám đưa ra yêu cầu đó, chỉ sợ Tiểu Băng từ chối, sợ ấn tượng về mình trong cảm nhận của Tiểu Băng sẽ xấu đi. Thật ra, mỗi lần ôm ôm ấp ấp đều khiến anh cảm thấy xao xuyến lạ thường, nhưng anh biết hai người quen nhau chưa lâu, nếu tỏ ra quá thô lỗ sẽ khiến cô nàng ưa lãng mạn ấy hoảng sợ.
Khi ấy Tiểu Băng còn chưa thôi việc, ở cùng người khác trong khu ký túc dành cho lớp công nhân viên trẻ trong trường. Còn anh hồi đó đã được phân một mình một phòng, vì thế các cuộc hẹn hò giữa hai người về cơ bản đều diễn ra trong phòng anh. Trường của Tiểu Băng cách trường anh dạy khá xa, ngồi xe buýt cũng phải mất khoảng hai giờ đồng hồ, tốn chừng năm mươi đến sáu mươi tệ. Đôi khi hẹn hò quá muộn, Tiểu Băng không quay về trường mà ngủ luôn ở chỗ anh, sáng sớm ngày hôm sau mới bắt chuyến xe sớm về trường.
Hồi đầu anh còn bắt Tiểu Băng ngủ ở buồng trong, còn anh nằm nghiêng ngả trên chiếc sofa ngoài phòng khách, nghiêm túc khoác lên mình cái vỏ chính nhân quân tử, khổ sở bán sống bán chết. Nhưng chính trong tình cảnh khổ cực đó, anh có thể cảm nhận được một cảm giác khoan khoái, như đã cống hiến hết mình vì sự nghiệp chính nghĩa, khó tránh khỏi tự bái phục mình.
Nhưng Tiểu Băng không để anh làm chính nhân quân tử được bao lâu. Khi đó mới là đêm thứ ba cô ngủ ở chỗ anh, cô không cho anh ngủ ở sofa mà gọi anh vào phòng, hai người ngủ chung một giường. Anh tưởng rằng Tiểu Băng đang muốn thử thách mình nên kiên quyết không chịu, hơn nữa đó lại là giường đơn, hai người chen nhau trên một chiếc giường, nếu vậy chẳng phải tự mình làm khổ mình hay sao? Vì thế anh vẫn kiên quyết: “Hay là anh ngủ ở ngoài thôi…”
Tiểu Băng chen đến sofa: “Vậy thì em cũng ngủ ở đây.”
“Ngủ thế nào được? Em cứ vào phòng ngủ đi. Em cứ… chen ngủ ở đây, anh sợ anh…”
Tiểu Băng quay ra quở trách: “Sợ anh làm gì? Sợ anh đụng vào em? Nếu em không muốn anh chạm vào em, em còn qua đêm ở chỗ anh làm gì chứ? Anh đúng là đồ ngốc, chẳng biết chộp lấy cơ hội gì cả, còn muốn một cô gái như người ta phải tự nói ra… Có người nào ngốc như anh không hả?”
“Có thể em không biết em đang nói gì đâu đấy…”
Tiểu Băng cười hì hì. “Chính là vì em không biết nên mới muốn biết chứ. Thật đấy, em tò mò lắm, nếu anh không muốn chạm vào em, cũng được thôi, vậy thì cho em xem “cái đó” của anh đi…”
Ánh mắt của Tiểu Băng giống như một ngọn lửa. Anh chưa kịp nghĩ ngợi đã ôm lấy Tiểu Băng đi vào phòng trong, hai người ngã xuống giường, lập tức chìm vào đắm say.
Lần đầu tiên của họ hẳn cũng coi như thành công, anh chưa kịp thực hiện hoài bão mà người đã ra đi trước, còn Tiểu Băng cũng không đau đến mức chết đi sống lại. Đương nhiên anh cũng chưa làm cho Tiểu Băng đạt được cao trào nhưng lần đầu tiên được như vậy cũng coi như tạm ổn.
Trước khi làm chuyện đó, Tiểu Băng vẫn còn trinh trắng, nhìn vết máu trên tấm ga giường, cô bỗng reo lên: “Nhìn này, em chảy máu đây này! Trước kia em chỉ sợ em không ra máu thôi, đây có lẽ là điềm may, em muốn giữ lại tấm ga giường này để làm kỷ niệm.”
Trái tim anh bỗng trở nên ấm áp, chỉ muốn chạy đến ôm chặt Tiểu Băng vào lòng, ghé sát vào tai cô thầm thì: “Lấy anh nhé?”
“Vâng!” Tiểu Băng cũng chẳng để ý xem anh đã quỳ mấy “chân” xuống, cô đáp lại ngay lập tức rồi hưng phấn reo lên: “Hồi còn nhỏ em đã muốn được làm cô dâu, khoác lên mình chiếc váy dài thướt tha màu trắng, cùng chú rể trao nhẫn cho nhau, và được người ấy ôm em vào phòng tân hôn… Chúng mình bây giờ hãy nghĩ đến chuyện hôn lễ ấy đi!”
Tiểu Băng cực kì phấn khích khi bàn bạc với anh về đám cưới. Anh ngồi bên lắng nghe, có mấy lần suýt nữa ngủ gật, bởi vì lúc ấy thật sự quá mệt mỏi, nhưng anh biết nếu giờ mà mình ngủ thật thì chẳng khác nào cầm dao cứa vào trái tim của Tiểu Băng, một đêm mất đi thứ quý giá nhất của con gái, hơn nữa còn là do cô chủ động, nếu như người đàn ông này lại lăn ra ngủ, chỉ e đến cả việc cô róc tim anh cũng có thể xảy ra. Vì thế anh cố căng mắt ra để không bị ngủ quên, ngáp cũng chẳng dám ngáp, đợi đến khi hồi phục tinh lực, anh bèn dùng một nụ hôn cháy bỏng chặn đôi môi của Tiểu Băng, đi vào người cô thêm lần nữa.
Lần này, anh làm khá thong thả, anh muốn kích thích Tiểu Băng, đưa cô lên cao trào, làm cho cô đắm chìm trong ân ái. Nhưng khi anh dìu dắt cô chưa đến hai mươi phút, chính bản thân anh lại không chịu đựng nổi, thế là bao nhiêu công sức đều đổ hết xuống sông xuống bể. Anh rối rít xin lỗi Tiểu Băng, mà cô lại tỏ ra mơ hồ:
“Sao vậy? Rất tốt mà anh, em cảm thấy rất tuyệt vời… Thật đấy…”
Khi ấy anh yêu Tiểu Băng, yêu thương vô hạn, Tiểu Băng chẳng những xinh đẹp mà còn hồn nhiên, đáng yêu lại chu đáo. Trong đầu anh được lấp đầy bởi Tiểu Băng, Tiểu Băng, khi cô ở bên anh, anh chỉ hận không thể “gắn kết” với cô từng giây từng phút, khi cô không ở bên, lúc nào anh cũng chỉ nghĩ về cô…
Hôm nay tuy bỏ dở giữa chừng nhưng Tiểu Băng vẫn được anh khơi gợi một lúc, cái gọi là “giới hạn cao trào” chắc chắn là sung huyết, hẳn là cần phải có “công tác khắc phục hậu quả”. Anh mơn trớn cô một lúc, phát hiện ra cô đã thiếp đi rồi, động tác bèn dừng lại, nhưng chính anh lại chẳng có cách nào chìm vào mộng đẹp. Anh muốn “tự lực cánh sinh”, bèn rút cánh tay đặt dưới gáy cô ra, dịch sang bên thành giường, bắt đầu tự giải quyết vấn đề.
Anh tưởng hành động của mình khá chừng mực nhưng vẫn khiến Tiểu Băng tỉnh dậy, anh xấu hổ vội dừng lại, ôm lấy cô, muốn dỗ cô chìm vào trong mộng nhưng cô đã nhận ra anh đang làm gì, bèn lên tiếng: “Hay là để em…”
Tiểu Băng miệt mài làm việc một lúc lâu, chính anh cũng dốc hết sức để mình lên cực khoái nhưng vẫn chỉ có thể quanh quẩn gần mức cực khoái. Tiểu Băng đổi tay mấy lần mà anh vẫn không có hứng thú, cuối cùng cô đành chán nản tuyên bố đầu hàng: “Ôi, cổ tay em đau quá… Hay là… thử sang đường chính nhé? Ừm… không… mang bao nữa.”
Anh biết Tiểu Băng đang chiều theo anh, nhưng anh không muốn làm những việc mà cô không thích, nên nói:
“Hay là thôi, đợi đến kỳ an toàn của em đi.”
Tiểu Băng kéo anh nằm lên cơ thể cô, anh đắn đo, cuối cùng cũng nhoài lên người cô. Nhưng nơi đó rất khô, đi vào rất trúc trắc, anh thử vài lần rồi nhụt chí, nói: “Thôi, hay là đợi ngày mai đi mua thuốc bôi trơn nhé?”
Tiểu Băng thốt lên: “Trong thành phố bán thuốc bôi trơn, chứng tỏ người cần thuốc bôi trơn rất nhiều đúng không anh? Nếu không ai lại sản xuất lượng lớn như thế? Không lỗ vốn ư?”
Thật ra anh cũng chỉ buột miệng nói thế, căn bản cũng không biết trong thành phố có bán thuốc bôi trơn hay không, cho dù có thì cũng không biết phải mua ở đâu.
Tiểu Băng lại hỏi: “Những người phụ nữ khác đều như vậy phải không anh?”
“Anh làm sao biết người khác thế nào?”
“Sao anh lại không biết? Chí ít thì anh cũng biết một người phụ nữ khác chứ nhỉ? Cô giáo đó… của anh ấy? Bà ấy không bị như vậy hả? Em nghĩ chắc là bà ấy không thế đâu nhỉ? Liệu có phải chỉ có những người phụ nữ không đứng đắn mới… bị khô…”
Anh nghe đến mấy chữ “phụ nữ không đứng đắn” thì khẽ nhíu mày trong màn đêm, vẫn im lặng không nói gì, hy vọng Tiểu Băng sẽ bỏ qua chủ đề này.
Nhưng Tiểu Băng vẫn truy hỏi: “Thế bà ấy có phải dùng thuốc bôi trơn không anh?”
“Anh quên rồi.”
Tiểu Băng không tin. “Sao lại quên được? Bà ấy không phải là người phụ nữ… đầu tiên của anh à? Lần đầu tiên của anh không phải đã cho bà ấy rồi sao? Mỗi người đối với lần đầu tiên của mình chẳng phải rất khó quên ư?”
Nếu cắt cái lưỡi của anh mà có thể nuốt trở lại những lời đã nói thì giờ phút này anh tình nguyện cho cắt luôn.