Tiểu Băng quan tâm hỏi: “Vậy cô sẽ đi đâu?”
“Tôi bây giờ chân đạp hai thuyền, bên Mỹ đang làm mà bên Canada cũng đang tiếp tục. Tôi đang làm thủ tục di dân cho người thân sang Mỹ, là em trai tôi làm giúp, nhưng thủ tục di dân cho anh chị em là lâu nhất, tôi đã làm hơn mười năm rồi mà vẫn chưa xong được. Hai năm trước tôi phát ngán khi chờ thủ tục di dân bên Mỹ nên đi làm thủ tục di dân sang Canada, cũng hòm hòm rồi.”
“Vậy rốt cuộc cô sẽ đi đâu ạ?”
“Bây giờ vẫn đang cân nhắc thiệt hơn, xem bên nào tốt hơn thì sẽ đi bên đấy.”
“Vậy cô ra nước ngoài vẫn làm giáo sư à?”
Cô giáo Lam cười, nói: “Chỉ sợ là không có chuyện tốt như vậy. Nhưng tôi được cái người già mà tâm không già, dù phải tiếp tục học tôi cũng không sợ.”
Đàm Duy nói: “Sao ai cũng muốn xuất ngoại thế nhỉ? Giống như cô, ở trong nước cũng làm việc rất xuất sắc.”
“Chủ yếu là nghĩ cho con cái thôi. Vi Vi là con gái, hiện nay vị trí của phụ nữ trong xã hội Trung Quốc vẫn còn thấp, mà lại có xu hướng ngày càng thấp, giống như quy định của trường Đại học C chúng tôi đây này, nữ giáo sư nếu không phải giáo viên hướng dẫn, năm mươi tuổi sẽ phải nghỉ hưu, mà nam giáo sư thì có thể công tác đến tận sáu mươi tuổi, đây là đạo lý gì? Hoàn toàn là bất bình đẳng nam nữ. Cậu nghĩ xem những đơn vị khác còn tệ thế nào?”
“Vậy... ở bên Mỹ với Canada không có những chuyện như thế sao?”
“Ít nhất cũng không dám công khai đưa ra chính sách như vậy, nếu không có thể kiện họ mà, còn ở Trung Quốc anh có thể đi kiện ai? Rồi còn có kiểu phân biệt tuổi tác, bây giờ ở nhiều cơ quan, hơn ba lăm tuổi là không cần nữa, thật là quá quắt, đáng sợ mà.”
Tiểu Băng nói: “Nhưng mà cô dạy ở trường đại học lớn như vậy, lại là giáo viên hướng dẫn, chắc là không gặp phải mấy chuyện như thế đâu.”
“Tôi bây giờ chỉ là tạm thời chưa xảy ra chuyện gì, nhưng mà ở trong xã hội trì trệ như thế này, chỉ có phụ nữ gặp rắc rối thôi. Tôi không muốn con gái mình bị đối xử như công dân hạng hai, chỉ vì giới tính mà bị phân biệt đối xử. Hơn nữa, ở Canada chế độ phúc lợi cũng khá tốt, tôi cũng không phải vì chồng bị bệnh mà chịu khổ như vậy, càng không phải nghe mấy lời gièm pha như thế... Ôi dào, không nói mấy chuyện này nữa, ít nhất trẻ con ở nước ngoài học tập nhàn hạ hơn nhiều. Hai người cũng mau xuất ngoại đi, đến nước nào đó rồi sinh lấy vài ba đứa...”
Trên đường về nhà, Đàm Duy và Tiểu Băng đều nói về chuyện xuất ngoại, chốc lát có đến tận hai cơ hội ra nước ngoài để lựa chọn, hai người giống như ăn mày gặp được cỗ lớn, không biết nên ăn cái gì.
Tiểu Băng nói: “Hậu tiến sĩ thật là tốt, vừa dễ nghe lại vừa nhiều tiền. Tiền công cả năm bốn mươi nghìn đô đấy nhé, mỗi tháng tận mấy chục nghìn tệ, gửi cho ba mẹ em một ít, gửi cho ba mẹ anh một ít, vẫn còn thừa ra bao nhiêu... Chúng ta dùng sao cho hết đây?”
Tiểu Băng đã nói làm “hậu tiến sĩ” tốt, anh đành từ chối Tạ Di Hồng.
Tạ Di Hồng mắng cho anh một trận: “Cậu đừng chỉ nhìn đến con số, còn phải xem là ở bang nào nữa, mức sống ở mỗi chỗ cũng khác mà, ví dụ như bốn mươi nghìn đô ở bang F so với bang G của chúng tôi cũng chẳng hơn bao nhiêu, nhưng visa J thì an toàn hơn một chút, không chỉ có thể làm visa cho người thân mà còn có thể làm việc ở Mỹ. Nếu như cậu làm visa H, ngộ nhỡ Tiểu Băng không làm được visa thì sao?”
Anh cảm thấy Tạ Di Hồng nói cũng có lý, đối với anh mà nói, tiền ít hay nhiều chỉ là thứ yếu, quan trọng nhất là có thể làm visa xuất ngoại cho Tiểu Băng. Khi anh nói lại lời của cô giáo Lam cho Tạ Di Hồng, Tạ Di Hồng liền phản bác: “Thời hạn lao động có thể bỏ được mà, tôi có mấy người bạn cũng làm visa J1, đều bỏ luôn thời hạn lao động rồi.”
Điều này khiến anh loạn hết cả lên, dường như hai người nói đều có lý cả, cuối cùng đành để Tiểu Băng toàn quyền quyết định.
Tiểu Băng cười ha ha, nói: “Anh xem hai người bọn họ, ai cũng muốn kéo anh đến bang của mình. Em vẫn tán thành anh đi làm hậu tiến sĩ, đi học chuyên tu, ngộ nhỡ không từ bỏ được thời hạn lao động hai năm thì sao?”
“Làm visa H? Ngộ nhỡ em không làm được visa thì sao?”
“Không đâu, sớm muộn gì cũng làm được thôi.”
“Nếu làm thì hai chúng ta cùng làm, làm được visa rồi thì cùng nhau đi, không làm được thì không đi nữa.”
“Cần gì phải như vậy? Nghe nói làm visa từng cái một thì tốt hơn, hay là anh cứ đi trước đi, khi nào em làm được visa rồi sẽ sang đó với anh.”
Anh nhất quyết nói: “Cùng nhau làm visa chứ, em không đi, anh sang đấy một mình làm cái gì? Anh xuất ngoại là vì em, là em muốn đi thôi...” Anh đùa: “Sao em đột nhiên muốn ra nước ngoài vậy? Có phải là muốn... hội ngộ với người nào đó không?”
“Em đã nói với anh là em luôn muốn xuất ngoại mà, anh còn không tin? Em không thích chuyên ngành của mình, nếu không thì em đã tìm cách ra nước ngoài rồi. Sao nào? Anh muốn đi đâu? Hay là cho rằng em xuất ngoại để đi tìm Tiểu Lục?”
Anh vốn định trêu Tiểu Băng ra nước ngoài là muốn đoàn tụ với Tạ Di Hồng, không ngờ Tiểu Băng lại tự nhắc đến Tiểu Lục, liền tát nước theo mưa: “Thế có phải là muốn đi tìm Tiểu Lục không?”
“Em tìm anh ta làm cái gì? Em có điên đâu? Nếu em thích anh ta thì lúc đó đã toàn tâm toàn ý theo đuổi anh ta rồi.” Tiểu Băng nói. “Nhưng mà em quả thật từng liên lạc với anh ta, chủ yếu là muốn anh ta để ý việc tìm cơ hội xuất ngoại giúp anh.”
“Em còn không giữ chút sĩ diện nào cho anh mà đi nhờ cậy anh ta sao, anh phục em rồi!”
“Nam nữ bình đẳng, đối xử như nhau, em đã lợi dụng thiện cảm của nữ giới đối với anh, tại sao không thể lợi dụng cảm tình của nam giới đối với em nào? Thực tế đã chứng minh đàn ông các anh kém hơn nhiều so với phụ nữ. Anh xem chị em phụ nữ chúng em đều tận tâm tận lực giúp đỡ, còn đàn ông các anh thì sao? Trong mắt chỉ thấy có “địch” mà không có “tình”, chắc chắn Tiểu Lục không nhiệt tình giúp chúng ta nghe ngóng nên chẳng giúp được việc gì cả...” Tiểu Băng cười, nói. “Đương nhiên cũng nói sức hấp dẫn của em không bằng anh, dù sao em cũng là hoa đã có chủ, những người theo đuổi em đều chạy mất rồi, mà anh rõ ràng cũng là cỏ đã có chủ, thế mà người theo đuổi anh thì vẫn đầy ra đấy.”
Anh cảm thấy kỳ lạ, hỏi: “Tiểu Lục... bây giờ đang làm gì? Vẫn đang làm hậu tiến sĩ à?”
“Anh ta không làm hậu tiến sĩ nữa, tiền kiếm được ít quá, sau khi lấy được thẻ xanh đã chuyển công việc khác kiếm được nhiều tiền hơn rồi.”
“Anh ta đã làm được thẻ xanh rồi à? Nhanh thế à?”
“Anh ta nói là hậu tiến sĩ dễ làm thẻ xanh.”
Anh có chút ghen tị, nói: “Vậy có phải em đã hối hận rồi không? Nếu hồi đó em yêu anh ta, bây giờ đã có cả thẻ xanh của Mỹ rồi.”
“Vậy thì có là gì? Chẳng phải anh xuất ngoại làm hậu tiến sĩ rồi cũng có thể làm thẻ xanh sao?” Bây giờ đến lượt Tiểu Băng quay sang ghen tị. “Anh bây giờ đang có vận đào hoa, dù đi đến đâu cũng có tình nhân chờ đợi. Nếu như anh làm nghiên cứu sinh trao đổi thì có thể nhảy vào vòng tay Tạ Di Hồng, còn nếu muốn làm hậu tiến sĩ, khẳng định là anh đi một bước, cô giáo Lam lập tức theo sau ngay.”
Anh trêu cô: “Cái này không trách anh được nhé, là em tìm bọn họ nhờ giúp đỡ.”
“Thế mới bảo em tự làm tự chịu.”
Anh thấy Tiểu Băng lo lắng liền vội an ủi: “Dù sao anh cũng nghĩ kĩ rồi, hai chúng ta cùng làm visa, làm được thì đi, không làm được thì chẳng ai đi nữa.”
Vậy là mấy hôm đó hai người đều bàn bạc chuyện này, cuối cùng không quyết định được, bèn đi hỏi ý kiến người thân. Phụ huynh hai bên lúc thì nói là tốt, lúc thì nói không tốt, thật là vui mừng đến hồ đồ rồi. Đàm Duy biết cha vợ mấy ngày nay đều bàn bạc chuyện này với các đồng nghiệp, khoe khoang con rể trong chốc lát kiếm được tận hai công việc ở Mỹ, anh cảm thấy cuối cùng cũng có thể ngẩng cao đầu trước mặt cha vợ rồi, cuối tuần đến nhà, cha vợ cũng là người hoan hỷ hơn ai hết.
Đúng lúc này Tiểu Băng lại có dấu hiệu mang thai, thèm chua, ợ hơi, buồn nôn, ăn không ngon miệng, tinh thần sa sút, mệt mỏi rã rời, lúc nào cũng thèm ngủ... Anh nhẹ nhàng hỏi: “Có phải là... có rồi không?”
Tiểu Băng có chút xấu hổ, nói: “Em cũng không biết có phải thế không.”
“Chắc chắn là thế rồi. Anh nhớ hồi chị anh mang thai cũng có phản ứng như thế này mà.”
Điều này khiến cho đôi vợ chồng trẻ lại vì chuyện con cái mà lo lắng, không biết có ảnh hưởng tới việc ra nước ngoài không. Tiểu Băng nói: “Ôi, sao sớm không đến, muộn không đến, lại đến vào lúc này cơ chứ? Vậy thì chúng ta ra nước ngoài sinh, nếu không thì sinh ở bên này rồi sang đó sau vậy.”
Anh vội an ủi: “Dù thế nào chúng ta cũng phải đặt con cái lên trên hết, ở đâu sinh tốt hơn thì chúng ta sẽ sinh ở đó, cơ hội xuất ngoại nếu bỏ lỡ lần này thì lần sau lại có mà.”
“Sao mang bầu lại khó chịu thế này nhỉ? Em cảm thấy đến thở cũng không ra hơi nữa... Đầu cũng đau nữa...”
Hình như anh chưa từng nghe nói khi mang thai sẽ bị đau đầu, thở không ra hơi, cảm thấy không yên tâm, anh vội vã gọi điện cho mẹ anh, hỏi phụ nữ khi mang bầu có những triệu chứng gì?
Mẹ anh vừa nghe đã mừng đến phát khóc. “Tiểu Băng có rồi sao?”
“Có khả năng, nhưng vẫn phải đi bệnh viện kiểm tra đã. Bây giờ cô ấy chỉ cảm thấy buồn nôn, ợ hơi, không muốn ăn...”
“Thế thì đúng rồi, chúc mừng con, sắp được làm ba rồi!”
“Cô ấy đến thở cũng không ra hơi, đầu cũng đau nữa, mẹ, mẹ lúc đó... có như vậy không?”
Mẹ anh nghĩ một lúc. “Đến gần lúc sinh mới cảm thấy thở không ra hơi, đứa bé lớn rồi mà, lục phủ ngũ tạng đảo lộn cả lên, mẹ leo một tầng lầu cũng phải dừng lại nghỉ mấy lần. Nhưng mà đau đầu... thì hình như mẹ không bị, Tiểu Băng vẫn còn sớm mà đã thở không ra hơi rồi sao?”
Anh nghe mẹ nói vậy thì càng thêm lo lắng. “Vậy hay là do... nguyên nhân nào khác?”
Mẹ anh dặn dò: “Bất kể là nguyên nhân gì, ngày mai việc đầu tiên là phải đến bệnh viện khám đi.”
Ngày hôm sau, hai người cùng đến bệnh viện, nhưng lần này là đến khoa Sản khám thai. Tiểu Băng rất không hài lòng, chẳng có tinh thần. Anh bảo cô ngồi ở băng ghế dài đợi, anh chạy đi lấy số khám bệnh. Khoa Sản cũng đông nghịt người khiến anh cảm thấy mình như người của Cái Bang, hôm nay còn xếp hàng trước khoa Truyền nhiễm, ngày mai lại chạy đến trước khoa Tiết niệu, rồi lại chạy đến khoa Sản chờ lấy số.
Lấy được số rồi, thấy bác sĩ kê một phiếu thử nước tiểu. Tiểu Băng liền đi vào nhà vệ sinh lấy nước tiểu, một lúc lâu vẫn không thấy ra làm Đàm Duy lo cuống cả lên, đành nhờ một người phụ nữ vào trong xem cô có bị làm sao không. Người phụ nữ ấy vào một lúc rồi quay ra, nói với anh: “Không việc gì, cô ấy chưa lấy được nước tiểu, ở ngoài này đợi tiếp đi.”
Anh yên tâm hơn một chút, lại đợi một lúc lâu nữa vẫn không thấy Tiểu Băng ra. Anh suýt chút nữa đã gọi người vào xem, đúng lúc nhìn thấy Tiểu Băng đi ra, mặt mũi trắng bệch, dường như bị rút cạn sức lực. Cô đưa cho anh ống nước tiểu. “Đừng đánh rơi đấy, khó khăn lắm mới lấy được chút ít này thôi...”
“Anh thấy bình thường em đi tiểu dễ mà, sao hôm nay lại khó thế?”
“Ai mà biết đến lúc cần lại ít thế... Mấy hôm nay đều như vậy đấy... có thể là do mang thai...”
Lúc đợi kết quả xét nghiệm, Tiểu Băng mệt lả dựa vào người anh, lẩm bẩm: “Không ngờ mang thai lại mệt như vậy, quả là đã làm khó mẹ em rồi, còn sinh tận hai đứa... Anh nói xem kết quả xét nghiệm sẽ như thế nào?”
“Ha ha, xét nghiệm nhiều lần như thế, đây là lần đầu tiên hy vọng là dương tính.”
“Thì thế, lần trước anh còn nói tất cả những người đi xét nghiệm đều mong là âm tính, bây giờ thì khác rồi nhé.”
“Những người mang thai ngoài kế hoạch chắc chắn hy vọng là âm tính rồi.”
“Chúng ta tính là mang thai ngoài kế hoạch à?”
“Chúng ta sao lại tính như thế được? Anh sớm đã mong có con rồi.”
Anh ngồi không yên, qua một lúc lại chạy đến trước ô cửa nhỏ của phòng xét nghiệm, nhân viên xuất phiếu cũng nhìn nhẵn mặt anh rồi, liền nói với anh: “Đừng chạy lại đây nữa! Vợ anh tên là gì, khi nào có kết quả tôi gọi anh.”
Anh nói tên rồi chạy về chỗ ngồi, nhưng không kể chuyện cô gái đó, tránh Tiểu Băng lại nói đông nói tây. Hai người dựa vào nhau chờ đợi, trong lòng bất giác lo lắng, bồn chồn.
Một lúc sau, cô gái ở phòng xét nghiệm mới đẩy cửa phòng, gọi tên: “Trang Băng, có kết quả rồi!”
Tiểu Băng nói: “Anh đi lấy đi, em không dám đi...”
“Vì sao?”
“Em sợ... ngộ nhỡ không mang bầu...”
“Không mang bầu thì sau này sẽ có mà.”
“Vậy không phải sẽ thành trò cười cho người khác sao? Đã lớn thế này rồi, mình mang bầu hay không cũng không biết.”
Anh không tin, nói: “Chắc không phải đâu, em có hiện tượng rõ ràng như vậy, chắc chắn là mang thai rồi.”