Sau khi bác sĩ Tiêu rời đi, Đàm Duy chuẩn bị cho Tiểu Băng ăn mì. Tiểu Băng chống người ngồi dậy, dựa vào thành giường để anh bón mì cho. Khẩu vị của cô không tốt, nói mì không có vị vì cả, nhưng thịt hầm lại rất ngon. Anh vẫn làm giống như mọi ngày, tự ăn hết phần mỡ phía trên miếng thịt, chỉ bón cho Tiểu Băng phần thịt nạc. Nhưng anh lại có phần chột dạ, sợ Tiểu Băng ăn thịt không tốt, vừa bón vừa lo lắng hỏi: “Ăn cái này sẽ không có vấn đề gì đâu em nhỉ?”
Tiểu Băng đáp: “Bác sĩ Tiêu chính là con người như thế, mồm miệng độc địa nhưng lại rất tốt bụng, anh đừng để ý đến anh ấy...”
Anh cảm thấy lập trường trong câu nói này của Tiểu Băng dường như rất kỳ lạ. Nếu Tiểu Băng nói với bác sĩ Tiêu rằng: “Đàm Duy chính là con người như thế, anh đừng để ý đến anh ấy”, như vậy thì mới bình thường. Anh cố nhẫn nhịn, nhưng cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa, hỏi: “Bác sĩ Tiêu ban nãy... làm gì thế?”
“Lúc nào?”
“Chính là lúc anh... vừa bước vào... Anh ta đứng trước giường của em...”
“À, anh ấy đang kiểm tra chỗ chích mạch máu của em hôm nay...”
“Kiểm tra chỗ chích mạch máu? Sao lại... vạch hết quần áo của em ra?”
“Không kéo hết quần áo ra thì nhìn thế nào được? Là ở chỗ bắp đùi... Chích ở chỗ đó...”
Anh không hiểu, hỏi tiếp: “Sao lại... chọn chỗ đó... để chích?”
“Em cũng không biết, hình như là lưu lượng máu ở đó lớn thì phải, nếu lưu lượng máu không đủ lớn thì việc thẩm tách không có hiệu quả...”
“Sao anh lại nhìn thấy người làm thẩm tách máu cùng em... trên cánh tay có ống dẫn...”
“Cô ấy là người hay phải làm thẩm tách, trên tay đã có lỗ rò mạch máu, còn em vừa mới làm, chỉ có thể chích ở trên cổ hoặc trên đùi...”
“Thế nên anh ta đã chọn chích ở trên đùi? Anh thấy gã họ Tiêu này có vẻ... bụng dạ khó lường...”
“Anh đừng trách oan anh ấy, những chuyện nhỏ này anh ấy không thèm làm đâu, là bác sĩ khác đảm nhiệm, anh ấy chỉ phụ trách việc ghép thận thôi...”
“Thế anh ta kiểm tra chỗ đó của em làm gì? Cũng chẳng cần anh ta lo...”
“Là em bảo anh ấy kiểm tra xem, vì chỗ chích của em chôn một cái... ống dẫn, em đi vệ sinh nên sợ làm hỏng cái đó...”
Anh nghe mà sởn gai ốc. “Em... Trên đùi em... chôn ống dẫn hả? Tại sao?”
“Vì giai đoạn này làm thẩm tách phải dùng. Bác sĩ Tiêu làm ở khoa Tiết niệu, hằng ngày đều nhìn thấy, còn chưa chán ư?” Tiểu Băng giảng giải cho anh. “Vào bệnh viện rồi thì em là bệnh nhân, người ta là bác sĩ, cần cởi thì phải cởi, cần lộ thì phải lộ. Trong mắt bác sĩ chắc chắn không có phụ nữ, chỉ có bệnh nhân...”
Điều này anh không có cách nào phản bác, chỉ làu bàu: “Sao anh ta... tan làm cũng không về nhà, còn ở lại bệnh viện làm gì chứ?”
“Anh ấy không về nhà vì anh ấy không có nhà, vợ con anh ấy đều ở Mỹ, một mình anh ấy ở đây thôi.”
Anh cảm thấy không thể tin nổi. “Vợ con anh ta đều ở Mỹ hả? Thế sao anh ta không đi Mỹ?”
“Anh ấy nói ở Mỹ anh ấy không có đất dụng võ, nếu muốn làm bác sĩ ở bên đó thì phải thi lấy bằng gì đó, tiếng Anh của anh ấy không giỏi, thi không qua, mà cho dù có thi qua thì cũng chẳng có ai tôn sùng anh ấy làm thần như ở đây. Anh ấy ở đây tốt hơn rất nhiều, hô phong hoán vũ, oai phong lẫy lừng, người đến mời anh ấy làm khách, biếu anh ấy quà cáp nhiều không đếm xuể, đầu gà tốt như vậy không làm, cớ gì phải chạy đến nước Mỹ làm... đuôi bò[2]?” “Thế tại sao không ly hôn?”
[2] . Người Trung Quốc có câu: “Thà làm đầu gà còn hơn làm đuôi phượng.”
“Còn không phải vì con cái ư? Vợ anh ấy vì con nên mới ở lại bên đó, khi nào con cái được nghỉ đông hay nghỉ hè, vợ anh ấy sẽ đưa con về nước thăm anh ấy, thời gian còn lại hai người được tự do tuyệt đối, vợ anh ấy ở bên đó muốn ngủ cùng ai thì ngủ, anh ấy bên này cũng muốn ngủ cùng ai thì ngủ. Anh ấy có hai đứa con, một trai một gái, anh ấy rất yêu chúng nên không muốn ly hôn.”
Anh hoài nghi. “Anh ta yêu con cái như vậy, tại sao không ở lại Mỹ vì chúng?”
Tiểu Băng mệt mỏi trả lời: “Cái đó em cũng không biết, dù sao thì anh ấy cũng chỉ kể như vậy thôi.”
Anh sợ Tiểu Băng mệt, không dám hỏi tiếp nữa, chỉ cảm thấy kỳ lạ, không hiểu bác sĩ Tiêu đã kể cho Tiểu Băng những chuyện này từ trước đó hay bây giờ mới kể.
Tiểu Băng ăn được một ít mì với mấy miếng thịt hầm thì không chịu ăn nữa. Đàm Duy hỏi đi hỏi lại, biết cô quả thực không ăn được nữa mới cầm lấy ăn nhồm nhoàm. Tiểu Băng nhìn anh ăn hăng hái như thế, xót xa hỏi: “Vừa nãy anh chưa ăn à?”
“Anh ăn một hộp cơm rồi...”
“Anh cũng đừng quá tiết kiệm, ăn thêm hộp nữa thì đáng bao nhiêu?”
“Thế thì chỗ cơm này của em không phải đã lãng phí sao? Bây giờ có thể tiết kiệm thì phải tiết kiệm, để dành cho em chữa bệnh...”
Tiểu Băng khẽ nói: “Em xin lỗi anh...”
Anh ngây ra, còn tưởng Tiểu Băng bị cảm động, muốn thú thật điều gì đó nên vội hỏi: “Em... sao vậy?”
“Em mắc phải căn bệnh này làm liên lụy đến anh. Bác sĩ nói căn bệnh này của em chỉ có thể dựa vào thẩm tách máu để duy trì, hoặc phải thay thận.”
Anh không biết tên bác sĩ nào lại vô vị đến như thế, nói chuyện này cho Tiểu Băng để làm gì? Lẽ nào lại rắp tâm hại chết bệnh nhân ư? Anh chửi thầm bác sĩ mấy câu rồi an ủi cô: “Chúng mình tranh thủ thay thận sớm, thay thận rồi sẽ không có chuyện gì đâu. Chồng của chị Diệp cũng thay thận rồi, còn thay đến hai lần, lần đầu tiên do phản ứng đào thải nghiêm trọng nên thất bại, vì thế lại thay lần hai, anh chồng đó hiện nay vẫn sống rất tốt, chẳng khác gì người bình thường.”
Tiểu Băng tò mò hỏi: “Chồng của chị Diệp thay thận tận hai lần sao? Chị ta đào đâu ra nhiều tiền như thế? Chắc hẳn là tiền kiếm được bằng cách... bán thân?”
Chiều nay nói chuyện với chị Diệp, anh hoàn toàn không nghĩ đến phương diện này, bởi vì anh nhận thấy chị Diệp không có vẻ làm nghề đó, mà chắc chắn có trình độ của một trưởng phòng quan hệ công chúng. Bây giờ nghe Tiểu Băng nói như vậy, anh cũng cảm thấy có khả năng, thay thận hai lần, làm vô số lần thẩm tách máu, làm gì có trưởng phòng quan hệ công chúng nào kiếm được nhiều tiền như vậy?
Tiểu Băng nói: “Phải chăng anh muốn giống như chị ta... đi làm trai bao hả? Em cảnh cáo anh, nếu anh dùng cách đó để kiếm tiền cho em chữa bệnh thì em thà chết còn hơn, anh đừng có dồn em vào đường cùng.”
Anh vốn chưa từng nghĩ đến việc làm trai bao gì đó, bình thường đem chuyện làm trai bao ra để đùa giỡn đã cảm thấy hoang đường. Anh giải thích: “Chị ấy chỉ nói làm ở công ty kiếm tiền nhanh, chứ không nói đến chuyện làm trai bao, em cũng đừng... nghĩ bậy bạ về người ta...”
“Không phải em nghĩ bậy bạ về người khác, em cũng sẽ không vì chị ta làm gái mà không vừa mắt chị ta, suy cho cùng, chị ta làm thế chỉ vì muốn cứu chồng mình, em khâm phục còn không kịp, sao có thể...” Có lẽ Tiểu Băng cảm thấy mình đã nói sai, vội vàng thanh minh: “Em nói em khâm phục chị ta là khâm phục thái độ làm người của chị ta, chứ em không có ý bảo em khâm phục cách làm của chị ta. Em cũng không khuyến khích anh dùng cách đó để cứu em. Em kiên quyết không thay thận, anh cũng đừng nghĩ tới mấy chuyện đi đường ngang ngõ tắt đó.”
“Nghe nói chi phí thẩm tách máu cao hơn nhiều so với việc thay thận, bởi vì thẩm tách phải làm cả đời.”
“Em cũng không định làm thẩm tách cả đời, em muốn tìm vài bác sĩ Đông y để khám bệnh, nếu có thể chữa được là tốt nhất, còn nếu không thể, em cũng không muốn khiến mọi người táng gia bại sản.”
Anh sợ hãi hỏi: “Em có ý gì? Lẽ nào lại... bỏ cuộc như thế ư?”
“Không bỏ cuộc như thế thì có thể làm thế nào đây? Thay một quả thận mất mấy trăm nghìn tệ, chúng mình phải tìm ở đâu để có được khoản tiền khổng lồ như vậy?
Nếu thay một lần không thành công, mấy trăm nghìn chẳng phải như nước tát đổ đi ư?”
“Chúng mình có bảo hiểm...”
“Bảo hiểm y tế? Làm gì có loại bảo hiểm nào bao gồm loại bệnh nghiêm trọng thế này? Thuốc chữa bệnh viêm âm đạo của em còn chưa trả hết, còn kêu là thuốc nhập khẩu bảo hiểm không chi trả, anh còn trông chờ ở bảo hiểm sao? Em biết anh lại muốn nói em ham rẻ, mua loại bảo hiểm chẳng lo được cái gì hết, nhưng...”
“Anh không nói như vậy.”
“Anh không nói nhưng trong lòng anh nghĩ thế.”
Anh cảm thấy thật sự quá oan uổng, vội vàng nắm tay Tiểu Băng, thành khẩn giãi bày: “Anh thực lòng không hề nghĩ như vậy, chị Diệp đã nói, bảo hiểm y tế cơ bản mỗi năm cao nhất chỉ có bốn mươi nghìn tệ, vì thế em mua loại nào cũng không có gì khác biệt.”
Tiểu Băng thẳng thắn nói: “Có lẽ anh không nghĩ như thế nhưng bây giờ em nằm ở đây, lúc nào cũng cảm thấy hối hận, sớm biết sẽ như thế này thì phải mua loại bảo hiểm cho bệnh hiểm nghèo, một tháng tiêu nhiều tiền nhưng bây giờ cũng không cần mình bỏ tiền ra.”
Anh an ủi cô: “Đừng hối hận, bảo hiểm bệnh hiểm nghèo cũng chưa chắc đã bao gồm cả tiền thay thận. Thật ra thay thận cũng chẳng mất bao nhiêu, hai, ba trăm nghìn thôi, chúng mình vẫn có thể xoay xở được, em đừng quá lo lắng, anh sẽ nghĩ cách.”
Tiểu Băng thở dài, lên tiếng hỏi: “Anh có cảm thấy em rất phiền phức không?”
Anh lắc đầu.
“Anh có hối hận... vì đã lấy em không?”
Anh cười. “Đừng nói mấy câu ngốc nghếch nữa, anh chỉ hối hận vì đã không chăm sóc em thật tốt, hại em phải khổ như vậy... Hôm nay chích mạch máu có đau không em?”
“Không sao... Em không sợ chích mạch máu, em chỉ sợ tốn tiền, nghĩ đến mỗi lần thẩm tách phải mất mấy trăm tệ, em chỉ hận không thể ném ống dẫn rồi chạy đi... Em nghe Tiểu Trần nói, cũng có thể không cần đến bệnh viện, chỉ cần ở nhà làm thẩm tách màng bụng, nguyên lý cũng giống nhau, chẳng qua là dùng màng bụng của mình để lọc chất độc trong cơ thể, cái này rẻ hơn một chút... nhưng phải khoét một lỗ trên bụng...”
Anh lập tức phản đối: “Chúng ta không chơi cái trò đó, quá đáng sợ. Khoét lỗ trên bụng thì ai mà chịu được chứ? Anh thấy vẫn nên thay thận đi, hiến một quả thận của anh cho em là được mà, chúng mình đều có nhóm máu B...”
Tiểu Băng rúc vào lòng anh. “Sao anh lại tốt với em như thế? Em nghe Tiểu Trần kể, chồng cô ấy đã ly hôn với cô ấy vì căn bệnh này.”
Anh không tin trên đời này thật sự có người chồng như thế, theo anh thấy, chuyện này hoang đường như việc phát hiện ra ba mẹ mình bị bệnh liền tuyên bố chối bỏ quan hệ cha con, mẹ con. Trong những người anh quen, hình như không có người nào như vậy. Mẹ anh bị bệnh đã nhiều năm, cũng chưa từng nghe ba nói sẽ ly hôn vì lý do đó, chồng chị Diệp thay thận hai lần, không phải cũng không ly hôn sao?
Cô Lam càng không cần phải nói, biết rõ bạn trai mắc bệnh vẫn quyết tâm kết hôn với ông ta.
Anh nói lại những lời này với Tiểu Băng, cô nói: “Những chuyện anh kể đều là người nam bị bệnh, người nữ không ly hôn, thế thì có gì chứ? Phụ nữ bọn em trời sinh đã... vĩ đại như thế rồi...”
“Ba anh không phải là đàn ông à?”
“Nhưng bệnh của mẹ anh không... rắc rối như bệnh của em, dù nói thế nào đi nữa, vận mệnh của mẹ anh và em cũng không tồi, tìm được một người chồng tốt cả trong lẫn ngoài...”
“Em đừng châm chọc anh, anh thì có chỗ nào tốt chứ, nếu anh tốt thì sẽ không để em ốm thành như vậy.”
“Chuyện này sao có thể trách anh được? Chỉ trách số mệnh của chúng mình không tốt.”
“Em đừng nói những lời nhụt chí như vậy, bây giờ phải dốc hết sức để thay thận, thay thận rồi sẽ không sao nữa.”
“Ngộ nhỡ không thành công, phản ứng đào thải quá nghiêm trọng, phải làm thế nào đây?”
“Thế thì lại thay lần nữa, thay đến khi nào thành công thì thôi.”
Tiểu Băng cười một tiếng. “Thôi đi, anh làm như chúng mình có núi vàng núi bạc không bằng, chỉ thay một lần thôi, không được thì thôi vậy.”
Hôm sau, hai người hỏi thăm bác sĩ Tào và bác sĩ Tiêu về chuyện thay thận, thái độ của bác sĩ Tào tương đối trung lập, nói là thay thận và thẩm tách mỗi cái đều có lợi và hại riêng, hơn nữa bây giờ chưa đến lúc quyết định, vì vẫn đang phải làm các loại xét nghiệm. Nhưng bác sĩ Tiêu lại nói giống như chị Diệp, ủng hộ việc thay thận, nói rằng thay thận là quyết định sáng suốt nhất, đừng đợi đến khi thẩm tách đến độ cả người đầy bệnh mới thay.
Nhưng đến lúc Đàm Duy nói muốn hiến thận cho Tiểu Băng, bác sĩ Tiêu lại dội một gáo nước lạnh. “Anh cho rằng việc hiến thận đơn giản vậy sao? Nói hiến là có thể hiến được sao? Còn phải xem có phù hợp hay không.”
“Hai chúng tôi đều có nhóm máu B...”
“Đều có nhóm máu B cũng không chứng minh được điều gì, còn cần rất nhiều số liệu khác, ít nhất có một khoản anh có thể không đủ tiêu chuẩn, anh cao to như vậy, kích thước thận của anh chắc chắn cũng rất to.”
Đây là lần đầu tiên anh nghe nói đến kích thước của thận, vô cùng kinh ngạc hỏi: “Vóc người to thì thận cũng to sao?”
“Tất nhiên rồi, các bộ phận đều có tỷ lệ phù hợp với cơ thể.”