Ai Sẽ Ôm Em Khi Thấy Em Buồn

Chương 70: Chương 70




Cuộc sống của Đàm Duy lại bắt đầu bước vào một quỹ đạo mới: Dr.Yang, tức tiến sĩ Dương, ông chủ của Tạ Di Hồng quyết định tuyển anh tham gia chuyên tu, lương một năm hai mươi nghìn đô. Tạ Di Hồng nói ông Dương như vậy là đã rất nể mặt rồi, thấy anh vừa là tiến sĩ lại vừa là bạn bè cô nên mới sắp xếp cho vị trí hấp dẫn như vậy. Ông Dương là người rất khôn ngoan, biết rằng dân mình ai cũng thích ra nước ngoài nên chuyên tuyển dụng người Trung Quốc làm việc cho mình, trả lương không cao nhưng lại thuê được toàn chuyên gia ưu tú, kết quả sản phẩm cứ ra ầm ầm, hơn nữa còn phải đề tên ông ta ở vị trí tác giả chính, nên mấy năm nay paper của ông Dương nhiều đến đáng kinh ngạc, cấp bậc tăng vùn vụt, đã được sắc phong giáo sư rồi, hiện tại đã chạm đến đỉnh cao, còn phong nữa chắc là bay lên trời mất.

Tạ Di Hồng nói ở trường G của cô, chi phí sinh hoạt cũng dễ chịu, cho nên hai mươi nghìn đô tiền lương của anh so ra còn có giá hơn bốn mươi nghìn với mức chi tiêu đắt đỏ ở nội thành. Đàm Duy cảm thấy Tạ Di Hồng vẫn đang âm thầm vượt mặt cô Lam, chắc là sợ cô Lam giúp anh tìm được việc trước. Thực ra cô Lam kể từ khi sang Canada cũng hiếm khi liên lạc với anh, không biết là do qua bên đấy đã tái hôn rồi hay là lạ nước lạ cái nên phải bận bịu mưu sinh, không còn thời gian để quan tâm đến anh nữa.

Thâm tâm anh vẫn còn lấn cấn chút cảm giác bị mẹ con cô Lam bỏ rơi, tuy lý trí luôn lên tiếng, rằng anh với mẹ con họ chẳng có quan hệ gì, người ta cũng không có nghĩa vụ phải duy trì mối liên hệ mật thiết với anh, nhưng họ cứ lẳng lặng ra đi rồi bặt vô âm tín như thế, để lại trong anh nỗi ngậm ngùi trước cảnh “người cất bước, trà nguội ngắt”. Bản thân anh cũng không chủ động tìm cách liên lạc với họ, hai người ấy bây giờ đã là người xứ khác rồi, anh không muốn làm phiền họ, tránh cho đôi bên khó xử.

Trong khi đó Tạ Di Hồng lại không ngừng liên lạc với anh, nhất là vì chuyện làm thủ tục xuất ngoại của anh, tuy chỉ là trò chuyện về vấn đề thủ tục hoặc mấy chuyện vu vơ, nhưng anh lại nảy sinh tâm lý ỷ lại đối với những cuộc điện thoại của Tạ Di Hồng, một ngày không nhận được điện thoại của cô sẽ có cảm giác trống vắng, tịch mịch, nhưng anh lại ngại gọi điện cho cô, trừ phi có chuyện quan trọng cần bàn bạc, còn không anh sẽ cố khắc chế bản thân, không làm phiền cô mà chỉ đợi cô gọi điện tới.

Anh kiếm được việc làm rồi vội vã báo cho ba mẹ biết tin tốt lành này. Ba mẹ anh biết việc ra nước ngoài của anh thành rồi, vui mừng muốn khóc, nhất là mẹ anh, cứ làm như anh ra nước ngoài kết hôn vậy, luôn tìm cách nghe ngóng, dò hỏi chuyện của Tạ Di Hồng: “Tiểu Duy à, cô Tiểu Tạ đó chưa kết hôn đúng không? Chưa có người yêu chứ?”

Anh biết Tạ Di Hồng vẫn chưa tái hôn nhưng anh cũng không rõ cô có người yêu hay chưa, trước nay anh chưa từng hỏi tới việc này, cảm thấy nếu hỏi thì khác nào anh có ý với cô, hệt như đang theo đuổi người ta vậy. Anh hy vọng Tạ Di Hồng có thể hé lộ chút thông tin nhưng cô chưa từng đề cập tới vấn đề này, anh càng không dám hỏi, vì anh thấy nếu Tạ Di Hồng thực lòng có tình ý với anh, bây giờ anh ly hôn rồi, cô ấy nhất định sẽ bộc lộ tình cảm của mình, còn nếu cô ấy không đả động gì, vậy tức là cô ấy không hề có ý đó.

Anh đáp lại mẹ với vẻ mơ hồ: “Cô ấy chưa kết hôn, có điều con cũng không rõ cô ấy có người yêu không.”

Mẹ anh cuống lên vì lo cho đứa con yêu. “Sao con khờ thế? Con không biết đường hỏi con bé sao?”

“Cái này con sao tiện nói ra miệng được?”

“Có gì mà không tiện? Hỏi thẳng không tiện thì con không biết nói xa nói gần à?”

“Nói xa nói gần thế nào ạ?”

Mẹ anh chỉ anh từng li từng tí: “Con nói... con nói thế này: “Này Tiểu Tạ, bao giờ thì được ăn kẹo mừng của cậu đây?””

“Đấy mà gọi là nói xa nói gần ạ? Hỏi huỵch toẹt ra như thế, người ta nghe là biết ngay.”

“Biết được cái gì cơ chứ? Biết là con thích cô ấy? Con sợ cô ấy biết? Đường đường một đấng nam nhi, còn sợ phải theo đuổi con gái...”

“Kìa mẹ, người ta không có ý đó, con nói chuyện vô vị đó để làm gì?”

“Sao con biết là con bé không có ý đó?”

“Cô ấy mà có ý đó, thì đã nói ra... từ lâu rồi.”

“Con sao có thể đợi con gái nhà người ta ngỏ lời trước được? Chưa biết chừng con bé cũng có tình cảm như thế, nếu con có ý với người ta, phải sớm nói ra...”

Anh không biết mẹ anh đoán có đúng không, nhưng anh không dám mạo hiểm làm việc này. Có lẽ bản tính con người anh là vậy, xưa nay đều chẳng giỏi giang trong việc tán tỉnh phụ nữ, vậy nên thời đại học anh chẳng có nổi một bóng hồng, chỉ có một bạn học nữ chủ động tìm đến anh, anh mới làm bạn với cô ấy một thời gian, nhưng về sau không hiểu tại sao, cô bạn kia không thèm để ý đến anh nữa, cho đến tận bây giờ anh vẫn không thể tìm ra lý do. Anh đối với cô bạn đó cũng chẳng phải yêu mến gì nên người ta không tìm anh, anh cũng thuận theo mà lui bước, để cho chuyện này trôi vào dĩ vãng.

Sau này mọi người đều thành gia lập nghiệp cả, trong vài buổi tụ tập bạn bè anh mới nghe được rằng, năm đó có mấy sinh viên nữ rất thích anh, nhưng thấy anh quá kiêu ngạo, không để ai vào mắt nên không dám làm thân. Anh biết chuyện nhưng cũng không thấy nuối tiếc điều gì, trái lại còn thấy may mắn, bởi vì năm đó anh không tùy hứng, mới có cơ hội có được Tiểu Băng. Có lẽ trong mắt mấy cô bạn năm đó, anh của bây giờ thật thảm hại, coi như là tự làm tự chịu thôi, biết đâu anh mà cưới một cô bất kỳ trong số đó lại có một cuộc sống sung sướng hơn hiện tại rất nhiều. Nhưng anh không định sửa chữa khuyết điểm này, trên phương diện theo đuổi phụ nữ anh vẫn là kẻ nhát gan, luôn cho rằng nếu phụ nữ thích mình thì nhất định phải biểu hiện gì đó, nếu như ngay cả một chút biểu hiện cũng không có thì theo đuổi cũng chỉ là công dã tràng, còn thành trò cười cho kẻ khác.

Chuyện này khiến mẹ anh như ngồi trên đống lửa, có lần còn suýt nổi nóng với anh: “Người ta nói bên Mỹ nam nhiều nữ ít, con mà không biết nắm thời cơ, Tiểu Tạ nó sẽ chẳng đợi con đến già đâu, rồi có lúc nó sẽ tìm được một tay người Mỹ giàu sụ rồi kết hôn, mặc kệ con ở đó mà cuống!”

“Nếu cô ấy có thể lấy một tay người Mỹ giàu sụ, con còn mừng thay cô ấy, như vậy chẳng phải tốt hơn so với lấy một tên nghèo kiết xác như con sao?”

Mẹ anh tức không thể “rèn sắt thành thép”, nói: “Mẹ thấy con sống cứ như chơi ấy, còn sống thì phải biết kiếm đứa nối dõi chứ!”

Hiện tại anh đúng là hơi ngại phải về nhà, vì cứ về là mẹ anh lại thúc giục anh theo đuổi Tạ Di Hồng, thúc tới mức nẫu cả ruột, thật chẳng biết phải đối phó thế nào. Tự anh cũng có cảm giác rằng Tạ Di Hồng không hề có tình ý với anh, anh cũng chẳng tìm đâu ra chứng cứ, chỉ biết là có cảm giác vậy thôi, nên cũng không biết thuyết phục mẹ anh thế nào, đành phải giả vờ giả vịt, hôm nay lần lữa sang ngày mai, ngày mai lại khất sang ngày kia. May mà mẹ anh không có số điện thoại của Tạ Di Hồng, nếu không anh sợ rằng mẹ anh sẽ đích thân gọi điện cho cô, tự xúc tiến luôn.

Lúc anh làm hộ chiếu, Tạ Di Hồng dặn anh đi tìm anh trai cô, nói là em gái gửi lời hỏi thăm anh, thế thì quá trình sẽ thuận lợi hơn. Anh thấy không cần thiết, mình quang minh chính đại đi làm hộ chiếu, chẳng phải việc xấu xa gì, sao phải đi cửa sau? Về sau vẫn là mẹ anh nhắc cho anh biết: “Con đúng là có học mà không có khôn, Tiểu Tạ làm thế chẳng phải là đang cho con cơ hội để gần gũi với người nhà nó hay sao?”

Anh thấy cũng có khả năng, thế là chạy đi tìm Tạ Di Vũ, hộ chiếu nhoáng cái đã làm xong, thật không biết là làm hộ chiếu thật sự nhanh như thế hay là nhờ Tạ Di Vũ làm trung gian nên mới được như vậy.

Sau khi làm xong visa, Tạ Di Hồng lại nhờ anh đi gặp ba mẹ cô một chuyến, nói là có vài món đồ muốn nhờ anh mang sang Mỹ. Anh đến nhà ba mẹ Tạ Di Hồng, được ông bà nhiệt tình thết đãi. Bí thư Tạ dường như hiểu rất rõ về anh, không ngớt khen anh là “thanh niên tiến bộ”, nhưng anh cũng không rõ cái từ “tiến bộ” này là chỉ phương diện nào. Bà Tạ tươi tắn mặt mày nhìn anh, còn kể với anh mấy chuyện hồi nhỏ của Tạ Di Hồng khiến anh rất ngại, nhưng lòng lại ngầm đắc ý, chắc hẳn Tạ Di Hồng lại lộ ra điều gì trước mặt ba mẹ rồi, nếu không ba mẹ cô sao lại có thiện cảm với anh thế được?

Cứ thế đi qua đi lại mấy lần, khiến anh có chút mơ màng, hình như đã xác định mối quan hệ nào đó với Tạ Di Hồng rồi, nhưng anh lại tự cảnh tỉnh, Tạ Di Hồng chẳng bao giờ tự nói ra mấy lời ẩn ý xa gần, vẫn đối xử với anh như là một đồng nghiệp cũ, nên giữa anh và cô không xác định bất cứ mối quan hệ nào hết, nhất định không được tùy tiện đắc ý.

Nhưng mẹ anh lại chẳng cần biết hay dở, cứ coi Tạ Di Hồng là con dâu tương lai, tự đi mua quà cáp để anh mang sang tặng cô. Mẹ anh vốn không nỡ để con trai ra nước ngoài nhưng vừa nghĩ tới bên trời Tây kia có một cô Tạ Di Hồng, bà lại ngày đêm mong ngóng con trai mau đi đi, chỉ sợ chậm chân thì cô Tạ Di Hồng kia sẽ chạy mất.

Sau khi đặt vé máy bay, anh liền theo quy định của trường trả lại nhà, trường chỉ lấy chiết khấu mười phần trăm giá gốc, trả lại cho anh hơn mấy nghìn tệ. Anh xử lý sạch sẽ đồ đạc trong nhà, có thứ thì cho chú Đàm, thứ thì mang về nhà ba mẹ, có thứ thì tặng cho người khác, hoặc là bán đi, anh dọn về ở tạm bên nhà ba mẹ.

Anh mất một thời gian cũng chuẩn bị xong xuôi hành lý, còn dư mấy ngày bỗng có cảm giác rảnh rang quá mức, nội tâm lại mâu thuẫn, dường như vừa vội vã muốn ra nước ngoài lại vừa không nỡ đi. Bản thân anh cũng không rõ đây là cảm xúc gì, nhưng anh vẫn luôn muốn gọi cho Tiểu Băng một cú điện thoại, nói với cô việc anh xuất ngoại. Nhưng anh biết cũng chẳng cần anh nói, vì Tạ Di Hồng chắc đã sớm kể cho Tiểu Băng rồi. Từ sau khi ly hôn, anh luôn tránh nhắc đến Tiểu Băng với Tạ Di Hồng. Tạ Di Hồng cũng là người nhạy cảm, không hề hé răng nói chuyện gì về Tiểu Băng, nhưng anh biết Tạ Di Hồng nhất định còn giữ liên lạc với Tiểu Băng.

Mãi cho đến ngày gần lên đường, anh mới có đủ dũng khí để gọi điện cho Tiểu Băng. Anh chọn thời điểm buổi tối mới gọi điện đến nhà cô, tựa như trong tiềm thức biết rõ rằng buổi tối cô sẽ không có nhà nên có gọi điện tới cũng sẽ không gặp được, coi như là một hành động để ứng phó với tình cảm của bản thân, dù sao cũng đã gọi điện rồi nhưng lại không phải đối diện với sự bối rối nếu phải nói chuyện với Tiểu Băng.

Nào ngờ hôm ấy Tiểu Băng lại có nhà, chuông vừa đổ đã nghe thấy tiếng Tiểu Băng ở đầu dây bên kia: “Ai đấy?”

Trong chớp mắt anh phát hoảng, chỉ thấy tim đập đến nhức nhối, nước mắt như chực trào ra. Bấy lâu nay anh chưa từng nhớ lại chuyện đã qua, anh tưởng rằng mình đã bỏ lại quá khứ, nơi có Tiểu Băng tồn tại, bước vào một chặng đường mới cùng với Tạ Di Hồng, nào biết chỉ vừa mới nghe thấy giọng nói của Tiểu Băng, anh đã mất tự chủ như thế, chỉ muốn đưa tay ra kéo cô vào lòng. Anh cố nén nỗi xúc động dâng trào, khẽ hắng giọng, cố gắng bình tĩnh cất tiếng: “Là anh, Đàm Duy.”

“A? Là anh à? Có chuyện gì vậy?”

“À... Cũng không có gì... Chỉ là muốn báo với em, anh... thủ tục xuất ngoại... đã làm xong rồi.”

“Thế à? Vậy chúc mừng anh nhé! Bao giờ xuất phát?”

“Ngày kia...”

“Thế à, vậy... chúc mừng anh. Hành lý chuẩn bị chu toàn rồi chứ?”

“Xong hết rồi...”

“Ừm, chúc mừng anh!”

Tiểu Băng nói chúc mừng mấy lần, cũng chẳng nhắc đến chuyện gì khác, anh cũng chẳng biết nên nói gì, nghĩ một lúc lâu mới nói: “Nhà... anh đã trả lại trường rồi...” Anh nói xong lời này lại cảm thấy thật vô nghĩa, bây giờ là ai ở với ai, còn nhắc đến chuyện nhà cửa làm gì?

Tiểu Băng chỉ đáp lại một tiếng “ừ” không rõ cảm xúc. Anh vội nói tiếp: “Hôm nay anh gọi cho em, chủ yếu là để nói với em... anh... sắp ra nước ngoài rồi, tránh cho em đến lúc biết được anh không ở thành phố A nữa, lại hiểu lầm anh... trốn tránh trách nhiệm mà chạy mất.”

Anh vốn sợ Tiểu Băng sẽ nói: “Làm sao tôi biết anh không còn ở thành phố A? Anh tưởng bở tôi ngày ngày đều để ý đến hành tung của anh à?”, nhưng Tiểu Băng không nói thế, chỉ hỏi: “Trốn tránh trách nhiệm gì?”

“Thì là... số tiền anh vay của Tiểu Lục đó... Ý của anh là... vay của bọn em...”

Tiểu Băng im lặng hồi lâu, sau đó nói với giọng có chút mệt mỏi: “Anh còn nhớ đến số tiền đó à? Đúng là một tên mọt sách hủ lậu, Tiểu Lục đã trả hết rồi, anh còn lấn cấn chuyện tiền nong gì nữa?”

Anh đáp rất kiên quyết: “Số tiền đó là anh vay, cậu ấy trả hộ trước, anh luôn rất cảm kích, nhưng không thể chỉ nói suông là xong, có vay mà không trả được. Hiện tại anh sắp xuất ngoại rồi, kiếm được... nhiều tiền một chút, anh sẽ trả hết số tiền đó, lời này phiền em chuyển tới Tiểu Lục hộ anh, để cậu ấy yên tâm...”

“Chỉ dựa vào lương hai mươi nghìn đô một năm của anh sao...”

Anh bắt đầu cáu: “Hai mươi nghìn đô thì sao? Tiểu Tạ nói rồi, bên đó phí sinh hoạt cũng rẻ, visa loại J1 không phải nộp thuế, nếu ở cùng người khác, mỗi tháng ít nhất cũng tiết kiệm gần nghìn đô.”

“Thế anh phải tích cóp trong bao nhiêu năm mới đủ?”

Anh buồn bực đáp: “Có thể làm thêm...”

“Xe anh còn chẳng có, đi đâu làm thêm?”

“Thì mua xe...”

Tiểu Băng bật cười một tiếng. “Anh mua xe mà không cần tiền à? Nghe em, anh nên thôi đi thì hơn, đừng băn khoăn chuyện tiền nong nữa, anh chỉ cần sống tốt đời mình là có phúc hơn xây bảy tầng tháp rồi.”

Trước sự coi thường này, lửa giận trong lòng anh bùng lên, chẳng thèm khách khí, nói: “Cô đừng cậy mình có tiền mà xem thường tôi, núi không chuyển dời nước vẫn chảy, đá đứng bất động cối cứ xoay, sao cô biết được tôi không thể có ngày thành đạt?”

“Em không có ý nói anh không thể thành đạt, em chỉ nhắc anh đừng cố chấp như thế, chuyện bé xé ra to, anh cứ cố gánh lấy món nợ vốn đã trả xong hết rồi, khổ mình lại khổ người, có đáng không?”

Anh phản ứng lại: “Cô mà khổ? Cô bắt cá hai tay, đùa giỡn hai người đàn ông trong bàn tay, lại vẫn có người trả tiền cho cô chữa bệnh, phẫu thuật, vẫn có người cơm bưng nước rót hầu hạ cô, cô khổ chỗ nào?”

“Ai bảo anh lại thích được người khác đùa giỡn trong lòng bàn tay chứ?”

Anh tức đến mức trợn trừng mắt, nhưng anh biết với loại người như Tiểu Băng có nói lý cũng vô ích, một kẻ vốn không để tâm đến đạo lý thì chớ có dùng đạo lý để thuyết phục kẻ đó. Anh kìm nén cơn giận, lạnh lùng nói: “Không có ai muốn bị cô đùa giỡn trong lòng bàn tay, chẳng qua chỉ là nhất thời bị cô làm cho mê muội mà thôi, cô yên tâm đi, tôi đã sớm tỉnh táo lại rồi, tôi tin là Tiểu Lục cũng sẽ tỉnh ngộ sớm thôi, lúc ấy, hẳn là cô sẽ... khóc lóc đến mù mắt cho xem...”

“Hôm nay anh gọi điện tới đây là để nói những lời này? Nếu đã nói xong rồi, tôi có thể cúp điện thoại được chứ?”

Hôm nay anh gọi điện đến tuyệt đối không phải vì muốn nói những câu này, bản thân anh cũng không rõ vì sao nói qua nói lại lại thành như vậy, anh hối hận vô cùng, đang nghĩ xem làm cách nào để cứu vãn thì đã nghe thấy tiếng Tiểu Băng cúp máy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.