Đêm hôm đó, thành phố Đông Xuyên mưa rất to, tạo nên vô số dòng nước nhỏ chảy trên mặt đường. Mưa táp vào cửa kính thật lạnh lẽo.
Xe tiến vào biệt thự, lập tức có người cầm ô đi tới.
Kỷ Niệm Hi xuống xe, dẫm lên những vũng nước loang lổ trên mặt đường, không thèm quan tâm đến chiếc ô đang được che trên đỉnh đầu, lao vào trong nhà một cách không bình thường. Quần áo ướt đẫm dán vào da cô, tạo nên một cảm giác thật sự lạnh lẽo.
- Sao không mở ô lên? – Lục Kỳ Hiên đang ngồi trong phòng khách xem sách kinh ngạc nhìn cô, anh lập tức bỏ sách ra, hỏi: - Cứ như là chạy nạn ý.
Lục Kỳ Hiên định nói là giống như bị thú dữ đuổi theo, nhưng khi nhìn thấy Kỷ Thành Minh xuất hiện, nếu bây giờ nói vậy không phải là đang mắng…. Nên câm miệng lại thì hơn.
- Tôi lên thay quần áo. – Giờ phút này, cô không muốn đối mặt với bất kỳ ai.
Kỷ Thành Minh cũng không nhìn cô, ánh mắt anh đảo qua quyển sách trên tay Lục Kỳ Hiên. Lục Kỳ Hiên cười hì hì, chuyển quyển sách đến một góc chết Kỷ Thành Minh không nhìn thấy được, thật là giấu đầu hở đuôi.
Kỷ Thành Minh giũ sạch nước trên tay áo, thái độ không khác lắm:
- Dạo này tình hình thế nào rồi?
- Tất cả đều tốt. – Lục Kỳ Hiên đương nhiên biết trước khi anh ấy đi đã sắp xếp chu toàn mọi việc, nếu chính anh mà còn làm loạn mọi sắp xếp của anh ấy lên, vậy anh cũng quá giỏi rồi.
Kỷ Thành Minh lại liếc nhìn Lục Kỳ Hiên.
Lục Kỳ Hiên sờ sờ mũi, dường như bây giờ anh mới hiểu ẩn ý trong lời Kỷ Thành Minh:
- Hai ngày nữa tập đoàn Long Giang và Mông gia dường như sẽ tổ chức một hiệp nghị, hơn thế, nếu tin tức không sai, Giang Thừa Dự lúc đó mới được thực sự nắm quyền điều hành.
Kỷ Thật Minh ngồi đối diện Lục Kỳ Hiên, tay anh đập vang một tiếng:
- Vậy trước đây mọi quyền lực đều nằm trong tay mẹ của Giang Thừa Dự ư?
- Chắc là vậy. – Lục Kỳ Hiên thầm tự đoán.
Kỷ Thành Minh chỉ cười cười, xem ra đêm nay nhất định sẽ có người không ngủ được đâu.
Đêm hôm đó cũng không hề yên tĩnh, tiếng mưa rơi mãi không thôi, như xoáy mãi quanh tai.
Kỷ Niệm Hi nằm trên giường, màn đêm đậm đặc cũng chẳng thể làm lu mờ cảm xúc của cô. Trên tay cô cầm một điếu thuốc, giữa bóng tối mênh mang cũng không thể nhìn thấy làn khói thuốc mỏng manh đang bay lên, chỉ ngửi thấy mùi thuốc lá thoang thoảng trong không khí. Cô hít một hơi thật sâu, rồi cứ thế ho khan, tiếng ho hòa lẫn với tiếng mưa vang lên một cách hỗn loạn. Miệng cô thở phì phò, cô ném tàn thuốc vào trong chăn, mùi khét vờn mũi, ánh lửa đỏ thẫm chầm chậm lụi tắt.
Màn đêm, lại tối đen như cũ.
Nhưng mùi thuốc lá vẫn thoang thoảng trong không khí.
Tay cô miết nhẹ bờ môi, lúc người ấy hôn cô, cũng có mùi vị này.
Tay nắm chặt lấy chăn, lúc ấy cô vẫn còn có thể làm nũng với anh:
- Giang Thừa Dự, anh không được hút thuốc, ít nhất là không được hút thuốc trước mặt em đâu đấy.
Tất cả đều là giả dối, nhưng cũng thật vui vẻ.
Anh thật sự không còn hút thuốc trước mặt cô nữa.
Nhưng mỗi khi hôn cô, mùi thuốc lá nhàn nhạt vẫn đủ để bán đứng anh.
Thế nhưng cô vẫn vờ như không biết, lúc đó cô vẫn tự nhủ với lòng mình như vậy đấy.
Lồng ngực của cô, vẫn xôn xao như thuở ấy.
Bật đèn lên, căn phòng vẫn thế. Từ trước đến nay, cô vẫn sống tốt trong hoàn cảnh này. Cô vẫn cứ tự lừa mình dối người, trước khi đi ngủ, cô đều nghĩ tất cả đều chỉ là một giấc mơ, khi cô tỉnh dậy, cô vẫn sẽ chỉ là một nữ sinh trung học, và Giang Thừa Dự vẫn là chàng thanh niên luôn ôm cô vào lòng, họ đều không hề thay đổi, không hề tồn tại bốn năm ấy, cũng không có Mông Tuyết, không có Kỷ Thành Minh, thế giới này vẫn sẽ mãi giống như những hình ảnh vẹn nguyên trong trí nhớ của cô.
Nhưng mỗi khi tỉnh dậy, cô đều rất thất vọng.
Đã không còn như trước, cô cũng không thể như trước, cô đã từng muốn cố gắng để sống thật tốt.
Nhưng vì sao lại không được, vì sao lại không thể, vì sao?
Không phải không thể chặn mọi tin tức về anh, nhưng chỉ cần nghĩ đến mọi chuyện đã xảy ra, mọi chuyện đã tan vỡ, cô vẫn tự lừa dối bản thân.
Cô xốc chăn lên, liếc nhìn lỗ thủng của tàn thuốc, hóa ra chẳng có gì xảy ra hết. Nhìn xem, bất kể chuyện gì đều luôn để lại dấu vết của nó, để nói với bạn rằng, chuyện đó thật sự đã xảy ra, kể cả khi bạn không muốn nghĩ đến nó.
Cô xuống giường, mở máy tính lên.
Cứ tự chà đạp bản thân đi, cứ tự cầm dao mà cứa vào vết thương của mình đi.
Có gì là không thể đây, dù sao cô chẳng có gì cả, ngoại trừ bản thân, cô chẳng còn gì hết.
Cô mở vài trang tin tức, thậm chí không cần nhấp vào, trên trang đầu của mọi tờ báo đều đăng một bức ảnh giống nhau, đều phối hợp đăng tải tin tức về hôn lễ hàng đầu Đông Xuyên. Từng ngón tay cô căng cứng trên màn hình máy tính, vì sao họ không đăng rằng hôn lễ bị hủy bỏ, vì sao không xuất hiện nội dung tạm hoãn hôn lễ chứ.
Thời gian vẫn không ngừng trôi qua như đang đếm ngược.
Ông trời ơi, tại sao người cô yêu lại trở thành chồng của một người khác.
Những tình tiết cẩu huyết như thế, đúng vậy, nếu xảy ra đối với cô thì phải gọi là gì đây?
Nhưng cô không sao khóc nổi, lòng cô điêu đứng.
Nhấp chuột vào tin đầu của một tờ báo, là vô số những lời chúc phúc tốt đẹp được sắp xếp lộn xộn, họ còn kể lại cô dâu chú rể quen biết nhau như thế nào, hôn lễ xa hoa tốn kém cỡ nào, áo cưới của cô dâu và chú rể được nhập khẩu từ nước nào, thậm chí cả lịch trình yêu đương của đôi tân lang tân nương nữa chứ.
Còn có, rất nhiều video clip.
Cô mở một video clip, ngay lập tức nhìn thấy Giang Thừa Dự đang che chở cho Mông Tuyết, không để cho cô bị các phóng viên chen lấn xô đẩy, ánh mắt anh vô cùng bình thản, tay anh đặt trên lưng Mông Tuyết.
Giang Thừa Dự đến đón Mông Tuyết sau giờ tan tầm, anh cười với cô ấy, hai người nắm tay nhau cùng thủ thỉ điều gì đó…
Thật chân thật, những hình ảnh mới chân thật làm sao.
Điều khiến người ta đau khổ nhất, không phải vì anh dửng dưng bỏ mặc tôi, mà là anh dùng toàn bộ những điều tốt đẹp từng làm đối với tôi chuyển sang cho một người khác.
Tay cô, chạm vào hình ảnh trên màn hình máy tính:
- Lúc anh cười, anh có còn nghĩ đến em không?
Có hay không?
Hẳn là có nhỉ?
Nước mắt cô, cuối cùng cũng rơi xuống, cô đã tự lừa gạt bản thân từ rất lâu.
Anh không phải kiểu người vĩ đại như thế, anh không phải là người có thể vì cô mà phụ cả thiên hạ nhưng cũng không phụ lòng cô.
Hãy thừa nhận đi, tình yêu của cô thật sự chỉ như những giọt lệ còn vương trên khóe mắt, chậm chậm rơi xuống, chầm chậm biến mất.
Vì sao lại có thể cam tâm? Vì sao phải chấp nhận hiện thực này đây?
Giang Lục Nhân, người ấy đã kết hôn đâu? Mày sợ cái gì? Mày còn phải sợ chết nữa sao?
Cô đứng dậy, thay quần áo, ra khỏi phòng.
Dưới phòng khách, đèn đuốc sáng chưng.
Kỷ Thành Minh đang ngồi lơ đãng, khuôn mặt anh tỏ ra nghiêm trọng, nhưng xem ra anh đang tự tiêu khiển một cách vui vẻ.
Cô đi xuống.
Cô không nhìn anh mà đi thẳng ra cửa.
- Bây giờ khuya lắm rồi.
- Chẳng liên quan gì đến anh.
Kỷ Thành Minh gật đầu, không mở miệng:
- Dù sao với một người không thân phận như em, dù có biến mất, cũng chẳng ai phát hiện ra đâu.
Cô dừng chân, bước đến trước mặt anh, không hề thỏa hiệp:
- Anh có tư cách gì để nói về tôi như vậy? Tại sao anh có thể đặt bản thân trên một vị trí cao chót vót, như thể mình có thể nhìn thấu tất cả mọi chuyện, dùng cái nhìn của Thượng đế để nhìn xuống chúng sinh như thế. Ai anh cũng chế nhạo, cứ như trừ anh ra, trên đời này toàn là kẻ ngốc hết.
- Em cũng đâu có ngốc. – Kỷ Thành Minh thả một quân cờ xuống. – Nếu em ngốc, thì bây giờ em còn sống được cơ à?
Nén giận để ở lại bên cạnh anh, không phải để bảo vệ mạng sống của mình ư.
- Tôi muốn tìm đến chỗ chết đấy, thì đã sao nào?
Anh cuối cùng cũng trợn mắt nhìn cô:
- Thật vậy ư. – Mỉm cười. – Sao mà em phải tìm đến chỗ chết chứ, em đang muốn tìm đến anh trai kiêm người tình của em, để anh ta bảo vệ em, để anh ta đưa em cao chạy xa bay, hoặc nói chính xác là để anh ta hủy bỏ hôn lễ, sau đó sống hạnh phúc bên em. Sao em chết được nhỉ?
Cô cũng cười:
- Đúng thế, tôi muốn theo đuổi hạnh phúc của mình, thì đã sao nào?
- Chẳng sao hết. – Miệng anh nở một nụ cười kỳ quái.
Cô lại càng nóng nảy, như mất hết lý trí:
- Anh thật ra chẳng có tư cách nhìn xuống tôi như thế. Hướng Tư Gia kia sắp chết rồi cũng sẽ chết. Đừng nói chuyện cô ấy không phải chết vì tôi, cho dù là có, cũng không đến lượt anh đóng vai người tốt đến hành hạ tôi. Nếu như tôi đau khổ hay bất hạnh, Hướng Tư Gia có thể quay về, tôi cũng thấy hành động của anh chẳng hề sai. Nhưng Hướng Tư Gia đã chết thật rồi, dù sao cũng không thể sống lại, hạnh phúc của anh còn ngây thơ hơn cả đứa trẻ ba tuổi đấy. Nếu anh thật sự yêu cô ấy đến thế, thì hãy tự tử đi, còn sống làm gì nữa?
- Khí phách rất lớn nhỉ, vì anh trai kết hôn mà kích thích đến vậy cơ à? – Giọng anh vẫn bình thản, càng làm nổi bật sự mất kiểm soát của cô.
Người lý trí, luôn chiếm thế thượng phong.
Cô nhìn theo anh:
- Rốt cuộc là anh đang muốn gì? Vì sao anh luôn phải khiến tôi khó chịu thế?
- Tôi cũng không biết nữa. – Anh lại đặt xuống một quân cờ. – Bây giờ ngoài trời đang mưa, để tôi đưa em đi.
Cô giật mình nhìn anh, hoàn toàn không thể lý giải nổi suy nghĩ của anh.
Cô nhìn thấy anh lại hạ một quân cờ, mỗi bước cờ đều đặt cả tâm tư với khí thế ngút trời, nhưng ván cờ vẫn chưa thể phân thắng bại.
Anh đứng dậy:
- Chúng ta cá cược nhé.
- Cá cược cái gì đây?
- Nếu như Giang Thừa Dự tình nguyện đưa em đi, tôi sẽ thật lòng chúc phúc cho em, cũng sẽ không bao giờ gặp lại em nữa.
Cô im lặng.
Anh cũng không nói rõ nếu thua cô sẽ làm sao.
- Tôi cá là, Giang Thừa Dự sẽ không cần em đâu.
Anh tuyên bố chắc nịch.
Đưa cô đi, chẳng qua để nhìn thấy kết quả của ván bài này sớm hơn một chút, vì anh biết, người thắng nhất định sẽ là anh.
Đối với bản thân, cho đến tận bây giờ anh vẫn luôn tự tin như thế.