Kỷ Niệm Hi lại ốm nặng. Trong lúc đầu óc còn mơ mơ màng màng, toàn bộ những hình ảnh trong ký ức đều tái hiện trước mắt cô. Cô mở to mắt để có thể tưởng tượng ra khoảng cách, nhưng có lẽ khoảng cách đó là quá lớn. Cô chỉ có thể nằm yên trên giường không buồn nói năng, bao quanh cô là một không gian hoàn toàn tĩnh lặng.
Vào năm học cuối cùng thời trung học, cô và Giang Thừa Dự đã chính thức ở bên nhau, họ muốn cho cả thế giới được nhìn thấy họ đang rất hạnh phúc. Cô cũng không còn thiết tính toán xem cô có thể ở bên Giang Thừa Dự bao lâu, chỉ cần có thể được bên nhau như thế đã là quá tốt rồi.
Cô vốn đã chuẩn bị điền tên vào phiếu đăng ký ở một trường đại học ngay trong nội thành ở gần nhà, điều quan trọng nhất là ở gần anh. Thế nhưng người vẫn luôn duy trì thái độ cam chịu là bà Văn Dao bỗng nhiên lại đưa ra lời dị nghị. Bà nói Giang Lục Nhân tốt xấu gì cũng là con gái nuôi trong gia đình, nếu cứ như vậy mà gả cho Giang Thừa Dự, người ngoài nhìn vào sẽ như thế nào. Dù ít hay nhiều cũng sẽ có những lời đàm tiếu về chuyện này, huống chi họ đã sinh hoạt như anh em ruột thịt trong cùng một ngôi nhà trong rất nhiều năm. Khi bà Văn Diêu nói vậy, ông Giang Huy và Giang Thừa Dự đều cảm thấy có lý. Sau đó, họ quyết định đưa Giang Lục Nhân đi du học trong hai năm, đồng thời sẽ chuyển hộ khẩu của cô ra ngoài, nếu là như vậy trong tương lai sẽ tốt hơn rất nhiều. Thậm chí bà Văn Dao còn nói một cách vô tình rằng, nên nhìn xa trông rộng mà nghĩ cho tương lai, không thể vì những vui vẻ nhất thời mà đánh mất hạnh phúc lâu dài. Lý do bà đưa ra khiến Giang Lục Nhân vầ Giang Thừa Dự đều không thể đưa ra được một lời phản đối, họ chỉ cảm thấy nếu phải xa nhau lâu như vậy, hẳn với cả hai sẽ thật bứt rứt khôn nguôi.
Giang Lục Nhân cô hiểu rất rõ, cô vẫn chỉ là một thiếu nữ, Giang Thừa Dự hứa sẽ thường xuyên đến thăm cô. Nhưng một thời gian sau, Giang Thừa Dự có một dự án quan trọng cần đích thân xử lý, cô đành phải tự đến làm quen trước với hoàn cảnh ở thành phố Đa Luân Đa. Ngay khi đến sân bay, mí mắt cô không ngừng giật giật, nhưng cô lại tự an ủi bản thân không được tin vào mấy trò bói toán vỉa hè như “ Nháy mắt trái có tai, nháy mắt phải có tài” . Giang Thừa Dự đích thân làm tài xế đưa cô ra sân bay, hai người chia tay thật khó khăn, họ cứ đứng ôm nhau thật chặt, mặc cho những người xung quanh đang đánh giá về hành vi của mình như thế nào.
Thật lưu luyến vô cùng.
Đến một đất nước xa lạ, nếu nói không hề sợ hãi thì nhất định là nói dối. Thực ra, cô nhận thấy có điều gì đó không đúng, nhưng cô không nghĩ xã hội lại đen tối đến vậy, càng không nghĩ đến những tình tiết cẩu huyết trên TV lại có thể xảy ra với cô.
Cho đến khi một chiêc xe lao về phía cô, cô mới nhìn thấy tử thần hóa ra đã mở cửa đợi sẵn từ bao giờ.
Kỷ Niệm Hi day day trán, cô mở to mắt, ánh sáng quá mẫn cảm đánh thẳng vào đôi mắt cô, xuyên vào khiến nước mắt cô rơi xuống. Cô ngẩng đầu lên, chớp chớp mắt, muốn tự thanh tỉnh đầu óc một chút.
Kỷ Thành Minh đang ngồi bên giường cô, trên tay anh vẫn cầm một cuốn sách. Anh ngồi dựa vào thành ghế, vừa vặn đúng với tầm mắt cô, thật hiếm khi đôi mắt anh lại trở nên bình thản đến vậy, không giống với những cảm xúc thông thường.
- Tỉnh rồi à?
Câu hỏi này hoàn toàn thừa thãi trước tình trạng hoàn toàn tỉnh táo của cô, thế nhưng cô vẫn trả lời anh:
- Ừ.
Đôi bên đều không có những biểu hiện xấu hổ, không hề giống với một đôi trai gái đã từng lên giường cùng nhau.
Kỷ Thành Minh tiện tay xoa trán cô:
- Không sốt.
Ngoài ra, không còn lời nào khác để nói nữa à?
Anh đứng dậy, dường như đang chuẩn bị đi. Kỷ Niệm Hi gọi anh lại:
- Gần đây có phải đang có một dự án rất quan trọng hay không?
- Đúng vậy.
- Có cạnh tranh với tập đoàn Giang Long đúng không? - Cô hỏi ra miệng câu này, không phải chỉ để che mắt giống như câu hỏi trước.
Hợp tác cùng nhau, sau đó chính là một cuộc cạnh tranh thực sự.
- Đúng vậy. – Kỷ Thành Minh không giải thích mà chỉ nhìn cô.
Cô khẽ nhếch miệng, anh ta không tiếc hết thẩy để đưa cô đến đứng trước mặt Giang Thừa Dự, phải chăng vì anh muốn để Giang Thừa Dự nhìn thấy rõ vị trí hiện nay của cô, để khiến Giang Thừa Dự rơi vào thế yếu?
Điều đó có phải đang thể hiện giá trị cảu cô hay không đây?
Nhận thấy thái độ của cô, rốt cuộc Kỷ Thành Minh cũng phải cau mày:
- Anh khinh thường cái trò đó.
Mặc kệ người khác có tin tưởng hay phủ nhận.
Nhìn xem, trong suy nghĩ của cô về anh vẫn luôn tồi tệ vậy đó.
Anh thật ra không hề biết rằng, dù cho là thật hay giả cũng không quan trọng.
- Ồ. – Cô dừng lại. – Anh tự tin vậy sao.
Thật hi vọng được nhìn thấy anh thất bại, dù chỉ một lần, giống như được đứng xem một người luôn thất bại được một lần thành công vậy, điều này không hề liên quan đến yêu thích, mà chỉ đơn giản là muốn được nhìn thấy một bộ mặt khác của một con người.
- Em vẫn chưa khỏi bệnh, đừng suy nghĩ linh tinh nữa.
Cô gật đầu:
- Anh chuẩn bị đối xử với tôi như thế nào?
- Em thử nghĩ xem sẽ bị đối xử như thế nào đây?
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ:
- Không biết nữa.
Cho nên cô mới phải hỏi anh, để không rơi vào tình trạng không biết phải làm gì.
Anh liếc nhìn cô, không nói một câu, ung dung bước ra khỏi phòng.