Cuộc sống của Giang Lục Nhân từ trước đến nay không thú vị cũng chẳng nhàm chán, mỗi ngày cô đều ở trong biệt thự, trở thành một trạch nữ trứ danh. Kỳ lạ là mỗi kỳ nghỉ cô đều có cảm giác giống nhau, cô luôn tự hỏi rằng những người khác làm như thế nào để vượt qua quãng thời gian này, nhưng lần nào cô cũng không sao tiếp thu nổi phương thức giải trí của người khác. Đương nhiên, cô có một bí mật nho nhỏ. Mỗi ngày, cô sẽ rời khỏi giường vào một giờ cố định, đứng trên ban công để nhìn chiếc xe quen thuộc rời khỏi gara. Mỗi lần nghe thấy tiếng động cơ xe phát ra, lòng cô chợt kích động nho nhỏ. Mỗi khi cô đứng trên ban công, nhìn Giang Thừa Dự lái xe, cô sẽ lại liên tưởng đến ở một nhà nào đó, người chồng đi làm, người vợ sẽ đứng bên cửa tiễn chồng ra khỏi nhà. Mỗi lần cô đều tin vào suy nghĩ như vậy, hết lần này đến lần khác.
Cô đứng nhìn rất nhiều lần, nhưng Giang Thừa Dự không hề phát hiện ra, vì mỗi khi anh nhìn vào gương, cô lại trốn mất. Nhưng không phải lần nào cũng được may mắn như vậy, để anh vừa nhìn thì cô có thể né tránh kịp. Khi bị anh phát hiện, cô không thẹn thùng, vờ như đang ngắm cảnh, nhưng ngắm cảnh nhiều quá, cô chỉ có thể cười chào anh:
- Anh, chào buổi sáng.
Qua được một tuần thì anh chỉ nghe được nửa câu đã trả lời theo quán tính:
- Chào buổi sáng.
Mỗi buổi sáng, khi nghe tiếng động cơ ô tô ngày càng rời xa, mỗi buổi chiều, lại yên lặng chờ mong tiếng động cơ tiến gần, đó là những khoảng khắc hạnh phúc nhất đối với cô.
Nhưng cuộc sống đó kéo dài không được lâu.
Vào một ngày như thế, như mọi ngày, cô nghe thấy tiếng động cơ đang ngày một gần, cô nghĩ chỉ vài giây nữa thôi cô đã có thể nhìn thấy anh, trong lòng cô cảm thấy rất ngọt ngào.
Cô ngồi trên ghế sofa, mắt nhìn về phía TV, nhưng lại không ngừng hướng về phía cửa, vừa muốn xem, lại sợ một người nào đó phát hiện ra. Cô sợ nhất là cái nhìn của bà Văn Dao, luôn khiến cô có cảm giác bị nhốt trong một căn phòng tối giá lạnh trong một mùa đông u ám, không biết có phải ảo giác hay không, cô chỉ cảm thấy cơ thể buốt giá.
Nhưng chính khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc bước vào, ông Giang Huy liền lên tiếng:
- Thừa Dự, con lại đây, chúng ta cùng bàn bạc một chút.
Cô, Giang Thừa Dự và ngay cả bà Văn Dao ngay lập tức đều đồng loạt nhìn về phía ông Giang Huy.
Có lẽ ánh mắt của ba người có tính xâm lược quá cao, khiến ông Giang Huy hạ mi xuống, ho khan:
- Công ty hiện có tuyển thực tập sinh nhỉ?
Giang Thừa Dự cũng không rõ lắm, nên đành gật đầu:
- Vâng.
Ông Giang Huy bảo con trai ngồi xuống, nhưng ánh mắt lại hướng về Giang Lục Nhân khá kỳ lạ. Chính khoảng khắc này khiến lòng cô chợt nhộn nhạo, chẳng lẽ chuyện của Giang Huy muốn nói đến có liên quan đến cô?
Ngay bà Văn Dao cũng hai tay ôm ngực, vẻ khó chịu, nhưng không nói gì, chỉ kiên nhẫn lắng nghe chồng lên tiếng.
Mấy tách cà phê trên bàn vẫn mạo hiểm bốc khỏi, mặt bàn kính trong suốt còn phản chiếu hơi thở như ẩn như hiện, như thời tiết đang vội vàng thay đổi khiến không khí cũng trở nên nhanh chóng khác lạ.
Giang Thừa Dự cũng nhẫn nại chờ cha lên tiếng.
- Lục Nhân ở nhà cũng chẳng có việc gì làm, con hãy đưa con bé đến công ty quan sát học hỏi theo hình thức thực tập sinh đi.
Giang Thừa Dự chỉ nhíu mày, nhưng không mở miệng. Tư thế của bà Văn Dao cũng thay đổi, bà lên tiếng cả vú lấp miệng em:
- Con bé vẫn là một học sinh trung học thì có thể làm được cái gì chứ, mang đến công ty khẳng định chỉ rước thêm phiền phức, quấy rầy công việc của Thừa Dự.
Ông Giang Huy chỉ liếc nhìn vợ một cái:
- Học sinh trung học thì đã sao? Không phải hồi còn học trung học tôi cũng phải đến công ty để học việc đấy sao?
Rồi sau đó ông lại nhìn về phía con trai, tiếp tục nói:
- Ta không bắt Lục Nhân giúp con làm gì, chỉ muốn con bé đến học hỏi thôi, con cũng đọc nhiều sách vở, cũng biết tình hình giáo dục trong nước chỉ chú trọng lý thuyết, con đưa Lục Nhân đến để quan sát thực tiễn, đối với con bé rất có ích.
Bà Văn Dao cũng cười lạnh: sao đã vội sắp xếp cho tương lai của Giang Lục Nhân thế cơ đấy, vậy mà còn nói không có vấn đề gì, lừa ai thế.
Sắc mặt Giang Thừa Dự cũng trở nên tối tăm, nhìn Giang Lục Nhân:
- Sẽ vất vả đấy, em có thể thích ứng được sao?
Cô ép bản thân bỏ qua thái độ của bà Văn Dao thể hiển rất rõ ràng trên mặt, miễn cưỡng lộ ra ý cười:
- Em sẽ cố gắng hết sức…
Sau đó, hình như cảm thấy câu trả lời của mình vẫn chưa đủ tốt, cô đổi thành:
- Em nhất định sẽ thật cố gắng, để không phụ sự kỳ vọng của cha và anh.
Lúc nghe đến “sự kỳ vọng cả anh”, Giang Thừa Dự không nhịn mà lộ ra một nụ cười mỉa mai.
Suy nghĩ của Giang Lục Nhân rất ngây thơ, nếu cô được đến công ty anh, nghĩa là hàng ngày cô đều được nhìn thấy anh, mỗi khi nghĩ như vậy, cô hưng phấn đến mức không sao ngủ nổi.
Thật kỳ lạ, thật ra anh không thuộc tuýp đàn ông cô yêu thích nhất, nhưng vì sao cô lại mê mẩn vì anh đến thế chứ. Ngày ngày cô nằm trên chiếc giường của cô, nhung nhớ đến anh không sao hiểu nổi. Cô thích kiểu đàn ông kiên định, luôn chung thủy với một mối tình duy nhất, không bao giờ có quan hệ mờ ám với những cô gái khác, chỉ nâng niu chiều chuộng một mình cô. Nhưng tưởng tượng không bao giờ giống với thực tế, dù cố gắng đến thế nào cũng không thay đổi được. Cứ nhìn xem, Giang Thừa Dự đâu phải kiểu đàn ông chung tình, sao lúc lựa chọn cô không nghĩ đến điểm này, cô thật muốn tự xỉ vả bản thân.
Cô còn không nhịn được, nhớ đến khuôn mặt tươi cười của anh, tuy rằng anh chẳng mấy khi cười với cô.
Luôn vẫn có những điểm kích thích nho nhỏ như vậy, cô luôn mong chờ một ngày nào đó, anh nhận ra những điểm tốt của cô, đối xử tốt với cô, chiều chuộng cô. Cuộc sống lúc đó sẽ vô cùng hạnh phúc, cứ nghĩ đến cô lại không sao ngủ được. Cô nằm trên giường lăn qua lộn lại, cuối cùng lại buồn bực nghĩ: mình không phải đang mộng xuân đấy chứ?
Mất ngủ, cũng không ảnh hưởng đến giờ thức giấc của cô.
Sáng sớm hôm sau, cô đã xuất hiện trong phòng khách, đúng lúc Giang Thừa Dự đang ngồi trên sofa ăn sang.
Giang Thừa Dự nhìn thấy cô, đôi mắt anh hơi híp lại mị mị tình:
- Chào buổi sáng.
- Chào buổi sáng, anh.
Cô cũng đáp lại anh.
Chị Dương đã chuẩn bị sẵn hai phần ăn sáng:
- Thiếu gia, tiểu thư, xin dùng bữa.
Giang Thừa Dự gật đầu, nhận bữa sáng, vẫn dán mắt đọc tờ báo , anh xem rất nhanh, chắc chỉ lướt qua.
Cô ngồi đối diện anh, đánh giá dáng vẻ anh.
Từ nay trở đi, ngày nào cũng vậy, có phải không anh?
Ăn sáng xong, cô nở nụ cười, vừa vặn đúng lúc Giang Thừa Dự ngẩng đầu, nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của cô, anh dĩ nhiên cảm thấy thật kỳ diệu.
Cô xấu hổ;
- Ăn không ngon ạ?
Anh hơi sửng sốt:
- Ừ.
Chị Dương vẫn đứng bên cạnh, anh không thể cứ nói là không sao nuốt nổi.
Nếm qua bữa sáng, cô sửa soạn để cùng khởi hành với anh. Cô coi như không có chuyện gì, nhưng thực ra đã luyện tập rất nhiều lần. Giang Thừa Dự lại cảm thấy khá kỳ quặc, tại sao lại phải đưa con bé này đến công ty, thật là….
Anh lắc đầu, nhưng vẫn bước lên xe.
Cô thắt dây an toàn, anh chậm rì rì mở miệng:
- Anh đã sắp xếp ổn thỏa, công việc của em rất đơn giản, chỉ cần làm theo chỉ đạo của người phụ trách, sẽ không có vấn đề gì xảy ra.
- Vâng, em biết rồi.
- Em cứ làm việc thoải mái đi.
Anh bỏ lại một câu.
Cô khẽ cười:
- Em có được tính lương không?
- Tính chứ, ai bắt em phải bỏ sức lao động miễn phí đâu.
- Nhưng em chỉ đi lấy kinh nghiệm thôi.
Nhìn khuôn mặt tươi cười của cô, anh không nhịn lắc đầu, còn chưa đến chỗ khó khăn đâu, cô cứ cười thỏa mãn đi, đúng là chẳng biết trời cao đất rộng.
Đến trước cửa công ty, anh đỗ xe lại:
- Em xuống ở đây đi.
Cô thấy hơi khó hiểu, anh lại giải thích:
- Em muốn để toàn bộ công ty biết mối quan hệ của anh và em à?
- Ơ…
Cô tháo dây an toàn, xuống xe.
- Tự đến tìm trợ lý Dương.
Anh bỏ lại một câu, lái xe rời đi.
Cô nhìn theo hướng xe anh, nửa ngày sau vẫn chưa thể lấy lại tinh thần, hiện thực chênh lệch quá lớn so với tưởng tượng của cô, cô không sao có thể phản ứng kịp.
Cô vẫn phải vâng lời đến tìm trợ lý Dương. Cô nhận ra ánh mắt khác thường của nữ trợ lý qua xử sự khôn khéo của cô ta, cuối cùng cô ta mở miệng:
- Nghe nói em vẫn là học sinh trung học.
- Vâng.
Cô thật thà gật đầu.
Nữ trợ lý lập tức lộ ra vẻ hèn mọn:
- Biết rồi.
Trong lòng cô ả đang nghĩ không biết cô dựa vào mối quan hệ gì để tiến vào đây, sếp chỉ nói là sẽ gửi một học sinh trung học đến học việc, cô căn bản không rõ bối cảnh phía sau cô bé này, thế nên tỏ ra chán ghét, tập đoàn quốc tế Long Giang sao có thể cho phép một người như vậy bước vào chứ.
- Xin hỏi em sẽ phải làm gì ạ?
- Làm gì á?
Nữ trợ lý lên giọng:
- Phải làm cho tốt vào nha. Cô cho là mọi người trong công ty rảnh rỗi chăm sóc cô sao.
Ngay ngày đầu tiên đến công ty, cô đã cảm nhận rõ áp lực nơi đây. Các thực tập sinh khác đều là sinh viên đến từ các trường đại học danh tiếng, có lẽ vì đến từ cùng một trường, các cô khá thân thiết với nhau, trực tiếp tẩy chay cô. Đồng thời, các cô nàng còn luôn đứng trước mặt cô và nói:
- Ôi chao, phải học xuất sắc đến đâu mới tốt số như người ta chứ, chúng ta đều tốt nghiệp đại học XX mới được xét tuyển đến đây làm thực tập sinh, người ta chỉ cần dựa vào chút quan hệ, thế giới này, thật quá bất công mà.
- Cũng phải thôi. Người ta cái gì cũng không có… Còn không biết xấu hổ tiến vào công ty này…
- Phải tin rằng trên thế giới vẫn còn rất nhiều người da mặt rất dày nha.
Mỗi lần nghe thấy kiểu ngôn ngữ này, Giang Lục Nhân đều coi như cô chưa từng nghe thấy gì hết. Cô không thèm để ý đến đối phương, đừng nói đến những lời vớ vẩn các cô nàng đang nói.
Có lẽ vì những lời bàn tán của các thực tập sinh, nên các nhân viên chính thức cũng có thành kiến với cô. Không ít người dò hỏi ai là người chống lưng cho cô, hỏi xem cô có bạn bè thân thích nào ở đây không, sau đó lập tức coi thường cô.
Công việc mệt nhất mỗi ngày của cô với tư cách thực tập sinh chính là bưng trà pha nước, đóng dấu tư liệu, photo tài liệu, ngoài ra còn phải phiên dịch rất nhiều văn kiện.
Cô chỉ nghĩ rằng đây là công việc cô cần phải làm, cô không oán trách nửa câu.
Các nhân viên nữ khác thường cố tình chèn ép cô, bới lông tìm vết các lỗi sai, sau đó mắng mỏ xỏ xiên: “Đơn giản thế này mà cũng không làm nổi? Tôi thấy đến học sinh tiểu học còn làm tốt hơn cô.” Hoặc là “Có thế cũng không hiểu, cô đến công ty làm gì?
Thông thường, cô đều giữ im lặng, lần sau đó, sẽ giảm bớt các lỗi sai.
Thế nhưng, vẫn có những “lỗi sai” như thế tồn tại: “Tôi muốn uống cà phê không đường, sao cô cho đường vào đây?”, “Tôi muốn cà phê nhiều sữa, sao cô không thêm vào, cô nhắm vào tôi đấy à?”, Những lời như thế, ngày nào cứ cách một giờ cô lại được nghe một lần.
Chỉ những khi ở một mình, cô mới lộ ra chút cảm xúc ưu tư. Cô vốn tưởng là, có thể được gặp Giang Thừa Dự , thế nên mới hưng phấn chạy đến đây. Ai biết được, cô căn bản còn chẳng nhìn thấy anh, lại còn bị những nhân viên cấp thấp ở đây bắt nạt.
Cô quả thật vẫn còn rất yếu đuối.
Vào giờ tan tầm, Giang Thừa Dự vẫn không quên nhớ đến cô, đợi cô ở con đường phía trước công ty.
Cô bước lên ghế sau, anh chỉ liếc mắt nhìn cô một cái:
- Làm việc thế nào?
- Không tệ.
Cô mỉm cười thỏa mãn:
- Tốt lắm ạ, em học được rất nhiều thứ.
Bàn tay đang đặt trên vô-lăng của anh căng lên, trong đôi mắt anh ẩn chứa sự kinh ngạc, nhưng chưa lộ ra ngoài.
- Vậy là tốt rồi.