Kỷ Niệm Hy vẫn phải đến gặp mặt vợ chồng ông bà Lục Tử Chiếu, nhưng dù sao cô cũng không phải đi một mình mà vào một dịp thuận tiện, bà Mạnh Tư Nghiên dẫn theo cô thuận đường ghé thăm hai vợ chồng. Ngày hôm đó, bà Mạnh Tư Nghiên giới thiệu Kỷ Niệm Hi như một hiện tượng lạ, từ khi Hướng Tư Gia qua đời, ai ai cũng biết, Kỷ Thành Minh chưa từng có quan hệ với bất kỳ một cô gái nào, nhưng cách đặt vấn đề này cũng khiến cô yên tâm hơn. Ông Lục Tử Chiếu và bà Nghê Vân Huyên cùng gật đầu phụ họa, từ đầu đến cuối, hai ông bà không hề nhắc đến con trai mình nửa câu. Điều này càng làm cho Kỷ Niệm Hi cảm thấy thoải mái.
Dù sao chuyện này cũng không quan trọng, cô vốn không để ý đến Lục Kỳ Hiên, nhất là khi Lục Kỳ Hiên tấn công dồn dập dọa cô sợ chết khiếp như thế này.
Gặp Lục Kỳ Hiên ở biệt thự Kỷ gia, cậu tỏ ra chán nản:
- Thật xin lỗi, cha mẹ vừa mới nói cho tôi biết, chị là con dâu do bác gái ngầm lựa chọn, là tôi nóng vội thất lễ rồi.
Kỷ Niệm Hi cũng không giải thích tường tận mọi chuyện.
- Sao trước đây chị không nói cho tôi biết sớm hơn, không biết giờ anh họ nghĩ về tôi thế nào nữa.
Anh ta biết từ lâu rồi.
Tất cả các người đều hiểu lầm rồi.
Nhưng mà cô lại lười giải thích:
- Cậu thực sự lo lắng chuyện đó đến vậy ư?
Lục Kỳ Hiên gật đầu, rồi lại lắc đầu:
- Không biết có nhờ anh họ nói tốt vài câu trước mặt cha mẹ tôi, để tôi được theo anh ấy ra ngoài học hỏi, tôi cực kỳ muốn…
- Không đời nào… - Kỷ Trừng Tâm xuất hiện xuất quỷ nhập thần.
Lục Kỳ Hiên nhăn mặt:
- Em đâu phải chị dâu hiền dịu xinh đẹp Kỷ Niệm Hi đâu mà xen vào.
Các xưng hô của người này…
- Chị dâu Niệm Hi? - Kỷ Trừng Tâm bỗng cười ha ha. – Vì bị anh gọi nên cách xưng hô này mới bị xuống giá trầm trọng, biết không?
- Hứ, anh chả thèm chấp mấy chuyện lẻ tẻ này với em.
…..
Kỷ Niệm Hi nhanh chóng tìm cách tránh xa họ.
Nhưng vừa bước được vài bước, cô đã gặp Kỷ Thành Minh đứng ngay gần đó với ánh mắt thản nhiên không một chút ý cười, khiến cô dường như có cảm giác anh ta lại đang ủ mưu tính kế gì đây.
- Sao không phủ nhận? - Anh đột nhiên mở miệng.
- Tự tôi biết là giả là được rồi.
Anh nở nụ cười:
- Hẳn là cảm thấy đề nghị đó cũng không tệ chút nào đúng không?
- Gì cơ?
- Tam toàn tề mĩ.
Cô nhìn theo bóng dáng anh, bỗng nhiên lại cảm thấy thời tiết hôm nay hình như vừa trở rét.
Để cô trở thành vị hôn thê trên danh nghĩa của anh, sẽ khiến cha mẹ anh rất vui mừng.
Để cô trở thành vị hôn thê trên danh nghĩa của anh, sẽ là sự đả kích đau đớn nhất đối với Giang Thừa Dự.
Để cô trở thành vị hôn thê trên danh nghĩa của anh, sẽ đẩy cô hoàn toàn rời xa Giang Thừa Dự.
Thật tốt biết bao.
Anh thật sự phải làm đến như vậy sao?
….
Trời hôm nay rất đẹp, bà Mạnh Tư Nghiên đưa cô đi dạo phố.
Dù muôn vàn trang sức xa xỉ, cũng chẳng thể hấp dẫn sự chú ý của cô.
- Điều tra về tai nạn của con năm đó, có hai hướng, một bên là những người muốn tìm con, một bên là những kẻ muốn giết con.
Bà Mạnh Tư Nghiên từ tốn nói, như để nhất định phải vạch ra đám mây mù trên khuôn mặt Kỷ Niệm Hi. Bà thầm thở dài, vì con trai bà không biết cách giải thích, nên bà đành phải thay con bà vậy:
- Thành Minh luôn đưa con theo bên cạnh, chính là để tránh cho họ tìm thấy con.
Vậy nên Kỷ Thành Minh giữ cô lại là muốn tốt cho cô, đó là cách anh đảm bảo sự an toàn cho cô.
- Vì sao lại có người muốn giết cháu?
- Chỉ có kẻ đó mới biết được.
- Vì sao lại nói với cháu chuyện này.
Bà Mạnh Tư Nghiên cũng không định tiếp tục đề tài này thêm nữa:
- Con có muốn biết vì sao con trai ta lại ưng thuận Hướng Tư Gia không?
- Không.
- A, ta hiểu mà, mấy cô bé lúc nào cũng thích nói có là không.
Bà Mạnh Tư Nghiên cười rộ lớn, như một thiếu nữ chưa trưởng thành.
Cứ nhìn vào dáng vẻ nghiêm túc bây giờ của anh, khó có ai tưởng tượng được rằng, hồi nhỏ anh là một đứa trẻ vô cùng hiếu động và nổi loạn, không bao giờ thân thiết với ai, luôn độc lập biệt hành, lại cộng thêm cách suy nghĩ quái dị không phù hợp với lứa tuổi, thế nhưng ai cũng phải khâm phục và nể sợ anh.
Tất nhiên, cứ như vậy, Kỷ Thành Minh đã hấp dãn vô số trái tim thiếu nữ.
Hồi Kỷ Thành Minh học trung học, anh thường hay trốn học, nhưng các giáo viên đều không thể xử lý được anh, vì anh cam đoan sẽ luôn giữ vững thành tích trong Top 5 dẫn đầu.
Và Hướng Tư Gia đã xuất hiện như thế.
Hồi đó Kỷ Thành Minh từng tuyên bố, bạn gái của anh nhất định phải có thành tích vượt xa anh.
Vì đây là một nhiệm vụ bất khả thi mà anh đề ra để thoát khỏi vô số cái đuôi phiền phức.
Vậy nhưng Hướng Tư Gia đã làm được.
Cô cầm một tờ giấy đến trước mặt Kỷ Thành Minh:
- Bài thi này em đã đạt điểm tuyệt đối, anh mãi mãi không bao giờ có thể vượt qua được thành tích này của em.
Năm đó Kỷ Thành Minh mười bảy tuổi, Hướng Tư Gia mười hai tuổi.
Ngày hôm sau, trên danh sách bạn gái của Kỷ Thành Minh đã có một cái tên, đó là Hướng Tư Gia.
Giống như biết bao câu chuyện tình yêu lãng mạn khác, luôn muốn ca lên những giai điệu hạnh phúc, hết lần này đến lần khác, không bao giờ có thể lường trước sự chia ly.
Kết quả của câu chuyện tình yêu đó, không phải là hai người không còn ở bên nhau, hay họ không còn muốn bên nhau, mà là họ mãi mãi sẽ không thể ở bên nhau nữa.
- Vì sao lại kể với cháu chuyện này?
Kỷ Niệm Hi đột nhiên mở miệng, cô có thể hiểu phần nào tình cảm của Kỷ Thành Minh đối với Hướng Tư Gia, có lẽ Hướng Tư Gia giống như một phiên bản khác của Kỷ Thành Minh vậy.
- Chỉ là thích kể cho cháu nghe thôi.
- Rất tiếc phải nói với bác rằng, đối với cái chết của Hướng Tư Gia, trong lòng Kỷ Thành Minh luôn coi cháu là nguyên nhân.
Thái độ của cô vô cùng bình tĩnh, không nói một câu, nhưng bà Mạnh Tư Nghiên không hề bị giao động bởi suy nghĩ của cô, bà chỉ để lại một câu nói sâu xa:
- Chuyện đâu chỉ có thế.
Sự kiện khiến Kỷ Thành Minh tranh cãi lớn nhất với ông Kỷ Thiệu Quân chính là anh không chịu kế thừa sự nghiệp hùng hậu của cha mà muốn ra ngoài tự lập nghiệp để xây dựng lên một vương quốc của chính mình, chẳng những anh không nhận danh hiệu người thừa kế mà còn nuôi ý định ra đi để tạo lập một bầu trời riêng. Vô số người khuyên can anh nên thuận theo lời cha mẹ, chỉ riêng Hướng Tư Gia đứng về phía Kỷ Thành Minh, cô từng nói với Kỷ Thành Minh rằng, cô sẽ luôn ủng hộ mọi quyết định của anh, cho dù kết quả có ra sao.
Kỷ Thành Minh đến thành phố Đông Xuyên, năm sau, Hướng Tư Gia cũng tới Đông Xuyên.
Anh ở đâu, cô ở đấy.
Đó là câu chuyện về Hướng Tư Gia.
Sau khi nghe bà Mạnh Tư Nghiên kể , cô không dám tin rằng, một Hướng Tư Gia vô cùng phóng khoáng nói rằng trên đời này cô ấy chẳng còn gì để tiếc nuối lại là cùng một người với nhân vật chính trong câu chuyện đó.
Đâu mới là con người thật sự của Hướng Tư Gia đây?
Có lẽ tất cả đều là cô ấy.
Có rất nhiều khi con người ta thật si tình, nhưng lại không muốn để bất kỳ ai khác nhận ra điều đó.
- Vì sao lại kể với cháu những chuyện này?
Vừa thốt ra lời, cô lập tức thấy hối hận, đã bao nhiêu lần cô hỏi bà về vấn đề này.
- Con trai ta thích phụ nữ thông minh cơ, còn con thì quá u mê.
- Nên cháu tự biết mình cần phải tránh xa anh ấy.
- Nhưng bỗng nhiên ta lại cảm thấy, con rất có tiềm năng, đáng để bồi dưỡng thêm.
- Biết đâu cháu là người duy nhất bác nhận định sai lầm trên đời này thì sao?
- Nhưng ta lại cảm thấy, cháu dường như không xứng đáng là người duy nhất đó.
Rất nhiều người ở xung quanh Kỷ Niệm Hi nhắc đến cái tên Hướng Tư Gia này, thậm chí nhiều người còn mừng thay cô, vì Hướng Tư Gia đã không còn, bây giở hẳn cả thiên hạ đều thuộc về Kỷ Niệm Hi, không ai có thể tranh dành với cô.
Trong khi đó chính bản thân cô lại rất ít khi nhớ đến Hướng Tư Gia.
Vậy mà cô gái đó đã mất rất lâu rồi, tại sao tên cô ấy vẫn xuất hiện quanh quẩn trong cuộc sống của cô, khiến cô không khỏi nghĩ về cô ấy.
Lần cuối cùng cô gặp Hướng Tư Gia là trong bệnh viện.
Sắc mặt của Hướng Tư Gia trắng như trong suốt, thậm chí trắng kinh người, khiến cô vứt bỏ mọi suy nghĩ về các sản phẩm làm trắng da sau này.
- Cậu tới thăm tôi. – Hướng Tư Gia nói.
Cô gật đầu.
- Cậu còn nhớ tôi không? – Hướng Tư Gia không ngừng nói.
Cô im lặng.
- Tôi vẫn nhớ rõ về cậu. – Hướng Tư Gia mỉm cười.
Cô vẫn không nói gì.
- Cậu từng mặc một bộ quần áo cũ nát tả tơi, đứng giữa lớp để bình luận về một câu chuyện, một thầy giáo nhận lời muốn cải tạo các nam sinh, muốn tìm một phương pháo mới mẻ để các nam sinh chịu chăm chú nghe giảng, muốn bằng cách đó thuyết phục các nam sinh. Cậu đã thành công trả lời câu hỏi của thầy giáo ấy, ông ấy đã dùng chính luận điệu ấy để thuyết phục các học sinh của mình, nhưng rất tiếc cậu mãi mãi sẽ không bao giờ được tham gia vào kỳ thi ấy và đạt thành tích tối đa. Nhưng cậu có biết không, tôi đã dùng bài văn của cậu để thành công chinh phục được một chàng trai đấy.
Cuối cùng Giang Lục Nhân mới ngẩng đầu lên:
- Cậu không thích tôi, vì trong mắt cậu tôi vĩnh viễn chỉ là con bé mặc bộ quần áo rách nát năm đó, mà không phải là Giang Lục Nhân có tư cách đứng ngang hàng với cậu phải không.
- Cuối cùng cậu cũng hiểu được ý tôi.
- Hẳn là tôi cũng không cần phải biết đâu.
- Tôi sẽ chẳng còn sống được bao lâu nữa, không ai có thể cứu được tôi, kể cả cậu.
Rất ít người biết rằng, năm đó Hướng Tư Gia đã chết vì tự sát, chứ không phải do phát bệnh mà chết.