Buổi tối hôm đó, ba người đàn ông cùng ngồi thảo luận về rất nhiều vấn đề. Trong khi đó, sếp tổng của cô lại không hề mở lời cho phép cô ra về nên cô đành phải chôn chặt nỗi nhớ mong vô cùng da diết đối với chiếc giường thân yêu tận dưới mí mắt đang nặng trĩu của mình.
Người ngoài đều cho rằng Kỷ Y Đình có được thành công trên thương trường đều dựa vào may mắn, nhưng họ không hề biết rằng thương hiệu “Thượng Tinh” đã sớm được đăng ký sở hữu bản quyền, kể cả khi ban đầu không ai nghe đến cái tên này. Thành công của anh là nhờ một quá trình phấn đấu lâu dài, nhưng rất ít tin tức về anh được công bố, Kỷ Y Đình không cha không mẹ, tự dốc sức làm việc để có được vị trí hiện tại. Thế nhưng có lẽ trong mắt người ngoài, họ chỉ chăm chăm soi mói vào thành công của người khác bằng những từ ngữ khen ngợi tán dương vô cùng khoa trương.
Ban đầu, Thượng Tinh không hề được xem trọng, thậm chí có đối thủ còn đưa ra một cái giá thu mua một cách cứng nhắc không hề khách sáo và đều bị Kỷ Y Đình nhất quyết cự tuyệt, anh đã đổ không biết bao nhiêu tiền vào Thượng Tinh để không cho bất kỳ đối tác bên ngoài có thể khống chế nơi này. Vào thời điểm khả năng tài chính của Kỷ Thành Minh hạn hẹp nhất, anh vẫn nhất quyết từ chối. Hơn thế, Kỷ Y Đình ban đầu hoàn toàn lập nghiệp dựa vào bán lẻ, lợi nhuận từ bán lẻ chiếm 95% tổng lợi nhuận của Thượng Tinh. Trong tình huống đó, có bao nhiều người sẽ tình nguyện tiếp tục đổ vốn vào đây? Nhưng Kỷ Thành Minh vẫn đổ toàn bộ vốn, anh bỏ qua thị trường tiêu thụ thực thể mà lựa chọn thị trường thương mại điện tử, hiện tại đã đưa thương hiệu này trở thành đơn vị bán lẻ số một tại Yên Xuyên.
Một người như Kỷ Y Đình, Kỷ Niệm Hi tuyệt đối không thể tin anh ta sẽ chấp nhận hợp tác với Kỷ Thành Minh hoặc Lộ Thiếu Hành. Nếu như họ biết rằng, hằng năm Kỷ Y Đình đều dành một ngày để tham gia chuyến hành trình khám phá xuyên qua sa mạc đầy nguy hiểm, họ sẽ hiểu rằng, anh ta là người không hề e ngại phiêu lưu mạo hiểm.
- Nghe nói anh đang tu tạo lại lĩnh vực hậu cần? – Lộ Thiếu Hành lắc lư ly rượu, không hề nhìn Kỷ Y Đình.
- Tạm thời tôi chưa hề nghĩ đến quyết định này. – Kỷ Y Đình liếc nhìn Lộ Thiếu Hành, tuy anh thích một nhịp độ phát triển nhanh nhưng sẽ khiến tình hình tài chính khá căng thẳng, đó là điều anh không thể phủ nhận.
Danh tiếng của Thượng Tinh đang càng ngày càng phát triển tốt với khẩu hiệu rất thân thiện, khách hàng có thể nhận được hàng ngay trong ngày, đó là một yêu cầu khá cao trong vấn đề hậu cần vận chuyển. Đồng thời vì phải áp dụng hình thức bán hàng trực tiếp như vậy nên cần sự hợp tác của không ít các xí nghiệp vốn đang bắt đầu tẩy chay Thượng Tinh nên họ vẫn cần sự phối hợp về hậu cần từ một đơn vị thứ ba.
Hơn thế sắp tới đây, website sẽ gặp phải một sự công kích tương đối lớn, tình thế này so với các đối tác khác là khá ảm đạm.
Lộ Thiếu Hành lại mỉm cười, nhìn về phía Kỷ Y Đình.
Kỷ Thành Minh ngồi một bên, im lặng không nói, âm thầm cúi đầu suy tư. Sự phát triển nhanh chóng của Thượng Tinh hoàn toàn đối chọi với Tô gia, nên có cảm giác Thượng Tinh đang cố tình áp bách các website khác.
Kỷ Thành Minh liếc nhìn Lộ Thiếu Hành, ngầm tỏ ý rằng họ phán đoán về đối phương không sai, Kỷ Y Đình cho rằng có thể đoạt được cả thiên hạ nơi này, đó chỉ là ý nghĩ kỳ quái mà thôi.
Ba người đàn ông tiếp tục thử thăm dò đối phương, càng khiến Kỷ Niệm Hi buồn ngủ, đôi khi cô không hiểu nổi những người đàn ông này, có gì sánh bằng được nằm trên giường ngủ một giấc ngon lành đâu cơ chứ.
Đợi đến khi họ bàn bạc xong, Kỷ Niệm Hi có cảm giác dường như đã trải qua cả một ngày dài mà có khi họ còn có thể thảo luận tiếp cả một đêm nữa. Họ cùng chào hỏi và cáo lui, Kỷ Niệm Hi vẫn theo sau Kỷ Y Đình. Lái xe đã sớm ra về, thật hiếm khi Kỷ Y Đình lại đưa cô về tận nhà.
Khi xuống khỏi xe Kỷ Y Đình, cô cảm thấy hơi buồn cười.
Cô nhận ra có gì đó khác với thường ngày, có lẽ đó là vì, giây phút đầu tiên được gặp lại Kỷ Thành Minh, trong đầu cô đột nhiên vụt qua rất nhiều ý nghĩa, nhưng chỉ nháy mắt, cô đã có thể lấy lại bình tĩnh. Chỉ cần bạn muốn, có gì không thể đạt được?
Còn anh, anh chắc chắn sẽ không bao giờ đi tìm cô.
Một năm nay, cô thật sự chưa bao giờ từng nghĩ đến Kỷ Thành Minh, cô dựa vào đâu mà yêu cầu anh nhất định phải nhớ đến cô.
Khi trở lại căn phòng nhỏ bé của mình, nhìn thấy chú chó con do cô chăm sóc, cô lập tức ngồi xổm xuống, ôm lấy chú chó nhỏ đáng yêu:
- Có phải em rất đói rồi không? Xấu hổ quá, chị về muộn nên để cái bụng nhỏ này đói meo rồi. – Nói xong cô lại xoa xoa bụng chú cún con. – Tiểu Mĩ Nữ, có phải rất đói rồi không?
Cô tự đặt cho chú chó nhỏ của mình cái tên Tiểu Mĩ Nữ, vậy nên cún con thật xinh đẹp, lại chẳng bao giờ chịu lớn, chứ mãi nhỏ xinh để cô ôm trong ngực thật êm ái. Vì đây là một động vật có sự sống, nên có lẽ bởi vậy nó phần nào giúp cô vơi bớt cô đơn.
Cô bắt bản thân phải đi nấu cơm cho Tiểu Mĩ Nữ ăn, vào các buổi tối cô thường bỏ bữa.
Cô vừa nấu cơm vừa ngắm Tiểu Mĩ Nữ, lúc mới được nhận về nuôi, cô chỉ hi vọng để bản thân tự giác một ngày ăn đủ ba bữa cơm, nếu ở một mình cô sẽ dễ dàng xuề xòa bỏ bữa, nhưng với động vật hẳn sẽ không bao giờ chấp nhận lí do này.
Phục vụ xong cơm nước cho Tiểu Mĩ Nữ, cô mới tắm rửa và lên giường đi ngủ.
Cô khởi động máy tính, cô đọc được một tin tức đáng ngạc nhiên. Một người Nhật Bản hiện đang định cư ở Mĩ ngoại trừ tiền thuê nhà, anh ta không tiêu thêm bất kỳ khoản nào khác. Anh ta ăn cơm thừa ở các bữa tiệc trong đại sảnh, sử dụng các vật dụng cá nhân bới được trong các đống rác, mặc duy nhất một cái quần đùi đã mua cách đây rất nhiều năm, thậm chí chun quần cũng đã dão ra. Điều khiến Kỷ Niệm Hi kinh ngạc nhất là người đàn ông này thậm chí còn không mua giày, với lí do: cái thứ rồi cuối cùng sẽ phải vứt đi đó thì mua để làm gì?
Trong chớp mắt, Kỷ Niệm Hi không còn gì để nói, vì kết thúc video clip, loại người này vẫn có thể ngồi tán phét dưới cây ATM, không biết anh ta đang tự hào với ai. Rất nhiều người cùng chia sẻ cảm nhận của mình với câu chuyện này ở bên dưới bài viết.
Vẫn sự cô độc, nhất là trong những đêm dài đằng đẵng tĩnh lặng.
Thôi quên đi, đừng nghĩ nữa, đi ngủ thôi.
Kỷ Niệm Hi vô cùng may mắn vì đã tự đặt lại đồng hồ báo thức, nên ngay khi nghe thấy tiếng chuông, cô đã tự giác rời khỏi giường.Cô vẫn có thể ngủ cố thêm một lát nữa, nhưng cảm giác khi nằm trên giường khiến cô cực kỳ không tình nguyện nhớ lại các thói quen của mình trước kia, sao lại có thể dễ dàng nổi giận vì phải thức giấc sớm vậy chứ. Hình như lúc đó cô còn đang học sơ trung, có một giáo viên gạo cội đã về hưu nhiều năm quay lại thăm trường, chủ nhiệm lớp bắt bắt buộc tất cả học sinh phải đến trường sớm để nghe diễn thuyết với mục đích là để họ nâng cao học hỏi. Khi đó, có nam sinh đã cười và nói rằng, lên đại học 8h mới phải vào lớp, 7h15 mới rời khỏi giường. Lúc đó tất cả học sinh đều vừa hâm mộ vừa ghen tị, sao họ phải thức dậy từ 6h chứ. Mà bây giờ Kỷ Niệm Hi lại tự cảm thấy, 7h50 vẫn còn là quá sớm, cô chỉ muốn được ngủ thẳng một giấc đến khi nào muốn dậy thì dậy, tốt nhất là đừng có ai gọi cô dậy hết. Cô không thể nhớ nổi tại sao ngày trước có thể vui vẻ thức giấc vào lúc 6h chứ.
Cô chỉ biết tâm trạng hiện tại của cô rất là… bực bội thôi.
Nhưng dù có buồn hơn thế nữa, cô vẫn phải rời giường, cô lười nhác bước từ trên giường xuống dưới đất, bắt đầu thực hiện mọi động tác cần phải có, mỗi ngày cứ trôi qua bằng cách lặp đi lặp lại như vậy, cô tin vào câu nói này.
Dù vậy công việc của cô vẫn lặp đi lặp lại như mọi ngày, có lẽ hứng thú duy nhất trong ngày của cô và cô nàng Lí Hiểu Hoa là được tận mắt chứng kiến một mỹ nhân bị chặn lại trước cửa phòng thư ký, vậy nên các cô có thể quan sát được tới từng trang phục trên người mĩ nhân này.
Đến lần thứ tư cô gái đó xuất hiện , Lí Hiểu Hoa khá hứng thú lôi kéo đến mức Kỷ Niệm Hi phát hoảng:
- Này người đẹp, biết cô nàng này là ai không?
- Dù sao cũng chẳng phải thân thích nhà tôi. – Kỷ Niệm HI cười thầm.
Lí Hiểu Hoa không thể chấp nhận được thái độ của Kỷ Niệm Hi:
- Là nhị tiểu thư nhà Tô gia.
Nghe thấy cái tên Tô gia, Kỷ Niệm Hi nhanh chóng lấy lại tinh thần. Ở Yên Xuyên, tiếng tăm của Tô gia vẫn rất uy vọng, nhất là với Thiên Ninh Dịch Cấu của Tô gia trước khi có sự xuất hiện của Thượng Tinh, đó đã là công ty thương mại điện tử hàng đầu ở đây. Kể cả trong thời điểm hiện tại, Thiên Ninh Dịch Cấu vẫn không thiếu những khách hàng trung thành với cảm tình của người sử dụng, dù như thế nào vẫn không thay đổi. Trong mắt Kỷ Niệm Hi, vấn đề kinh doanh của Tô gia không quá lớn, chẳng qua họ chỉ quá bảo thủ, không chịu cải tiến. Đây cũng là lí do khi Thượng Tinh xuất hiện, lượng khách hàng của Thiên Tinh Dịch Cấu ngay lập tức giảm mạnh, hơn thế đến tận bây giờ kim ngạch tiêu thụ vẫn chưa thể đột phá lên đến 100 triệu, trong khi đó theo số liệu mới nhất thì doanh thu của Thượng Tinh đã đạt đến 800 triệu.
Kỷ Niệm Hi ngắm người đẹp tóc dài đang đứng đó, thoạt nhìn đã dễ dàng có thể đánh giá đây chính là một mĩ nhân đầy khí chất. Cô vẫn nhớ đã từng đọc trên một tạp chí có đánh giá mọi quyền điều hành kinh doanh đều nằm trong tay đại tiểu thư Tô gia Tô Thiên Mặc, còn vị nhị tiểu thư Tô gia Tô Thiên Linh lại vô cùng xuất sắc, tinh thông cầm ký thi họa, không biết hôm nay cô ấy đến đây để làm gì.
Lí Hiểu Hoa tỏ ra vô cùng hâm mộ Tô Thiên Linh:
- Cô ấy còn có thể soạn nhạc, sáng tác bài hát rất hay, tôi đã từng nghe trên website, đáng tiếc cô ấy không tham gia vào showbiz, nếu không hiện tại hẳn còn nổi tiếng hơn mấy ca sĩ XXX.. nữa cơ.
- Thế mà cô cũng biết. – Kỉ Niệm Hi vừa dứt lời, Tô Thiên Linh đã được thư kí mời vào văn phòng của Kỷ Y Đình. Kỷ Niệm Hi chớp chớp mi, Kỷ Y Đình tuy lạnh lùng nhưng khi đứng trước mỹ nhân này, tuy rằng đánh giá này không hay lắm, nhưng vẫn nghe nói anh ta vốn có mối quan hệ với phụ nữ, thậm chí từ thời điểm ban đầu mối quan hệ của họ vẫn chưa từng tách rời.
Lí Hiểu Hoa cũng nhìn thấy cảnh này, nhưng Tô Thiên Linh chỉ đi vào rồi sau đó lập tức ra về, khiến Lí Hiểu Hoa lại càng thêm tin tưởng.
- Cô nói xem, lần tiếp theo mỹ nữ nào sẽ tiến vào phòng người đẹp đây? – Lí Hiểu Hoa đưa ra một đánh giá vớ vẩn.
- Thật ra cô cũng có thể bước vào đó mà. – Kỷ Niệm Hi thật sự đã tính toán đến khả năng này. – Miễn phải cả ngày lo lắng anh ta bị người ta cướp mất.
Lí Hiểu Hoa khoát tay cô:
- Cô đừng có nói lung tung.. Ôi… Đẹp trai quá.. – Lí Hiểu Hoa lập tức kéo Kỷ Niệm Hi lại xem. – Đây chính là hot boy hôm trước, ôi đẹp trai, quá đẹp trai luôn, có phải anh ta cực kỳ bảnh đúng không?
Trái ngược với thái độ của Lí Hiểu Hoa, Kỷ Niệm Hi khẽ chớp mắt, anh lại đến đây làm gì thế?
Lần trước?
Anh có nhìn thấy mình không?
Kỷ Thành Minh dừng bước, nhìn thoáng qua phía cô, nhưng anh không dừng lại mà bước thẳng vào phòng Kỷ Y Đình.
Kỷ Niệm Hi cảm thấy khá kỳ lạ, Kỷ Y Đình vốn đã từ chối ý định hợp tác, hơn nữa họ cũng không phải nhất định phải hợp tác, vậy Kỷ Thành Minh nhiều lần đến đây tìm Kỷ Y Đình làm gì?
Cô không tin một người như Kỷ Thành Minh chẳng có việc gì lại tự nhiên chạy đến đây.
Hết giờ làm việc, Kỷ Niệm Hi thu dọn đồ đạc, sau khi chắc chắn Kỷ Y Đình không có yêu cầu thêm đối với cô, cô liền rời khỏi công ty. Cô gọi một cái taxi. Lí Hiểu Hoa thường mắng cô là lãng phí, nhưng bản thân cô lại cảm thấy nên dùng tiền mình kiếm được mà đối xử với bản thân tốt hơn một chút. Cô lấy di động ra làm vài ván game, nhưng sau đó lại mất hứng nhìn lại màn hình, cô lại nhét di động vào túi.
Mắt cô vẫn không ngừng dõi về phía trước, vô tình cô nhìn qua gương chiếu hậu và thấy một chiếc xe. Thương hiệu của chiếc xe này không mang lại cho cô nhiều ấn tượng, chỉ có một suy nghĩ duy nhất đó là hẳn tính năng của nó không tồi. Cô cúi xuống, định nghỉ một lát.
Khi ngẩng đầu lên, cô vẫn nhận ra chiếc xe qua gương chiếu hậu.
Cau mày, với tính năng của chiếc xe này, đáng lẽ nó phải nhanh chóng vượt qua chiếc taxi của cô rồi mới đúng, hơn nữa rõ ràng là có không ít cơ hội.
Tầm mắt cô bị chiếc xe phía sau hấp dẫn, cô phát hiện ra hình như nó đang theo đuôi cô, vì thế cô nhanh chóng thay đổi địa chỉ, mặc dù trong đầu cô cũng không hề lo sợ bất kể chuyện gì có thể xảy ra.
Cô đến một quảng trường đông người vô cùng náo nhiệt, cô không tin ở chỗ đông người như vậy, người ta có thể làm gì cô. Hơn nữa cô vẫn chỉ nghi ngờ.
Cô xuống xe, thanh toán tiền, cô thấy hơi hối hận, nếu bây giờ cô mà về đến nhà, cô đã có thể ngủ một giấc ngon lành trên giường thẳng đến sáng luôn, kể cả hiện trời còn chưa tối.
Cô càng ngày càng thèm ngủ, cô bất đắc dĩ thở dài.
Đi thêm vài bước cô mới nhận ra cô đã quên ngay chuyện chiếc xe khỏi đầu, cô đang định quay lại thì va phải một người:
- Xin lỗi. – Cô mở miệng theo bản năng, tay ôm trán.
- A, không sao. – Kỷ Thành Minh cười với cô, hơi cúi xuống.
Thật là… Cô nhìn anh thật lâu:
- Anh…. Sao lại ở đây?
Kỷ Thành Minh cười vô cùng vui vẻ:
- Anh nói rằng anh nhớ em, em có tin không?
Cô hừ nhẹ một tiếng, đẩy anh ra rồi đi về, nếu sớm biết là anh thì cô đã chẳng việc gì phải đến đây, thoạt nhìn chiếc xe kia có vẻ đắt tiền, vậy mà những người đi theo cô sao càng này càng hiếm hoi thế này, cô không khỏi lắc đầu.
Anh vẫn đi theo cô:
- Nếu đã không tin… Vậy em hỏi làm gì nào?
Đừng khiến cô trở nên vô lí hơn có được không?
Cô quay đi, không thèm nhìn anh:
- Thưa ngài, tôi không quen biết ngài.
Lừa ai thế, vừa nói xong cô đã thầm nghĩ vậy.