Sinh nhật Ân Dao vào lúc Bắc Kinh bắt đầu ấm lại. Từ sau trung tuần tháng Ba, nhiệt độ thấp nhất không còn âm độ nữa. Vào thời điểm này, Ân Dao về nước. Lúc cô đi trời đông giá rét, khi trở về hoa đào vừa chớm nở. Đất trời đã chuyển mùa.
Tiết Phùng Phùng nói cô may mắn, thời gian lạnh nhất vào cuối tháng Một đến đầu tháng Hai cũng chính là trước Tết âm lịch một khoảng thời gian ngắn ấy cô đi công tác ở London. Nửa cuối tháng Hai cô tới Seattle bầu bạn với dì, từ đầu đến cuối thong thả ôm ấp khí hậu ôn đới hải dương, vừa khéo tránh đợt rét lạnh thấu xương nửa cuối mùa đông của thủ đô.
Năm nay Yin Studio mới ký hợp đồng với hai thợ chụp ảnh, lại tuyển thêm mấy thực tập sinh, đội ngũ lớn mạnh thêm bước nữa.
Tiết Phùng Phùng quản lý mọi thứ đâu vào đấy, Ân Dao yên tâm phẩy tay làm bà chủ như trước. Hôm về nước cô không tới studio mà nhắn tin cho Tiết Phùng Phùng báo đã đến nơi rồi kéo vali đi thẳng về nhà.
Trước khi vào thang máy cô nhận được điện thoại của Tạ Vân Châu. Lần cuối gặp Tạ Vân Châu là trước khi cô đến London, vào ngày hai mươi ba tháng chạp, Tết ông Công ông Táo. Khi đó bọn họ bàn vấn đề cô muốn ăn Tết ở đâu. Ân Dao từ chối khéo lời mời của anh ruột, đi thẳng tới London công tác. Thời điểm năm mới lại bay ra nước ngoài làm một người cần cù. Bởi vậy, đêm giao thừa Tiết Phùng Phùng còn đặc biệt vì cô mà đăng một bài hậu trường kèm theo chú thích: “Cô Ân ăn Tết ở nơi đất khách quê người một mình“. Làm ra vẻ cô rất đáng thương.
Ân Dao cũng không nhìn thấy bài viết này, đã rất lâu cô không lên Weibo, tới WeChat cũng rất ít xem, hầu hết công việc quan trọng đều dùng mail.
Tạ Vân Châu gọi cuộc điện thoại này để thúc giục Ân Dao sang ăn cơm. Đầu tháng này Ân Dao vừa trải qua sinh nhật hai mươi sáu tuổi, khi đó cô ở nước ngoài, Tạ Vân Châu không có cách nào mừng sinh nhật cô, đến một bữa cơm cũng không thể ăn cùng nhau. Không biết có phải vì nguyên nhân này hay không mà gần đây anh ta liên lạc với Ân Dao hai lần liên tiếp, bảo cô về nước rồi thì tới ăn cơm.
Ân Dao nhận điện thoại, nghe được giọng nói quen thuộc, giọng điệu của Tạ Vân Châu vẫn cái kiểu không ấm áp cũng chẳng mềm mỏng ấy, anh ta hỏi cô đến đâu rồi.
“Dưới lầu, vào thang máy ngay đây.” Khi Ân Dao nhấn phím đi lên thì nghe Tạ Vân Châu nói đã bảo tài xế tới đón cô, sắp tới rồi.
Anh ta lại theo thói quen ra lệnh, tự sắp xếp, nhưng hiện giờ Ân Dao cũng học được cách không làm trái ý anh ta nữa, cô đáp: “Biết rồi, em lên thay quần áo xong thì đi ngay.”
Ra ngoài rất lâu, trong nhà cửa sổ đóng kín mít. Vừa vào cửa liền có cảm giác rất bức bối, Ân Dao mở cửa sổ một nửa sau đó đến phòng ngủ thay quần áo, lại sang phòng chứa đồ chọn chiếc túi phù hợp. Cô vô ý liếc mắt trông thấy hai cái thùng giấy chỗ góc tường, thoáng chốc tim hơi thắt lại.
Đêm đó, cô mượn rượu gọi anh tới lấy đồ, chẳng qua là vì chắc chắn rằng anh đã mất công đánh dấu kịch bản thế này, vả lại anh làm việc luôn nghiêm túc, dù thế nào cũng sẽ đến đây một chuyến. Nào ngờ, anh quyết đoán cắt đứt quan hệ hơn cô tưởng, tới cái này cũng chẳng cần. Rõ ràng là không muốn gặp lại cô. Tin nhắn đó khiến Ân Dao trằn trọc cả đêm dài. Cô cũng không tìm anh nữa. Sáng sớm tinh mơ cô hùng hùng hổ hổ đứng dậy tìm thùng đựng từng món từng món đồ của anh, như thể thanh lý một loại hài cốt nào đó. Xếp xong mấy thứ sau cùng, cô ném kịch bản vào trong, bỗng nhiên khí thế tắt phụt. Cô không biết đến cùng thì sự tức giận này có mấy phần là đối với anh, mấy phần là đối với chính mình.
Chuyện đã hơn một tháng trước, Ân Dao không muốn nghĩ tới nữa, cô mau mau cầm túi đi ra ngoài.
Lúc Ân Dao tới, Tạ Vân Châu đang ở nhà chờ cô. Anh dặn dò dì Phương nấu một bàn đồ ăn, toàn chọn món cô thích.
Ân Dao xem điệu bộ kia liền biết thật sự là vì bù đắp sinh nhật cô. Cô nhiệt tình ăn khá nhiều, Tạ Vân Châu ngồi ở phía đối diện nhìn cô ăn canh, anh ta lên tiếng: “Cô đừng liều mạng làm việc như thế.”
Ân Dao sững sờ: “Em có liều mạng đâu.”
Tạ Vân Châu nhíu mày: “Cô gầy thành cái dạng này, đừng nói với anh là không có liên quan tới công việc.”
Ân Dao im lặng, cũng không biết giải thích thế nào, cô cúi đầu, cầm đũa gẩy miếng đậu hũ trong chén.
Trước giờ Tạ Vân Châu chỉ coi trọng công việc, có thể dành ra một chút tâm tư đặt trên người cô em gái này đã là không dễ dàng. Anh ta không có cách nào nhìn ra được điều gì đó từ sắc mặt của cô, nhưng cũng cảm giác được tình trạng của cô không tốt như lần trước tới đây.
Nhìn cô một hồi, vẻ mặt anh ta chợt có hơi gượng gạo: “Cô có chuyện gì khó xử, đừng ngại nói với anh.”
“Nói anh biết cũng vô ích thôi” Ân Dao cúi đầu nói một câu.
Tạ Vân Châu: “Cô không nói thì sao biết anh không làm được?”
Lời này thật sự là....
Ân Dao nghe xong thì phì cười, cô ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt anh ta và chuyển chủ đề: “Nghe nói Uyển Uyển tặng bánh quy cho anh.”
Tạ Vân Châu không ngờ đột nhiên cô nhắc tới chuyện này, hơi sững sờ rồi nhàn nhạt đáp lời: “Ừm”
Ân Dao bèn hỏi tiếp: “Anh ăn chưa? Có phải ngon lắm không?”
“Cũng tạm.” Tạ Vân Châu cũng không muốn trả lời mấy câu này, anh ta lườm cô: “Cô cứ hỏi chuyện cô ấy làm chi?”
“Em có hỏi nhiều đâu, em mới hỏi một lần.” Ân Dao chú ý đến nét mặt anh ta, trong lòng có hơi bất ngờ. Thật ra lần trước gọi điện thoại, nghe Hoàng Uyển Thịnh nói chuyện này cô đã cảm thấy có chút khó tin rồi.
Ân Dao không hiểu rõ tình hình cụ thể, chỉ biết là bọn họ vô tình gặp nhau chỗ Cận Thiệu. Lúc ấy Hoàng Uyển Thịnh đang phân phát bánh quy. Giờ cô ấy xem bánh quy hướng như “quà lưu niệm”, thường xuyên mang theo người mấy hộp.
Trong ấn tượng của Ân Dao, anh trai cô luôn lạnh nhạt với phụ nữ. Hồi nhỏ, bạn nữ tặng đồ là không không bao giờ nhận, nếu lén lút nhét vào cặp, anh ta cũng sẽ không dùng. Kết quả, một là vào sọt rác, hai là đến tay Ân Dao. Cho nên cô không tưởng tượng nổi dáng vẻ anh ta xách theo hai hộp bánh quy nhỏ.
Tạ Vân Châu nhìn biểu cảm của cô, không mấy vui vẻ: “Cô đang nghĩ cái gì nữa vậy?”
Ân Dao lắc đầu cười cười: “Không có gì.”
Hôm nay, Ân Dao không chỉ ăn cơm mà còn nhận được quà.
Tạ Vân Châu tặng đồ tất nhiên là hào phóng. Ân Dao nhìn sợi dây chuyền kia mà chẳng dám sờ, cô quay đầu nhìn người đang ngồi trên sofa đọc báo.
“Không phải cô vừa chụp cái này sao?”
Tạ Vân Châu liếc mắt qua nhìn cô.
Ân Dao nói: “Quý giá quá, em không dám đeo.”
“Không đắt.” Tạ Vân Châu trả lời gọn lỏn.
Ân Dao không hỏi nhiều nữa, cô nhận đồ rồi không làm phiền anh ta thêm, chạng vạng cô rời khỏi nhà anh ta.
Ân Dao không về nhà ngay, cô nhớ hình như mấy tháng này Hasselblad ra mắt sản phẩm mới bèn đến cửa hàng xem thử. Không ngờ lại gặp một người trong trung tâm thương mại.
Tiểu Sơn tới trả quần áo cho một nhãn hàng tài trợ cho công ty. Lúc cậu ta định lên thang cuốn thì trông thấy Ân Dao, cô đứng bên ngoài cửa hàng đồ ngọt, không biết đang nghĩ ngợi điều gì.
Mới đầu Tiểu Sơn chưa dám xác định, đến gần mấy bước mới gọi cô: “Cô Ân?”
Ân Dao nghe giọng nói liền quay đầu theo phản xạ, nhìn thấy cậu ta, rõ ràng cô hơi sửng sốt.
Tiểu Sơn cười: “Thật đúng là cô, em còn tưởng nhìn lầm, sao cô gầy đi nhiều quá.”
Bỗng dưng Ân Dao không biết nên phản ứng thế nào, cô gật đầu nhìn chiếc túi trong tay cậu ta: “Cậu đến mua quần áo sao?”
“Không phải không phải, là công ty mượn, em đang định đem trả.” Tiểu Sơn giải thích.
Ân Dao gật đầu: “À.”
Lúc này, Tiểu Sơn cũng cảm thấy hơi xấu hổ. Mặc dù trước giờ Tiêu Việt không nhắc tới, nhưng rất nhiều manh mối đã nói cho câu ta biết hai người này đã chia tay, ít nhất là hiện giờ không còn liên lạc. Cậu ta có phần ngập ngừng, rất muốn hỏi Ân Dao điều gì đó nhưng khổ nổi lại chẳng biết phải mở lời như thế nào.
Đang lúc xoắn xuýt, cậu ta nghe Ân Dao hỏi: “Dạo này anh ấy ổn không?”
Tiểu Sơn có hơi kinh ngạc, nhưng vẫn thật thà nói cho cô biết: “Không tốt lắm, chạy sang Cam Túc rồi Nghe nói mấy ngày trước còn làm tay bị thương.” Cậu ta thở dài có phần bất đắc dĩ: “Hạn hợp đồng của công ty sắp đến, cũng không đề cập tới chuyện ký tiếp. Bộ phim anh ấy đang nhận, đạo diễn là bạn của anh ấy, cực kỳ không đáng tin. Muốn đầu tư nhưng không có vốn, lại là lần đầu quay, không ai muốn nhận vai nam chính nên mới đẩy cái hố đó cho anh Tiêu Việt. Đã không có cát sê thì chớ, còn phải cho mượn ngược lại năm trăm ngàn. Toàn bộ hành trình đều quay ở Tây Bắc, điều kiện gian khổ lắm.”
Ân Dao im lặng lắng nghe, bỗng nhiên có chút hối hận vì đã hỏi cậu ta.
Tiểu Sơn nhìn biểu cảm của cô, thử hỏi một câu thăm dò: “Cô Ân, hai người có phải đã..., có phải.... hay không?”
Tuy không nói hết ra nhưng Ân Dao hiểu ý cậu ta. Từ sau tin nhắn đó, bọn họ không có bất kì liên hệ nào. Kiểu này không tính là chia tay, vậy chứ coi là gì nữa?
Cô gật đầu.
Vẻ mặt Tiểu Sơn tỏ ra tiếc nuối, cậu ta thở dài một tiếng, cũng không dám hỏi thêm đành chào tạm biệt cô rồi đi lên lầu trả quần áo.
Rời khỏi trung tâm thương mại, Tiểu Sơn lại đến công ty một chuyến, đợi đến tối mới rảnh để gọi điện cho Tiêu Việt.
Cậu ta biết tổ quay phim không đáng tin kia dạo này đang quay tại thị trấn nhỏ Bác La Chuyển Tỉnh ở A Khắc Tắc. Điều kiện rất tệ, ngay cả sóng điện thoại cũng chẳng ra sao, đợi hơn nửa ngày mới kết nối với bên kia. Không nghe thấy tiếng người mà lại nghe được tiếng gió thổi hù hù trước.
Tiểu Sơn gọi Tiêu Việt một tiếng, cậu ta hỏi: “Tay anh sao rồi? Tới bệnh viện khám chưa?”
Mấy chữ xen lẫn trong tiếng gió: “Không sao hết.”
Giọng anh khàn khàn.
Tiểu Sơn hỏi tiếp: “Anh đang làm gì vậy? Ăn cơm tối chưa?”
“Chưa ăn, bây giờ mới đi.”
Tiểu Sơn không nén được tiếng thở dài, cũng không biết hỏi gì thêm nữa. Do dự một thoáng, cậu ta ngập ngừng nói với anh: “Hôm nay em... gặp cô Ân.”
Trong điện thoại yên lặng một lúc, Tiểu Sơn không nghe thấy anh nói chuyện bèn gọi anh, anh ừ một tiếng.
“Em đi trả quần áo, gặp nhau trong trung tâm thương mại.” Tiểu Sơn lại nói tiếp.
Tiêu Việt không đáp lời.
Anh nắm điện thoại đi dọc theo lối đi, chân đạp trên cát đá, cách một lớp giày vẫn có thể cảm nhận được sự gồ ghề. Đằng trước phát cơm, có người gọi anh, anh giơ tay lên đáp lại, chân anh đá hòn đá ven đường. Cùng lúc đó, giọng Tiểu Sơn lại truyền tới: “Cô Ân, cô ấy gầy lắm“.