Ai Sợ Ai

Chương 51: Chương 51: “Vì anh đó!”




Ân Dao hồi âm một tin “Năm mới vui vẻ” trong WeChat, sau đó hỏi anh: Anh đang làm gì vậy?

Ước chừng qua hai phút, nhận được tin trả lời của anh.

“Gửi lì xì.”

Ân Dao hỏi: Gửi cho ai?

Câu này vừa mới gửi đi thì thông báo lì xì liền nhảy ra, phía trên viết một hàng chữ nhỏ: Cho Dao Dao.

Không chỉ một, mà liên tục nhảy ra một loạt.

Ân Dao bị bom lì xì tới tấp này chọc cười. Lạ lắm thay, rõ ràng đây là chiêu bình thường nhất mà đàn ông đều biết, nhưng đặt vào trường hợp của anh lại có vẻ khác biệt.

Cô hớn hở trả lời: Cảm ơn thầy Tiêu.

Sau đó liền thấy anh gọi điện tới.

Xung quanh quá ồn nên Ân Dao không nhận, cô đứng dậy đi xuống lầu. Cận Thiệu đóng cửa hàng, tầng một chẳng có ai. Ân Dao ngồi xuống bên cửa sổ, sau khi nối máy cô nghe được giọng Tiêu Việt: “Em đang ở đâu?”

Anh biết cô không đi Mỹ, đoán hẳn là cô đón năm mới cùng Tiết Phùng Phùng.

Ân Dao cảm thấy cuối năm uống rượu cũng không phải chuyện gì tốt, bèn nói dối: “ Ở nhà Tiết Phùng Phùng.”

Tiêu Việt không nghi ngờ.

Ân Dao hỏi anh: “Anh ở nhà thế nào, có phải chơi vui lắm đúng không?”

“...Cũng được, nhưng không vui lắm.” Tiêu Việt ngập ngừng một thoáng rồi rủ rỉ nói: “Sẽ nhớ em.”

Ngày hôm sau Ân Dao liền mua vé máy bay, đi Nam Kinh.

Ngồi trên máy bay rồi cô mới cảm thấy mình quá hấp tấp. Cô là người đơn độc một mình, nói đi là đi cũng chẳng sao. Nhưng một năm anh có thể về nhà bầu bạn với người thân được mấy hôm chứ? Lúc này mới mùng một đầu năm, cô cứ vậy mà tới, Tiêu Việt lại phải dành ra một phần thời gian cho cô.

Ích kỷ quá đi.

Nhưng mà đã cất cánh rồi, không còn đường có thể quay đầu nữa.

Buổi trưa đáp xuống sân bay Lộc Khẩu, Ân Dao không liên hệ Tiêu Việt. Cô tự tìm chỗ ở gần bờ sông Tần Hoài.

Dĩ nhiên đây không phải lần đầu Ân Dao tới Nam Kinh, nhà bà ngoại cô trước kia ở Tô Châu, cách Nam Kinh không xa. Hồi nhỏ cô đã từng đến đây ngắm cảnh. Vả lại trước đó Yin Studio cũng có nhận hạng mục ở Nam Kinh. Nhưng cũng lạ, từ sau khi cô quen biết Tiêu Việt, hơn một năm nay chưa từng đến đây. Biết chốn này là nơi anh lớn lên, cô có cảm giác rất khác biệt.

Một mình cô chơi hai ngày, mang theo máy ảnh đi qua khá nhiều địa điểm. Chạng vạng lúc chỉnh ảnh chụp ở khách sạn, cầm lòng không đặng cô bèn gửi cho Tiêu Việt một tấm.

Liếc một cái anh đã nhận ra cảnh cô chụp, anh hồi âm “?”

Ân Dao nghĩ bụng ích kỷ thì ích kỷ đi, thế là gửi mấy chữ: Hôm nay em tới đây.

Hơn sáu giờ, Ân Dao trông thấy Tiêu Việt. Anh lái xe tới. Ân Dao cũng không biết anh lái xe gì, màu sắc, biển số xe tất cả đều không nhìn rõ, nhưng khi anh xuất hiện, cô liếc một cái là nhận ra.

Tiêu Việt mặc áo lông đen rộng rãi, đội mũ và khẩu trang, che rất kín.

Ân Dao từ bậc thang khách sạn đi xuống. Xung quanh người đi đường tới lui không ngớt. Bỗng tay bị kéo, ba lô đang treo trên cánh tay cô đã chuyển sang tay anh.

Sắc trời đã tối, ánh sáng không mấy lý tưởng. Mặt Tiêu Việt lại bị khẩu trang che khuất hơn phân nửa, Ân Dao chỉ có thể thấy đôi mắt của anh. Nhưng cô còn chưa nhìn kĩ thì anh đã xoay người, dắt cô đi về phía trước.

Trên đường toàn là người.

Bước chân anh thoăn thoắt, dường như đi một đoạn ngắn rồi mới nhận ra cô theo không kịp, anh thả chậm một chút. Anh quay đầu liếc nhìn cô một cái, ngón tay siết thật chặt. Anh vẫn không nói chuyện, yên lặng đi tới chỗ đỗ xe vắng người.

Tiêu Việt tìm một góc khuất gió, kéo khẩu trang xuống.

Ân Dao nhìn thử hai bên sau đó đưa tay kéo mũ anh xuống: “Xe anh đậu chỗ nào rồi?”

“Đằng sau.” Tiêu Việt rủ mắt nhìn cô, âm điệu trầm thấp hỏi: “Tới sao không tìm anh sớm?”

“Sợ thêm phiền phức cho anh.” Ân Dao cười: “Em chỉ tới chơi một chuyến, du lịch.”

“Thêm phiền phức gì chứ?” Anh lập tức hỏi lại, nhưng mà ánh mắt ôn hòa. Miệng tủm tỉm, cho dù là ai cũng có thể nhìn ra tâm trạng của anh rất tốt.

Ân Dao không đáp, tránh ánh mắt anh. Cô hỏi: “Anh muốn mời em đi đâu ăn cơm tối?”

“Nhà anh.”

“... Hả?”

“Trong nhà anh không có người khác.” Tiêu Việt nhìn thấu tâm tư cô: “Bọn họ đi Thượng Hải thăm người thân, tối mai mới về.”

Ân Dao kinh ngạc: “Để anh ở nhà một mình?”

“Không phải.” Anh cúi đầu cười một tiếng: “Còn một người nữa.”

Lúc Ân Dao ngồi vào trong xe của anh mới biết còn một người là ai.

Cô và cậu bé ngồi phía sau mắt to trừng mắt nhỏ. Nhìn nhau ba giây, cuối cùng vẫn là cậu nhóc phản ứng trước. Đôi mắt tròn, long lanh chớp hai lần, rất thân thiện đưa kẹo cầu vồng trong tay cho cô.

Ân Dao hơi bất ngờ, nhận cũng không được, mà không nhận cũng không được.

Tiêu Việt cài dây an toàn xong, nghiêng mặt qua nhìn cô giống như xem trò vui.

Cậu bé xoay người qua, gọi anh: “Cậu!”

Ân Dao mới biết cậu nhóc này là cháu trai của anh, chẳng trách lông mày cặp mắt đều xinh đẹp như vậy. Gen nhà họ đúng là nổi trội.

Cậu bé tên Kỳ Kỳ, năm tuổi. Ân Dao chưa từng ở chung với một cậu nhóc lớn tầm này. Trong lòng cô, trẻ con là sinh vật phiền phức, có thể cách xa thì tốt nhất là nên tránh xa. Nhưng ngồi một chuyến xe, cô phát hiện nào có đáng sợ như cô nghĩ. Có đứa bé xinh đẹp bi bô gọi cô là chị, còn đút cô ăn kẹo, đổi là ai thì cũng không đỡ được.

Đợi đến khi xuống xe, Kỳ Kỳ đã kéo tay Ân Dao. Trong thang máy, cậu chàng cứ liếng thoắng. Cực kỳ phấn khởi giới thiệu cho Ân Dao những bộ phim siêu nhân mà cu cậu từng xem. Ân Dao hỏi cậu ai lợi hại nhất, cậu trả lời cặn kẽ, khuôn mặt nhỏ ngước lên còn khoa tay múa chân với cô, khiến Tiêu Việt cả buổi không chen lọt một câu.

May thay hôm nay cu cậu chơi quá hăng, mệt lả rồi, sau khi vào nhà không bao lâu thì ngủ mất.

Ân Dao đắp chăn cho cậu nhóc rồi vào phòng bếp tìm Tiêu Việt, nói cho anh biết Kỳ Kỳ đã ngủ.

Tiêu Việt đang thả cà ri vào trong nồi, anh liếc nhìn cô, hỏi: “Em có mệt không?”

“Vẫn ổn, Kỳ Kỳ ngoan lắm.” Ân Dao ngửi mùi hương, đi đến bên cạnh anh: “Cậu nhóc là con của chị anh à?”

“Ừ”

“Chị ruột?”

“Không phải, chị họ.”

“Vậy nên tất cả mọi người đi thăm người thân, để anh ở nhà trông trẻ?”

“Đúng vậy”. Tiêu Việt đậy nắp nồi, đến gần cô: “Đói không?”

Ân Dao thừa nhận: “Có chút xíu.”

“Sắp xong rồi.” Anh sờ mặt cô: “Năm phút nữa cho em ăn cơm.”

Ân Dao cười nói: “Được, vậy giờ em bắt đầu tính thời gian.”

Tiêu Việt tính rất chuẩn, qua năm phút, đồ ăn đã xong. Ân Dao hỏi anh: “Không gọi Kỳ Kỳ?”

“Nó ăn rồi.” Tiêu Việt ngồi cạnh bàn nhìn cô ăn xong, dọn bàn. Đi ra thấy cô đứng trong phòng khách nhìn cái tủ trưng bày bên cạnh, nom rất chăm chú.

Anh đi qua, Ân Dao chỉ chỉ đồ vật bên trong, hỏi: “Cái kia là cái gì?”

“Đo tốc độ gió.”

“Cái này thì sao?”

“Cũng thế.”

Toàn bộ đồ trong ngăn tủ trưng bày đều là mô hình máy móc.

Tiêu Việt nói với cô: “Là đồ của ba anh, ông ấy nghiên cứu cái này.”

Ân Dao: “Khí tượng?”

Tiêu Việt gật đầu: “Ừm.”

“Hình như rất thú vị.” Ân Dao tỏ ra cảm thấy rất hứng thú, mỗi mẫu đều quan sát một lượt. Tiêu Việt rất kiên nhẫn, chỉ cần là thứ anh biết thì đều nói với cô.

Hai người ở phòng khách mười lăm phút.

Tiêu Việt nhìn thời gian, hỏi cô: “Có muốn đi lên nghỉ ngơi hay không?”

“Đi phòng anh?”

“Ừ.”

Phòng ngủ của Tiêu Việt trên lầu, là gian phòng rộng rãi nhất, rất khác so với phòng của anh ở Bắc Kinh. Nơi này chứa rất nhiều đồ trong quá trình trưởng thành của anh. Ví dụ như một hàng sách cũ trên giá sách, hai ô đĩa nhạc gọn gàng, một ít đồ chơi hồi nhỏ của bé trai... cô còn trông thấy ảnh tốt nghiệp trung học của anh nữa.

Hết thảy thứ này đều khiến Tiêu Việt càng chân thực trong cô.

Giữa một loạt nam sinh cô tìm được anh. Anh mặc đồng phục mùa hè, áo màu trắng, quần dài đen, khuôn mặt ngây ngô sạch sẽ.

Ân Dao hỏi: “Có phải có rất nhiều bạn nữ theo đuổi anh đúng không?”

Tiêu Việt nhìn cô nhưng không trả lời. Ân Dao xem như anh thừa nhận. Cô buông bức ảnh tốt nghiệp xuống sau đó phát hiện một cái khung ảnh mini, cô cầm lên nhìn thử và bật cười.

“Dễ thương quá.” Tròn vo.

“Anh mà lại có lúc béo thế này. Mấy tuổi vậy anh?”

Tiêu Việt nhìn thử: “Năm tuổi.”

Vậy là lớn bằng Kỳ Kỳ.

Ân Dao càng nhìn càng muốn cười: “Dễ thương quá đi.”

Tiêu Việt bất mãn vò đầu cô: “Đừng cười nữa.” Anh chắn cô trước bàn sách, rút khung hình trong tay cô, còn chưa kịp làm gì khác thì đã bị người ta ôm đùi. Anh cúi đầu nhìn, không biết Kỳ Kỳ tới lúc nào, anh và cậu nhóc tròn mắt nhìn nhau.

Vướng phải cái này bóng đèn nhỏ, chẳng làm được gì cả.

Cuộc sống về đêm của hai người là nghệt mặt ra xem phim hoạt hình với bóng đèn nhỏ, xem liên tục sáu tập mà cu cậu vẫn không có dấu hiệu buồn ngủ.

Ân Dao chịu không được, đi ngủ trước.

Kỳ Kỳ không thể dùng kẹo giữ cô lưu lại, nhìn cô rời khỏi, có hơi thất vọng quay đầu sang chỗ khác.

“Trên người chị thơm thơm.”

“...” Tiêu Việt đã nghe cậu gọi chị cả đêm, đến lúc này mới sửa lời: “Không phải chị.”

Vẻ mặt Kỳ Kỳ hoang mang vô tội.

Tiêu Việt im lặng ôm cậu nhóc: “Đi ngủ.”

Đêm nay, Ân Dao ngủ lại phòng Tiêu Việt, mà Tiêu Việt thì mang Kỳ Kỳ ngủ ở phòng khách.

Trong mơ hồ Ân Dao tỉnh một chút, cảm giác được ai đó ôm. Quanh thân đều là hơi thở của anh, chẳng rõ anh tới lúc nào. Cô hơi tỉnh táo một chút, hỏi anh: “Không đưa cậu nhóc theo?”

Chỉ nghe được anh ậm ờ đáp một câu.

Ân Dao lần theo hơi ấm mà áp vào ngực anh: “Trên người anh thoải mái quá.”

“Tại sao lại tới Nam Kinh?” Anh hỏi một câu không đầu không đuôi.

Ân Dao xem anh như máy sưởi ấm, mê man sắp ngủ chợt nghe được thanh âm không chân thực lắm nên cô vô thức đáp lời, không kịp suy nghĩ: “Vì anh đó!”

Vào thời điểm này sự phòng bị của người ta cực thấp, thế là cô thật thà khai báo với anh: “Là em muốn gặp anh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.