CHƯƠNG 3.1
Tôn Duẫn Thần chuẩn bị một ít quần áo, muốn về Triệu gia ở trên hai ngày để chiếu cố Triệu Lí, Lý Hoành Kiến cũng không biết từ nơi này nghe được tin tức này, tới buổi tối, khi hắn muốn xuất môn, gã đã đứng trước cổng đợi sẵn.
“Tiểu thần.”
“Lý thiếu gia.”
Hắn cung kính gọi Lý Hoành Kiến, trong thanh âm vừa xa lạ vừa mới lạ, không còn sự nhiệt tình như ngày xưa, Lý Hoành Kiến cầm tay hắn, hắn cố vùng thoát ra, Lý Hoành Kiến cầm thật chặt.
“Tiểu Thần, đệ còn sinh khí sao? Huynh cũng tự sinh khí chính mình.”
Nghe gã nói gã cũng sinh khí chính mình, dù sao Tôn Duẫn Thần đơn thuần, dễ dàng bị dẫn dắt rời đi đề tài, hắn ngẩng đầu nhìn Lý Hoành Kiến, gã thấy hắn chú ý đến gã, lập tức vừa nói vừa cười khổ muốn Tôn Duẫn Thần tha thứ cho gã. “Huynh sinh khí chính mình là vì rõ ràng huynh là lão bảo, lại mỗi ngày chạy đến dược *** của mình mua dược liệu, hiện tại ở khách *** trong phòng huynh đang trọ toàn là dược liệu, cái này bị người bên ngoài biết được nhất định sẽ bị cười đến chết.”
Lúc này Tôn Duẫn Thần mới nghĩ đến gã là đại thiếu gia của Thiện Ức, có đại thiếu gia nào mỗi ngày khi đến tuần tra *** lại còn mua dược đem về, bàn tay to của Lý Hoành Kiến vỗ về hai gò má của hắn. “Còn không phải đều là do dược *** có tiên tử thiên tiên hạ phàm sao, làm huynh mỗi ngày đều phải đến dược *** mua dược mới được nhìn thấy tiên tử đó.”
Gã ca ngợi hắn đẹp như thiên tiên, chính Tôn Duẫn Thần cũng không cảm thấy được mình mỹ, hắn ở Triệu gia chính là cuộc sống hèn mọn, sau khi tỷ tỷ chết, hắn sợ chính mình sẽ bị Triệu gia đuổi ra, thế là càng nơm nớp lo sợ mỗi lời nói cử động của mình, liền ngay cả Triệu Thiên Luân đến phòng hắn cũng không phải bởi vì hắn mỹ, mà là thân hắn thế đáng thương mà thôi.
Tôn Duẫn Thần đỏ mặt, hắn chưa từng nghe qua lời ca ngợi thiệt tình như thế, hắn rút tay về, bỗng nhiên cảm thấy xấu hổ vô cùng, có ngàn vạn gia đình có cô nương so với hắn mỹ hơn, ngay cả Vương tiểu thư so với hắn đều đẹp hơn gấp trăm lần, nàng vừa xuất hiện, lập tức chiếm được chú ý của tỷ phu, chính mình nào có xinh đẹp. “Huynh đừng trêu đùa đệ, Lý thiếu gia, đệ nào có mỹ, huống hồ đệ là nam nhân, đây là hình dung của cô nương, không phải hình dung của đệ.”
Bộ dáng tay chân hắn luống cuống thập phần đáng yêu, khuôn mặt thẹn thùng ở dưới ánh trăng lại càng xinh đẹp, Lý Hoành Kiến xem đến ngây người, gã lập tức giải thích lòng nghi ngờ khó hiểu hồi chiều của mình. Nguyên bản thấy Triệu Thiên Luân đối với Tôn Duẫn Thần vừa ôm ấp gần gũi, vừa ôn nhu nhỏ nhẹ ghé vào tai hắn nói nhỏ, gã lập tức cảm thấy được quan hệ hai người không bình thường, cho nên mới mắng Triệu Thiên Luân, khiến cho buổi chiều mới nổi lên phong ba kia.
“Thực xin lỗi, buổi chiều huynh còn nghi ngờ quan hệ của đệ với tỷ phu đệ, vì đệ thanh thuần động lòng người như thế, sao có thể … ha ha, là huynh suy nghĩ quá nhiều.”
Tôn Duẫn Thần xấu hổ nghiêm mặt, giương mắt nhìn gã, “Tỷ phu chính là tỷ phu đệ, vì tỷ tỷ đệ mất sớm, cho nên huynh ấy thương hại đệ, đối với đệ chiếu cố nhiều hơn, huống hồ là hai nam nhân, sao có thể … sao có thể …”
Hắn giương mắt nhìn gã với con ngươi đen tựa như ánh sáng ngọc tinh quang, làm cho Lý Hoành Kiến không uống mà say, hắn nói nhỏ lời nói ẩn ý: “Có lẽ huynh nên cảm tạ tỷ phu đệ, hắn đem đệ dưỡng ở Triệu gia kín cổng cao tường, cho nên đệ mới không bị người khác cướp đi trước, mặc dù hắn bảo hộ đệ quá độ, nhưng nhờ thế, huynh mới có thể thấy được đệ thanh thuần đáng yêu đến như thế.”
“Đừng nói cái gì thanh thuần đáng yêu, đệ … đệ là nam nhân a.”
Tôn Duẫn Thần không quen nghe đến mấy cái này, ngay cả mỗi một câu ca ngợi của Lý Hoành Kiến đều làm cho hắn vừa thẹn vừa sợ, không thể tin được lại có người ca ngợi thân thể nam nhân của hắn mỹ mạo, bởi vì Hoành Kiến thưởng thức làm cho trong lòng hắn có chút cao hứng, vui vẻ, dù sao được người ta khen ngợi, bất luận kẻ nào cũng sẽ không cảm thấy chán ghét.
Huống hồ từ nhỏ hắn ở tại Triệu gia đã phải lo lắng đề phòng, sợ làm ra chuyện gì không nên làm, làm cho người ta mắng chửi, làm cho Triệu gia rốt cuộc không chứa được hắn, khó có được có người ca ngợi hắn. Ngay cả khi tỷ tỷ còn sống cũng chỉ đối với hắn ân cần dạy bảo, hắn làm được gì đó thì cũng cho là điều phải làm, nào có người ca ngợi.
“Tỷ phu đệ là kẻ ngu dốt, căn bản là không biết hắn đã đánh mất cái gì.”
Lý Hoành Kiến nâng nhẹ cằm Tôn Duẫn Thần lên, lông mi Tôn Duẫn Thần run rẩy không ngừng, Lý Hoành Kiến hôn hắn, cái loại cảm giác này cũng không thấy chán ghét, khi hắn gần gũi với Triệu Thiên Luân, Triệu Thiên Luân chưa một lần hôn qua hắn, hắn cũng không biết bốn môi chạm vào nhau lại ngọt ngào đến như thế.
“Tiểu Thần quá mức xinh đẹp, đệ so với đoá hoa dưới ánh mặt trời ngày xuân càng thêm tươi đẹp mỹ, là người xinh đẹp nhất mà huynh từng gặp, đệ nguyện ý ở cùng một chỗ với huynh không?”
“Ở. . . . . . Cùng một chỗ?”
Thanh âm Tôn Duẫn Thần run rẩy, ánh mắt Lý Hoành Kiến khiến cho trong lòng hắn bất ổn, hơn nữa lời nói của gã, hắn hoàn toàn không thể lý giải. “đệ là nam nhân, sao có thể ở với huynh cùng một chỗ? Chẳng lẽ huynh là nữ nhân sao?”
Lý Hoành Kiến đối với hắn đơn độc tinh khiết, thiếu chút nữa bật cười, gã nhịn xuống ý cười, nói: “Hai nam nhân vẫn là có thể ở cùng một chỗ, chỉ cần đệ nguyện ý, đệ cũng không có gánh nặng gia đình, đi theo huynh, đến nhà của huynh đi.”
“Đệ… đệ đến nhà của huynh?” Tôn Duẫn Thần quá sợ hãi, tuyệt không có thể lý giải được lời của Lý Hoành Kiến, “Đệ là nam nhân a, trên thế gian nào có chuyện hai nam nhân ở cùng một chỗ.”
Lý Hoành Kiến xuyên qua lời nói mê hoặc hắn, làm cho hắn càng hãm sâu trong sương mù dày đặc, ở trong đầu hắn cho tới bây giờ chưa từng suy nghĩ đến chuyện như vậy.
“Có chuyện như vậy a, tiểu Thần, chỉ cần đệ nguyện ý, hai nam nhân có thể ở cùng một chỗ.”
“Không có khả năng, không có khả năng có loại chuyện đó, huynh … huynh đừng trêu đùa đệ, sao có thể có loại chuyện này, chỉ có nam tử cùng cô nương mới ở cùng một chỗ, sao có thể có hai nam nhân có thể ở cùng một chỗ.”
Tôn Duẫn Thần tuyệt không có thể tin tưởng, nếu hắn tin tưởng lời nói đó, không phải là hắn có thể ở cùng Triệu Thiên Luân sao, Triệu Thiên Luân sẽ ở cùng với hắn một chỗ, vĩnh viễn cũng không cần cưới Vương tiểu thư sao?
Không có khả năng, không nghĩ cũng biết chuyện này không có khả năng xảy ra, Triệu Thiên Luân là nam tử, vốn sẽ cưới một cô nương trinh tiết về làm vợ, sau đó cô nương này sẽ hảo hảo chiếu cố Triệu Lí.
Cho dù hắn có thích Triệu Thiên Luân, cũng không thể vi phạm thiên lý, ở cùng một chỗ với Triệu Thiên Luân, cho nên hắn mới miễn cưỡng cười vui hoanh nghênh Vương tiểu thư, sau đó đem cái loại tình cảm đối với Triệu Thiên Luân mà người không thể chấp nhận này, cái loại tình cảm hổ thẹn đáng sợ này, chôn thật sâu trong đáy lòng.
“Không có khả năng, huynh đừng nói loại chuyện không có khả năng xảy ra này, quá muộn rồi, đệ phải đi gặp cháu trai của đệ, huynh đừng trêu đùa đệ nữa.”
Tôn Duẫn Thần vội vàng quay đầu bỏ chạy, trong lòng hoảng loạn vô cùng, không để ý Lý Hoành Kiến ở phía sau gọi hắn, hắn chạy đến Triệu gia, gõ cửa, Triệu Thiên Luân đã sớm đợi hắn, thấy hắn đến muộn, liền nổi giận đùng đùng.
“Sao đệ tới trễ như thế, huynh chờ đã lâu.”
“Thực xin lỗi, tỷ phu, đệ mới vừa gặp bằng hữu.”
Nhắc tới bằng hữu, khiến cho sắc mặt Triệu Thiên Luân trở nên càng khó coi, buổi chiều y thấy Lý Hoành Kiến ở tửu lâu đã không một chút vừa ý, này bằng hữu cái gì, biết rõ hắn vẫn còn là đứa nhỏ, căn bản không biết uống rượu, nhưng lại dẫn hắn đến tửu lâu, trong thành cũng có trà lâu, sao lại chuyên chọn tửu lâu mà đi, loại bằng hữu này quả thực không cần dính vào.
“Không phải bằng hữu hôm nay gặp ở tửu lâu chứ, huynh xem hắn không vừa mắt, đệ nên ít cùng loại người này giao du.”
“Không phải, không phải huynh ấy.” Vì sợ Triệu Thiên Luân sinh khí, hắn liền nói dối.
Sắc mặt Triệu Thiên Luân liền hoà hoãn, lấy ra khăn mặt lâu mồ hôi cho hắn, “Đệ chạy đến đây làm cả người đầy mồ hôi, nói không phải tiểu hài tử, lại chuyên làm chuyện chỉ có tiểu hài tử mới có thể làm.”
Triệu Thiên Luân tiến lại gần giúp hắn lau mồ hôi, hắn ngẩng đầu lên nhìn Triệu Thiên Luân, thân hình đầy đặn kiên nghị gần trong gang tấc, trong lòng hắn một trận nóng lên, nếu Triệu Thiên Luân cũng giống như Lý Hoành Kiến, hôn hắn như vậy, kia hắn nhất định sẽ hạnh phúc đến chết đi được.
Tưởng tượng chính mình đối với Triệu Thiên Luân có vọng tưởng hạ lưu, Tôn Duẫn Thần lập tức đẩy Triệu Thiên Luân ra, ánh mắt dao động không ngừng, chính là không dám lưu động trên mặt Triệu Thiên Luân, lại càng không dám nhìn thẳng môi của y.
“Không cần lau, tỷ phu, đệ tự mình lau được rồi, đệ đi trước xem Lí Nhi.”
“Đệ ăn cơm chưa?”
“Đệ không đói bụng.”
Triệu Thiên Luân hung hăng nói: “Cái gì không đói bụng? Đến, lại đây ăn cơm, huynh đã gọi đầu bếp nấu riêng những món ăn mà đệ thích ăn.”
“Tỷ phu, đệ không đói bụng, thật sự không đói bụng.”
Hắn rất sợ, hiện tại hắn trở nên sợ hãi khi ở cùng một chỗ với Triệu Thiên Luân, lời nói vừa rồi của Lý Hoành Kiến làm cho tâm của hắn không còn ổn định như trước, tâm của hắn lung lay rất lợi hại, nếu Lý Hoành Kiến nói là sự thật, kia không phải hắn có thể vĩnh viễn ở cùng một chỗ với tỷ phu sao?
“Không cho phép đệ nói không đói bụng, phải ăn cơm mới có sức khoẻ, huynh sợ đệ sống một mình ở bên ngoài, thức ăn đều kém chất lượng, vạn nhất thân thể đệ lại bị bệnh thì làm sao? Thân thể đệ đã không tốt, thật vất vả điều dưỡng đến bây giờ, tuyệt không có thể ngừng lại.”
Triệu Thiên Luân thay hắn xới cơm, gắp đồ ăn bỏ vào bát, trên bàn có hai đĩa cá, một đĩa thịt kho tàu, một đĩa thanh tiên, tất cả đều vì hắn mà chuẩn bị riêng. Khi nuốt xuống, hắn thực không biết nó mùi vị gì, nhưng vẫn cúi đầu cố gắng ăn, thế nào cũng không dám nhìn Triệu Thiên Luân, sau khi ăn xong cơm, hắn vội vàng nói muốn đi gặp Triệu Lí, Triệu Thiên Luân cũng vì việc bận, chấp nhận để hắn rời đi.
Triệu Lí gặp được hắn, vui vẻ đến thét chói tai, nó nắm tay hắn không chịu buông, thoạt nhìn căn bản là không bị bệnh gì, tới trước giờ ngủ một chút, Triệu Thiên Luân mới mở cửa phòng tiến vào, Triệu Lí đã ngủ, đầu nằm ở trên đùi Tôn Duẫn Thần, hai tay ôm lấy đùi hắn, một bộ dáng ngủ cũng không chịu buông tay.
“Tỷ phu, Lí Nhi đã ngủ.”
“Đứa nhỏ này rất nhớ đệ, thầy thuốc nói nó không bị bênh gì, đệ xem đệ mới ở đây một hồi, trông nó tốt lên rất nhiều.”
Nói đi nói lại, chính là đang nói đến chuyện muốn hắn trở về nhà, Triệu Thiên Luân ở bên giường, vuốt tóc Triệu Lí, thanh âm trầm thấp ở trong đêm tối hết sức nghiêm trọng, nói ra những câu phế phủ, bởi vì đệ thê rất gần gũi này lại muốn chuyển ra ngoài ở, mới làm cho hắn khó có thể lý giải, đối với Tôn Duẫn Thần mà nói chẳng lẽ y cùng Triệu Lí không phải là thân nhân duy nhất của hắn sao?
“Duẫn Thần, tỷ phu nghĩ tới nghĩ lui, chính là không nghĩ ra đệ vì cái gì lại đột nhiên muốn chuyển ra ngoài ở như thế, là tỷ phu làm cái gì đắc tội với đệ, cho nên đệ mới không muốn ở cùng với tỷ phu, phải không?”
Tôn Duẫn Thần thấy sắc mặt y trầm trọng, vội vàng làm sáng tỏ, hắn đối với Triệu Thiên Luân chỉ có cảm kích vô cùng. “Tỷ phu, sao huynh lại nghĩ như vậy, huynh đối với đệ rất tốt, cho dù đệ có chết một nghìn lần cũng không thể báo đáp được hết ân tình của huynh.”
“Vậy nguyên nhân là gì? tỷ phu không được biết sao?” Triệu Thiên Luân vẫn cố truy vấn tới cùng.
“Không có, thật sự không có, đệ chỉ cảm thấy đệ đã lớn, không thể cứ làm phiền tỷ phu mãi được.” Hắn đương nhiên không có khả năng nói ra lý do thật.
“Nói hưu nói vượn, đệ cho dù làm phiền huynh cả đời cũng không quan trọng, tỷ phủ xem đệ như thân đệ đệ của mình, trừ bỏ ngoài Lí Nhi ra, đệ là người quan trọng nhất của tỷ phu.”